Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 168: Ta muốn ai chết thì người đó phải chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Phong hòa toàn biến sắc.

Chỉ là còn chưa chờ cho hắn phản ứng lại, Hắc sắc trường côn của Lâm Thần đã nặng nề rơi vào trên đầu hắn.

Ầm...

Hắc sắc trường côn của Lâm Thần nặng nề đập trên đầu hắn, nhất thời vang lên một trận âm thanh giống như âm thanh tàn nhẫn của Hắc Sắc trường côn nện lên nham thạch.

- A...

Mạc Phong kêu thảm một tiếng, kiếm kính trong đan điền điên cuồng óng ánh, đồng thời Hắc Sắc trường côn cũng tàn nhẫn nện trên đầu của hắn, đập đầu của hắn thủng một lỗ lớn, máu tuốn ra ào ào, trong phút chốc nhuộm đầu lâu của Mạc Phong thành một mảnh đỏ rực.

Đau đớn kịch liệt, Mạc Phong kêu lên một tiếng thê lương, thân thể của hắn giống như diều đứt giây, bay thẳng về phía sau.

Đông...

Lại một âm thanh nặng nề vang lên, Mạc Phong nặng nề ngã trên mặt đất, bắn lên bụi bặm mịt mờ, va chạm kịch liệt làm cho mạc Phong lần thứ hai há miệng phun ra một ngụm máu tươi sắc mặt cực kỳ trắng bệch.

Cách đó không xa, Hoa Vô Phong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng Hắc Giáp Vệ cường tráng kinh ngạc nhìn Lâm Thần.

Nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế tốc độ chiến đấu của Lâm Thần và Mạc Phong vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt, chờ cho ba người Hoa Vô Phong phản ứng lại thì Mạc Phong đã bị đánh bay.

Mà một bên khác, lâm Thần cũng rên lên một tiếng, thân thể không kìm được mà bay ngược ra ngoài, sắc mặt hiển nhiên cũng hiện ra một tia trắng bệch, hắn lăn lộn một vòng, một vệt máu từ trong miệng hắn chảy ra.

- Sao có thể có chuyện đó?

Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ đầy khϊếp sợ, Lâm Thần chỉ là một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, lại ở trong một thời gian ngắn như vậy đánh trọng thương một võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong.

Hai mắt Hoa Vô Phong nhắm lại, trên mặt có chút nghiêm trọng nhìn Lâm Thần, làm thiếu chủ Tội Ác Chi Thành, Hoa VCoo Phong hiểu rất rõ thực lực của thuộc hạ, Mạc Phong là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thực lưc ở trong các võ giả cũng được coi là cường đại, bình thường đối phó với võ giả Thiên Cương kỳ

chỉ cần dùng một chiêu, nhưng đối mặt với Lâm Thần lại bị đánh trọng thương.

Cho tới Hắc Giáp Vệ cường tráng, sắc mặt cũng hoảng sợ, e sợ Lâm Thần công kích tới hắn.

- A... Tiểu tử, ta muốn gϊếŧ ngươi.

Ngay tại thời điểm ba gười Hoa Vô Phong còn đang suy tư, Mạc Phong bị đánh bay trên mặt đất bò dậy, dù sao hắn cũng là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh cao, một đòn của Lâm Thần tuy là làm hắn trọng thương nhưng cũng không thể gϊếŧ chết hắn.

Hai mắt Mạc Phong đỏ ngầu, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Lâm Thần, bị một võ giả tu vi thấp hơn mình hai cấp đánh thành bộ dạng như vậy, đối với một võ giả cấp cao mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thế lóe lên, tiếp tục hướng Lâm Thần vọt tới, cùng lúc đó, chân khí trong cơ thể hắn điên cuồng lưu động, nhất thời một cơn cuồng phong nổi lên, thổi trường bào trên người của hắn phồng lên hết cỡ.

Chỉ một thoáng, một luồng khí thế trên người Mạc Phong cuồng bạo, bao phủ toàn bộ đường cái.

Sắc mặt thống lĩnh Hắc Giáp Vệ biến sắc, bị khí thế cường hãn của Mạc Phong ngăn chặn. Mà sắc mặt của Hắc Giáp Vệ cường tráng trắng bệch, thân thể không kìm hãm được hướng về sau lùi hai bước.

Nhưng Hoa Vô Phong lại không bị ảnh hưởng, tu vi Mạc Phong cường đại như thế, là Thiên Cương cảnh đỉnh cao, nhưng bàn về thực lực, Hoa Vô Phong vẫn có thể đè ép Mạc Phong.

Cảm nhận được khí thế cường hãn của Mạc Phong, sắc mặt Lâm Thần cũng biến sắc, tu vi của Lâm Thần là thấp nhất trong đám người này, mà khí thế của Mạc Phong bây giờ chủ yếu xung kích về chính hắn, bị cơn khí thế này bao trùm, Lâm Thần chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể có chút không được trôi chảy.

- Khí thế thật mạnh.

Vẻ mặt Lâm Thần nghiêm túc.

- Chết đi.

Mạc Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai con mắt đỏ ngầu, trong bàn tay lưu chuyển ánh bạc óng ánh, quát lên cuồng phong gào thét, hướng Lâm Thần đập xuống liên tục.

Đòn đánh này của Mạc Phong rõ ràng là vận dụng hết toàn lực, võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh cao toàn lực công kích, nếu như bắn trúng Lâm Thần, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương khó mà nhúc nhích.

- Người chết chính là ngươi mới đúng.

Lâm Thần cười lạnh một tiếng, Hắc Sắc trường côn trong tay Lâm Thần giơ lên, từng sợi đồng mạnh mẽ pha thêm kiếm kính từ trong cơ thể thả ra, bao trùm trên Hắc Sắc trường côn, hướng về phía Mạc Phong đập xuống ầm ầm.

Mặc dù nói tu vi của Mạc Phong là Thiên Cương cảnh đỉnh cao, nhưng Lâm Thần hiện giờ đã nắm được một nữa kiếm ý, thực lực không hề tầm thường.

Ầm...

Hắc Sắc trường côn trên tay Lâm Thần cùng bàn tay của Mạc Phong giao nhau, chỉ một thoáng ở chỗ hai người tương giao, tuôn ra một luồng ánh sáng màu đồng óng ánh ánh bạc, mơ hồ trong đó còn lưu chuyển từng đạo kiếm ý.

Lâm Thần rên lên một tiếng, thân thể bị đánh bay, bay ngược về phía sau mười mấy trượng mới dừng lại.

sắc mặt của hắn trắng xám, trường côn cầm trên tay run rẩy một trận, từng tia máu tươi tràn ra từ bàn tay của hắn chảy xuống.

Một bên khác, Mạc Phong há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề bay ngược ra ngoài, có điều không giống với Lâm Thần, thân thể của Mạc Phong bị đánh bay, đồng thời một lượng lớn kiếm kính tràn vào thân thể của hắn, điên cuồng tàn phá đan điền kinh mạch hắn.

Bịch một tiếng, thân thể Mạc Phong nặng nề đập vào trên đất, cơ thể hơi co giật, chết tại chỗ.

Kiếm kính là hình thái ban đầu của kiếm ý, chặt đứt tất cả tàn ác trong thiên hạ, uy lực vô cùng, thời điểm Lâm Thần nắm giữ tám phần mười kiếm kính đã vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng chém gϊếŧ võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, cùng yêu thú cấp năm bậc thấp đọ sức, giờ khắc này kiếm kính của Lâm Thần đã đạt đến mười phần, uy lực của nó có thể tưởng tượng được.

Mấy chiêu liền chém gϊếŧ võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong.

- Chuyện này...

Sắc mặt của Hoa Vô Phong kinh ngạc, khó có thể tin nhìn Mạc Phong ngã trên đất hoàn toàn không còn chút khí tức nào, lain quay đầu nhìn vào trên người Lâm Thần.

- Mạc Phong trưởng lão chết rồi.

Sắc mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng biến sắc, run cầm cập kinh hoảng nói một câu.

Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ xoay tay một cái, loảng xoảng một tiếng gỡ đại đao xuống, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Lâm Thần, chỉ cần Lâm Thần tiến lên một bước uy hϊếp Hoa Vô Phong, hắn tất nhiên sẽ ra tay không do dự liều mạng cùng Lâm Thần.

- Rất tốt, tố vô cùng...

Sắc mặt Hoa Vô Phong âm trầm, trầm giọng nói:

- Dám gϊếŧ trưởng lão của Tội Ác Chi Thành, ngươi chuẩn bị chịu đựng trừng phạt của Tội Ác Chi Thành đi.

Nói xong, Hoa Vô Phong từng bước tiến về phía trước, vẻ mặt lạnh lẽo. Theo từng bước đi của hắn, khí thế trên người của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.

Ào ào...

Từng luồng cuồng phong thổi bay, trực tiếp thổi phồng trường bào trên người Hoa Vô Phong lên, một luồng khí thế so với Mạc Phong còn ác liệt hơn, uy thế trong phút chốc bao phủ Lâm Thần.

Tu vi của Mạc Phong cùng Hoa Vô Phong là cùng một cấp bậc, mặc dù nói thực lực của Mạc Phong không qua mạnh mẽ, nhưng không phải một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ như Lâm Thần có thể đỡ được, Hoa Vô Phong lại nhìn thấy Mạc Phong bị Lâm Thần chém chết mà không phải Lâm Thần bị Mạc Phong chém chết.

Mà giờ khắc này, Mạc Phong bị Lâm Thần chém gϊếŧ, Hoa Vô Phong vô cùng giuận dữ, Mạc Phong là thuộc hạ của hắn, mà Mạc Phong lại bị Lâm Thần chém gϊếŧ trước mặt hắn, đây không phải là đánh vào mặt Hoa Vô Phong hắn sao?

Nhìn Hoa Vô Phong từng bước hướng chính mình đi tới, trên mặt Lâm Thần không khỏi lộ ra vẻ nghiêm túc.

Hoa Vô Phong tư chất thông mình, mới hơn hai mươi tuổi đã tăng tu vi lên tới Thiên Cương cảnh đỉnh phong, thiên phú, tư chất so với các đệ tử nội môn thiên tài của các tông môn lớn trong Nhạn Nam vực cũng không thua kém chút nào.

Quan trọng hơn là, Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, đương nhiên hắn sẽ được bồi dưỡng, tu luyện võ kỹ cũng là thứ tốt nhất, vì lẽ đó Hoa Vô Phong so với các đệ tử thiên tài của tông môn lớn e rằng sẽ còn mạnh hơn.

Đây là một cường địch.

Có điều tuy rằng như vậy, nhưng Lâm Thần cũng không sợ chút nào, hắn cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Hoa Vô Phong, thấp giọng nói:

- Ta nói rồi, các người sớm rời đi thì ta có thể coi như các ngươi chưa từng xuất hiện, nhưng các ngươi lại không coi lời nói của ta ra gì, nếu muốn gϊếŧ ta, hiện tại bị ta chém gϊếŧ, lại trách ai?

Nghe Lâm Thần nói xong, Hoa Vô Phong sững sờ, Lâm Thần nói không sai, từ đầu tới cuối Lâm Thần đều không có chủ động công kích, bốn người Hoa Vô Phong muốn chém gϊếŧ Lâm Thần, Lâm Thần phản kháng mới dẫn tới Hoa Vô Phong bị bỏ mạng.

Thế nhưng...

Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành.

Thời điểm bình thường nếu hắn muốn gϊếŧ một người quả thật dễ như ăn cháo, trừ phụ thân của hắn là Thành chủ Tội Ác Chi Thành ra, không ai dám ngăn cản hắn. Một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ chỉ cần một ánh mắt của hắn là có thể khiến họ hoảng sợ, trong lòng run rẩy mấy ngày, mà giờ khắc này, Lâm Thần không hề sợ hắn chút nào, hoàn toàn không để thân phận của hắn vào trong mắt.

- Rất tốt, thật sự là rất tốt.

sắc mặt Hoa Vô Phong âm trầm, con mắt của hắn nhìn Lâm Thần không chớp, cắn răng nói:

- Nơi này là địa bàn của ta, ta muốn ai chết, thì người đó phải chết. Hôm nay, ta muốn ngươi chết.

Vừa dứt lời, thân hình Hoa Vô Phong

lóe lên, mang theo một cơn gió, hóa thành một bóng người hoa lệ chạy thẳng về phía Lâm Thần, tốc độ cực nhanh, chớp mắt Hoa Vô Phong đã đến trước mặt Lâm Thần.

Tốc độ của Hoa Vô Phong thực sự quá nhanh, giác quan của Lâm Thần mặc dù nhạy cảm, nhưng chờ Hoa Vô Phong xuất hiện trước mắt hắn, Lâm Thần mới nhìn rõ được tình hình.

- Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.

Hai mắt Hoa Vô Phong âm u lạnh lẽo, một chưởng nhẹ như mây gió hướng Lâm Thần đập xuống.

So với một chưởng của Mạc Phong đánh ra trước đó, một chưởng này của Hoa Vô Phong cũng chỉ là nhẹ nhàng, phảng phất như không hề có uy lực, hình như là không hề sử dụng tới chưởng pháp. Nhưng rơi vào trước mặt Lâm Thần lại làm cho lâm Thần ứa ra cả mồ hôi lạnh.

- Gϊếŧ...

Một bên khác, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ gầm nhẹ một tiếng, hai chân hắn dùng sức, phịch một tiếng trực tiếp nhảy lên giữa không trung, đại đao trong tay thống lĩnh Hắc Giáp Vệ giơ lên thật cao, ở giữa không trung hướng Lâm Thần đánh xuống.

Thấy tình hình như vậy, Hắc Giáp Vệ cường tráng biến sắc, hắn chỉ là một Hắc Giáp Vệ tinh anh mà thôi, giờ khắc này Hoa Vô Phong cùng thống lĩnh Hắc Giáp Vệ đều hướng về Lâm Thần công kích, nếu như hắn không động thủ, sau này thống lĩnh Hắc Giáp Vệ sẽ không tha cho hắn, nhưng nghĩ tới Lâm Thần thả ra kiếm kính mạnh mẽ kia, Hắc Giáp Vệ cường tráng không khỏi hoảng sợ.

Không làm, sau đó thống lĩnh Hắc Giáp Vệ tất nhiên sẽ không do dự mà gϊếŧ hắn, nếu hắn hướng về Lâm Thần công kích, cũng có khả năng bỏ mình dưới kiếm kính.

- Gϊếŧ hắn.

Hắc Giáp Vệ cường tráng cắn răng một cái, loảng xoảng rút ra đại đao bên hông, sau đó hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình lóe lên, chân khí trong cơ thể phun trào, điên cuồng hướng về Lâm Thần đánh ra một đao.

Bàn tay của Hoa Vô Phong đã rơi vào trên đầu Lâm Thần còn không tới một mét, cho nên trong chốc lát liền có thể vỗ vào trên đầu của hắn, mà một khi bị đánh trúng, lấy thực lực của Hoa Vô Phong, một chưởng này đủ để lấy mạng Lâm Thần.

Sắc mặt Lâm Thần nghiêm túc, không do dự giơ lên Hắc Sắc trường côn trong tay trên đỉnh đầu.

Ầm...

Bàn tay của Hoa Vô Phong mạnh mẽ đánh vào Hắc Sắc trường côn, vang ra một âm thanh nặng nề, ngay sau đó Lâm Thần chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường hãn xung kích vào cánh tay của hắn, sức mạnh khổng lồ trực tiếp làm hai cánh tay Lâm Thần bị chấn thương, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề bay ngược ra phía ngoài.

Chỉ là, thân thể Lâm Thần vừa bị đánh bay ra giữa không trung, lại xuất hiện hai thanh đao trước mặt hắn.

sắc mặt thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cùng với Hắc Giáp Vệ cường tráng lạnh lẽo, đại đao trong tay mạnh mẽ chém xuống.

Thấy một màn này, sắc mặt lâm Thần hoàn toàn biến sắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »