Chương 17: Kiếm kính

"Với

thực lực của ta bây giờ e không phải là đối thủ của Hắc Lân Cự Mãng."

Lâm Thần nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, hắn không phải là người lỗ mãng, nếu không phải đối thủ là Hắc Lân Cự Mãng, như vậy thì chỉ tạm thời tránh được mũi kiếm.

Chỉ là lúc Lâm Thần tìm đường lui, Hắc Lân Cự Mãng lại quẫy đuôi tấn công lần nữa.

Vừa nãy tuy sự tấn công của Lâm Thần có thể đẩy lùi Hắc Lân Cự Mãng, nhưng cùng lúc cũng chọc giận nó, bình thường Lâm Thần đều không chịu được sự tấn công của Hắc Hân Cự Mãng, nó xông đến tấn công càng mạnh hơn, Lâm Thần lại càng không phải là đối thủ.

Ào ào!

Đuôi lớn quẫy điên cuồng, tạo nên vô số bọt nước vô cùng rực rỡ.

Thấy thế, hai mắt Lâm Thần giật giật, bắt đầu thi triển Thanh Vân bộ, cùng lúc đó Tinh Cương kiếm trong tay hắn vung lên, chiêu thứ nhất của Huyễn kiếm nhanh chóng phóng ra.

Trong lòng Lâm Thần hiểu rõ, dựa vào lực tấn công chiêu thức thứ nhất của Huyễn kiếm, không thể chém gϊếŧ Hắc Hân Cự Mãng, tuy nhiên, hắn sử dụng chiêu thức tiếp theo của Huyễn kiếm, khiến phát sinh sự việc ngoài ý muốn.

Gầm!

Một đạo "Kiếm khí" cuồng phong đột nhiên từ trong tay Lâm Thần phát ra, một kiếm khiến đuôi của Hắc Lân Cự Mãng bị chém một nhát rất lớn, đau đớn kịch liệt khiến Hắc Lân Cự Mãng gào thét không ngớt.

Lâm Thần sửng sốt.

"Kiếm khí thật sắc nhọn! Không đúng, cái kia không phải kiếm khí, là..." Cơ thể Lâm Thần chấn động, khó có thể tin nổi.

Là "kiếm kính!"

Kiếm kính không giống với kiếm khí, kiếm khí bất kỳ người luyện võ nào cũng đều có thể tu luyện được, nhưng muốn nắm giữ kiếm kính cần phải có ngộ tính cực mạnh, quan trọng hơn chính là, kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm ý, có thể nắm giữ kiếm kính, điều này nghĩa là nhất định có cơ hội lĩnh ngộ kiếm ý!

Ở Thiên Linh đại lục, có thể nắm giữ kiếm ý không có người nào mà không phải là kỳ tài kiếm đạo, toàn bộ Thiên Cực tông cũng chưa từng nghe nói có ai có thể lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là Thiên Cực tông, những kẻ có thể lĩnh ngộ được kiếm ý chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hắc lân Cự Mãng bị thương, gào thét điên cuồng, nhìn chằm chằm Lâm Thần nhưng lại không dám tùy tiện tấn công.

Lâm Thần đứng tại chỗ có chút ngây người, cỗ kiếm kính này làm sao lại đột nhiên xuất hiện? Có vẻ như là bộc phát ra từ chính chiếc nhẫn của mình?

"Từ trong nạp giới phát ra?" Lâm Thần đột nhiên giơ tay phải lên, nhìn trên nạp giới áp út, nạp giới là Lâm Thần lấy được từ trong tay Lý Xuyên, không tính là quý giá.

Không suy nghĩ nhiều, Lâm Thần hơi chuyển hướng suy nghĩ một lát, lấy toàn bộ đồ vật dùng trong nạp giới ra, đồ vật bên trong cũng vẻn vẹn có mấy chục khối linh thạch hạ phẩm, mấy bộ quần áo, một ít đan dược cùng với một thanh đoạn kiếm.

Đoạn kiếm!

Đoạn kiếm xem ra hết sức bình thường, thế nhưng sau khi Lâm Thần lấy đoạn kiếm ra, đột nhiên chiếc tiểu đỉnh trong đầu lại chấn động một lần nữa!

Từng sợi từng sợi sương mù từ bên trong chiếc đỉnh nhỏ đó loan ra, thông qua kinh mạch trong cơ thể Lâm Thần, đến bàn tay cầm kiếm, cuối cùng toàn bộ tràn vào bên trong đoạn kiếm!

Sau một tiếng thở, chỉ thấy chuôi đoạn kiếm này đột nhiên bay lên, lơ lửng trên không, thân kiếm không ngừng rung lắc, Lâm Thần lúc này có thể cảm nhận rõ ràng được, bên trong đoạn kiếm ẩn chứa kiếm kính!

Đoạn kiếm bên trong dĩ nhiên ẩn chứa có kiếm kính. Lâm Thần kinh ngạc, trên mặt không thể che giấu sự vui mừng.

Nhưng mà không đợi Lâm Thần tiếp tục mừng rỡ, đột nhiên đoạn kiếm nổ ra mấy đạo kiếm kính, bốn phía bị kiếm kính điên cuồng càn quấy, Hắc Lân Cự Mãng kia nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng không có cách nào ngăn cản kiếm kính đánh lên cơ thể của nó, chỉ chốc lát sau, cơ thể khổng lồ của Hắc Lân Cự Mãng bị kiếm kính cắt thành mấy khúc, chết tại chỗ.

Kiếm kính vây quanh Lâm Thần, nhìn thấy tình hình này, dù là trong lòng Lâm Thần bình tĩnh, cũng không khỏi có chút sốt sắng.

"Những kiếm kính này, sẽ không phải hướng đến ta tấn công chứ?" Nếu những kiếm kính này hướng về phía hắn tấn công, không mất nhiều thời gian, hắn sẽ ngay lập tức thịt nát xương tan.

Lâm Thần vừa dứt lời, kiếm kính bốn phía chung quanh hắn như có người khống chế, đột nhiên hướng đến người hắn, thấy tình cảnh này, Lâm Thần không khỏi rùng mình, sau một khắc, Lâm Thần chỉ cảm giác lỗ chân lông mình mở rộng, sau đó là đau đến thấu xương tủy.

- A!

- Đau, đau quá!

Đau đớn kịch liệt, Lâm Thần điên cuồng thét lên, loại đau đớn đó, không khác nào có vô số kim nhọn đâm ở trên cơ thể của chính mình, hơn nữa còn không ngừng chọc ngoáy, tiếp đến lại sát một nắm muối ở phía trên.

Lúc đó trên cơ thể Lâm Thần chảy ra rất nhiều máu tươi, hai con mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù, nằm trên đất không ngừng lăn lộn.

Điều này chỉ là mang tới sự thống khổ cho bản thân.

Linh hồn của Lâm Thần, cũng như người thường, khó có thể chịu đựng được sự thống khổ!

- Ha ha, ha ha!

- Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!

Trong suy nghĩ của Lâm Thần, vỏn vẹn là một thanh kiếm, tàn sát thiên quân vạn mã, điên cuồng gϊếŧ chóc, sau khi khiến cho tinh thần Lâm Thần chấn động, nó lại bắt đầu xé rách tinh thần của Lâm Thần.

Lâm Thần nhìn thấy rõ ràng, đó là một thanh kiếm nhỏ đen nhánh hoàn hảo như lúc đầu, đang chậm rãi, từng điểm từng điểm cắt chém tinh thần của hắn, tựa hồ như băm vằm tinh thần của hắn thành tám mảnh.

Nhưng thanh kiếm nhỏ đen nhánh mỗi lần cắt chém linh hồn hắn, đều làm cho Lâm Thần hiểu rõ hơn về kiếm kính, sự ràng buộc dường như được phá bỏ, trong lòng chợt hiểu ra.

- A!

Một lúc sau, không chịu nổi sự đau thấu xương thấu thịt, liền ngất đi.

Nếu như có người ở đây, nhìn thấy toàn bộ quá trình Lâm Thần dung hợp kiếm kính, nhất định sẽ rất kinh ngạc, kiếm kính tan vào thân thể của kẻ luyện võ, đừng nói nhìn thấy, nghe đều chưa từng nghe nói, toàn bộ Thiên Linh đại lục cũng chưa bao giờ ghi chép về phương diện này.

Lâm Thần đúng là biết, thanh kiếm nhỏ đen nhánh kia, hẳn là chuôi của đoạn kiếm này.

Kiếm Hồn.