Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 166: Cái gọi là cường địch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần này, Hoa Vô Phong đi vào nơi cực sâu của di tích Chân Bảo Môn là vì tìm kiếm bảo vật quý giá của Chân Bảo Môn. Những bảo vật Chân Bảo Môn để lại đều là vô cùng quý giá, căn bản không thể để cho các võ giả khác mang đi được, Hoa Vô Phong có đầy đủ thời gian để đi tới nơi Hắc Giáp Vệ gọi, chém chết cường địch trong miệng Hắc Giáp Vệ, cướp lại bảo vật quan trọng, nhưng dù sao nếu là quá xa cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Nghe Hoa Vô Phong nói xong, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cúi đầu, nâng đá truyền tin đã nát vụn trong tay lên, đặt ở trên bàn tay so sánh một hồi, trên mặt của hắn nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Thiếu chủ, lộ trình chúng ta cách bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có hai canh giờ.

- Gần như vậy sao?

Hoa Vô Phong cùng Mạc Phong đều sững sờ.

Nhưng ba người đều không biết, Lâm Thần dùng trường côn màu đen ném ra đại địa lấy được Thiết Phiến đến bây giờ cũng không quá một canh giờ, ba người ở tại đây nguy cơ tứ phía, đích thực muốn đi vào nơi cực sâu của di tích Chân Bảo Môn cũng chưa đi được quá xa.

Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cúi đầu, trầm mặc không nói.

- Qua đó xem một lát.

Hao Vô Phong nói nhỏ một tiếng.

Hắc Giáp Vệ truyền đến tin tức bọn họ phát hiện ra bảo vật quan trọng, là dạng bảo vật gì mà có thể gọi là bảo vật quan trọng? Hoa Vô Phong có hơi ngạc nhiên, mà bây giờ nếu biết được khoảng cách không quá xa, vì vậy qua xem một lát cũng không sao.

Nghe được Hoa Vô Phong nói, sắc mặt thống lĩnh Hắc Giáp Vệ, cung kính nói:

- Thiếu chủ, dựa theo tử mẫu truyền tin thạch, chúng ta đi về hướng bên này, lại vòng qua năm cái ngã ba đường, liền có thể đến được nơi cần đến.

- Vậy thì đi thôi.

Hoa Vô Phong khẽ gật đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Tiếng nói Hoa Vô Phong vừa dứt, Hoa Vô Phong, Mạc Phong cùng thống lĩnh Hắc Giáp Vệ lập tức xoay người, hướng phía ngược với đường cái phía sau mà đi.

...

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Lâm Thần vẫn khoanh chân ngồi ở trên đường cái, Thiết Phiến kiếm hồn vẫn không ngừng công kích linh hồn của hắn.

Mỗi lần kiếm hồn công kích linh hồn, Lâm Thần đều có thể cảm nhận được đau nhức đến tê tâm liệt phế, cơn đau này không phải đến từ thân thể mà là đến từ linh hồn, nếu như không có ý chí cứng cỏi, người bình thường đối mặt với sự đau đớn như vậy căn bản là không thể chịu nổi.

Lâm Thần cắn chặt răng, chịu đựng sự đau nhức không phải từ thân thể này.

Có điều kiếm hồn công kích linh hồn của hắn, Lâm Thần chịu đựng đau nhức, đồng thời hắn cũng lĩnh ngộ kiếm hồn bên trong kiếm kính khổng lồ.

Bên trong Thiết Phiến kiếm hồn ẩn chứa số lượng kiếm kính mạnh mẽ khổng lồ, quan trọng nhất là kiếm kính bên trong kiếm hồn có chứa một loại kiếm ý duy nhất, Lâm Thần chính là lĩnh ngộ kiếm ý này.

Mà phải biết rằng, đây chỉ là một mảnh vỡ trên đoạn kiếm, nếu tìm được những bộ phạn khác của đoạn kiếm, tạo thành một thanh bảo kiếm hoàn chỉnh, không biết trong kiếm hồn ẩn chứa chính là kiếm kính, hay là... kiếm ý?

Kiếm kính trong cơ thể Lâm Thần đang chầm chậm tăng trưởng, đối với lĩnh ngộ kiếm kính cũng sâu sắc hơn.

Thời gian trôi qua, bốn phía thân thể của hắn vẫn được bao phủ bởi kiếm kính, những kiếm kính này xoay tròn xung quanh cơ thể hắn, màu sắc rực rỡ.

Xì xì xì...

Không biết qua bao lâu, Thiết Phiến bên tay trái Lâm Thần bỗng dưng truyền đến một cỗ lực hút cường đại, hấp thu toàn bộ kiếm kính xung quanh cơ thể hắn.

Cùng lúc đó.

Vù...

Thân thể Lâm Thần bỗng dưng chấn động, một âm thanh ong ong từ trong đầu hắn truyền đến, liền nhìn thấy kiếm hồn vốn dĩ đang công kích linh hồn Lâm Thần đột nhiên lao ra khỏi đầu óc của hắn, trực tiếp chui vào trong Thiết Phiến trong tay hắn.

Hả?

Đã không còn bị kiếm hồn công kích, đau nhức nhất thời liền biến mất, thay vào đó là một trận uể oải. Cảm nhận được đau nhức đã biến mất, Lâm Thần từ từ mở mắt ra thở nhẹ một hơi.

Trải qua mấy canh giờ bị kiếm hồn công kích, Lâm Thần đã vô cùng mệt mỏi, trên trán của hắn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt hiện ra vẻ tái nhợt, làm cho người ta có một cảm giác monh manh yếu đuối.

Cũng may là kiếm hồn đã trở về Thiết Phiến rồi. lâm Thần đánh giá thân thể một lát, khóe miệng lộ ra một vẻ cười khổ. Nếu như cứ tiếp tục

như vậy, tất nhiên hắn sẽ không chịu được đau nhức mà ngất đi.

Phải biết rằng, nơi đây là nơi cực sâu của di tích Chân Bảo Môn, nếu như Lâm Thần ngất xỉu ở nơi này, nếu như có võ giả đi qua nơi đây, khó tránh sẽ bị chém gϊếŧ.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Thần ngưng thần nhìn Thiết Phiến trong tay trong chốc lát, sau đó hắn bỗng vung tay lên, một luồng kiếm kính cường hãn, ác liệt, cực kỳ khổng lồ đột nhiên từ trong thân thể hắn lao ra, trong phút chốc bao phủ tảng đá lớn trên đường cái trước mặt hắn.

Kiếm kính khổng lồ quét ngang đường cái, công kích lên vách động, dưới nền đât vang lên âm thanh âm ầm.

Kiếm kính thật mạnh.

Thấy một màn này, Lâm Thần hít vào một hơi khí lạnh, chợt trên mặt hắn lộ ra một vẻ vui mừng như điên.

Lúc chưa tìm hiểu kiếm kính trong Thiết Phiến, kiếm kính trong cơ thể Lâm Thần đã đạt tới tám phần mười, mà chỉ cần kiếm kính đạt tới mười phần, Lâm Thần có thể bắt đầu lĩnh ngộ kiếm ý.

Mà trải qua việc lĩnh ngộ kiếm kính trong Thiết Phiến nãy giờ, giờ khắc này hắn đã nắm giữ mười phần kiếm kính.

Mười phần kiếm kính, võ giả từ đây có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Đây chính là một nữa kiếm ý.

Một nữa kiếm ý.

Mười phần kiếm kính mạnh mẽ chính là một nữa kiếm ý.

Lâm Thần nhếch miệng lộ ra một nụ cười. Tám phần kiếm kính uy lực đã vô cùng mạnh mẽ rồi, mà mười phần kiếm kính đã đạt đến cảnh giới uy lực của một nữa kiếm ý, mạnh hơn mấy lần so với tám phần kiếm kính, từ nay về sau hắn liền có thể lĩnh ngộ kiếm ý, một khi kiếm kính trong cơ thể hắn toàn bộ chuyển đổi thành kiếm ý, thực lực của Lâm Thần tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.

Linh hồn lực của Lâm Thần mạnh mẽ vô cùng, sức lĩnh ngộ cực cao, hắn nắm giữ tám phần mười kiếm khí, lại thêm thời gian mấy tháng, hắn tất nhiên có thể tăng lên tới mười phần, mà lần này kiếm hồn trong Thiết Phiến công kích linh hồn của hắn, Lâm Thần thừa cơ lĩnh ngộ kiếm kính, ở trong đó mấy canh giờ đưa kiếm kính trực tiếp tăng lên tới mười phần, không thể nghi ngờ lần này kiếm hồn công kích linh hồn Lâm Thần là cho Lâm Thần giảm bớt thời gian để tăng cao thực lực.

Có điều kiếm hồn công kích linh hồn là tình huống chỉ có thể gặp không thể cầu, mà cho dù gặp phải nếu như ý chí không kiên định, linh hồn lực không cường đại, thì linh hồn tất nhiên sẽ bị kiếm hồn chém gϊếŧ.

Rèn bán chân khí cần có thời gian, hiện tại cách đại hội nội môn không tới ba tháng, thời gian cấp bách nên trở về rồi.

Lần này Lâm Thần hướng phía trước di tích Chân Bảo Môn mà đi tới, hắn muốn mang Lưu Ly Linh Nhan cùng Thiên Tàn Minh Tinh tìm được trong di tích Chân Bảo Môn về mời Vương trưỡng lão Vương Thiên Minh hỗ trợ rèn đúc ra một thanh bán chân khí, vì vậy cần tiêu hao một ít thời gian, cho nên Lâm Thần nhất định phải mau chóng trở về Thiên Lĩnh trấn, tranh thủ trước khi đại hội nội môn bắt đầu rèn đúc thành công bán chân khí.

Nghĩ tới đây, Lâm Thần vung tay, thu toàn bộ kiếm kính càn quấy trong đường hầm về trong cơ thể, làm xong việc này, chân khí trong đan điền của Lâm Thần tuôn ra bao trùm ở hai bên chân, triển khai Thanh Vân bộ, thân hình Lâm Thần nhất thời chạy nhanh ra bên ngoài di tích Chân Bảo Môn.

Cũng trong lúc đó.

Ở lối đi phía trước cách Lâm Thần mấy ngàn mét.

- Đáng chết, đã qua lâu như vậy rồi sao thiếu chủ còn chưa tới, lẽ nào thiếu chủ không có dự định muốn bảo vật này.

Vẻ mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng lo lắng, ở tại chỗ đi tới đi lui.

Từ lúc Hắc Giáp Vệ bóp nát đá truyền tin đến bây giờ đã qua hai canh giờ, ba người Hoa Vô Phong còn chưa có tới, mà lâu như vậy nói không chừng Lâm Thần đã đi rồi. Nếu như Hoa Vô Phong cảm thấy nơi đây không có cái gọi là cường địch cùng bảo vật quan trọng, Hoa Vô Phong sẽ tức giận, mà hắn tức giận thì tuyệt đối một Hắc Giáp Vệ bình thường không có khả năng chịu nổi.

Hắn nóng lòng muốn đi tới vị trí của Lâm Thần tìm hiểu tin tức, nhưng lại sợ Lâm Thần thả ra kiếm kính, vì vậy hắn vẫn ở tại đây lo lắng bất an chờ đợi.

Xèo xèo xèo.

Ngay lúc Hắc Giáp Vệ lo lắng, bỗng ba âm thanh xé gió vang lên, liền nhìn thấy ba bóng người từ một bên đường cái trực tiếp hướng vị trí của hắn mà tới với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đứng trước mặt hắn.

Ở giữa chính là một người thanh niên trên người mặc trường bào hoa lệ, hai tay chắp sau lưng, trên mặt vẫn mang theo một ý cười như có như không, khuôn mặt hòa ái.

Mà hai người bên cạnh, một người là tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, một người là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, trên người đều mang khí tức cường đại. Hai người đứng bên cạnh thanh niên sắc mặt không hề thay đổi nhìn Hắc Giáp Vệ cường tráng kia.

Chính là Hoa Vô Phong, Mạc Phong cùng thống lĩnh Hắc Giáp Vệ.

Thấy rõ người tới, trên mặt Hắc Giáp Vệ lập tức lộ ra một vẻ vui mừng, hai chân hắn mềm nhùn, quỳ một chân xuống đất lớn tiếng nói:

- Bái kiến thiếu chủ.

- Ừ, đúng lên đi.

Hoa Vô Phong hơi gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Hắc Giáp Vệ cường tráng.

Lần này Hắc Giáp Vệ tiến vào di tích Chân Bảo Môn là ba người một tổ, mà hiện tại nơi này chỉ có một Hắc Giáp Vệ cường tráng này, mà trên người hắn rõ ràng đang mang theo thương thế, nói cách khác, hai người kia e là đã bị cường địch trong miệng Hắc Giáp Vệ chém chết rồi.

Hoa Vô Phong không có để ý hai Hắc Giáp Vệ kia sống hay chết, hắn hờ hững nhìn Hắc Giáp Vệ cường tráng một cái, cười nói:

- Ngươi làm không tệ. Hiện tại ngươi nói cho ta biết, người kia ở nơi nào?

Nghe nói như thế, vẻ mặt Hắc Giáp Vệ cường tráng nhất thời kích động, lớn tiếng nói:

- Bẩm thiếu chủ, người kia chính là người thanh niên lúc trước ở lối vào đã cùng Mạc Phong trưỡng lão đối kích một chưởng, đang ở phía trước đường hầm.

- Là Hắn?

Ba người Hoa Vô Phong nghe vậy đều sững sờ.

Lúc đó Lâm Thần ở lối vào di tích Chân Bảo Môn cùng với Mạc Phong đối kích một chiêu, rất nhiều Hắc Giáp Vệ đều nhìn thấy. Lúc đó Hoa Vô Phong cũng rất kinh ngạc với thực lực của Lâm Thần, vốn đang định nếu gặp Lâm Thần ở bên trong di tích Chân Bảo Môn sẽ liền chém chết hắn.

Nhưng không nghĩ tới, cường địch trong tin tức Hắc Giáp Vệ này truyền đi

lại chính là Lâm Thần với tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ.

- Hắn chỉ là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, làm cho có khả năng chém gϊếŧ hai Hắc Giáp Vệ Thiên Cương cảnh hậu kỳ, còn ngươi thì trọng thương?

Mạc Phong hừ lạnh một tiếng, trầm giọng quát. Lúc đó ở lối vào di tích Chân Bảo Môn, Lâm Thần tuy rằng chặn được một chiêu của Mạc Phong, nhưng khi đó Mạc Phong cũng không có dùng hết toàn lực. Dưới cái nhìn của hắn, có lẽ thực lực Lâm Thần vẫn tương đối thấp, nhưng muốn đồng thời đối phó với ba Hắc Giáp Vệ tinh anh tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ thì vẫn không có khả năng.

Hắc Giáp Vệ cường tráng nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, hắn thấp giọng nói:

- Bẩm Mạc trưởng lão, thanh niên kia mặc dù chỉ là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ nhưng hắn lấy được một cái báu vật có thể thả ra lực công kích kiếm khí cực cường đại, mặt khác hai huynh đệ kia chính là chết dưới công kích của kiếm kính đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »