- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Tuyệt Thế Kiếm Thần
- Chương 160: Thiên tàn minh tinh
Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 160: Thiên tàn minh tinh
Loáng một cái là đã trôi qua mấy ngày.
Lâm Thần vẫn cẩn thận từng tí bước vào bên trong di tích Chân Bảo Môn, nơi này nguy hiểm hơn rất nhiều so với bên ngoài và những nơi ít sâu hơn, Lâm Thần cũng không dám bước quá nhanh, cho nên mấy ngày trôi qua, Lâm Thần cũng chỉ đi được ba đường hầm mà thôi.
Nhưng mấy ngày này, Lâm Thần vẫn chưa tìm thấy Thiên Tàn Minh Tinh!
Chẳng lẽ toàn bộ Thiên Tàn Minh Tinh ở nơi này đều bị võ giả tìm thấy rồi sao? Lâm Thần hơi nhíu mày, hắn tiến vào di tích Chân Đạo Môn đã được hơn nửa tháng rồi, nhưng hiện tại chỉ tìm thấy Lưu Ly Linh Nham to bằng nửa bàn tay.
Đương nhiên, nửa tháng này, Lâm Thần đã gặp phải rất nhiều cơ quan, sự tập kích của người rối, may mà thực lực của Lâm Thần rất mạnh, thêm vào đó linh hồn lực luôn thăm dò Lâm Thần mới may mắn tránh thoát khỏi.
Ngoài ra, ngoại trừ trước đây lấy được Lưu Ly Linh Nham trên thân thể người rối, Lâm Thần còn tìm được rất nhiều báu vật khác, ví dụ như Tuyết Nham Thạch rất tốt để luyện chế vũ khí, ví dụ như Cực Viêm Tinh.
Những thứ này, giống như những báu vật vô cùng quý giá, để ở bên ngoài tuyệt đối là có tiền cũng không thể mua được, rất khó để tìm thấy những thứ này.
Tiếp tục đi về phía trước, hay là đổi một đường hầm khác?
Lâm Thần đứng trước một ngã ba, hơi nhíu mày suy nghĩ. Nếu vẫn tiếp tục đi về phía trước, chính là thâm nhập vào nơi tận cùng di tích Chân Bảo Môn, nguy hiểm bên trong không thể lường trước được, mặc dù là cường giả Chân Đạo cảnh cũng có khả năng bỏ mạng lại đây.
Còn không đi tiếp vào bên trong, ngược lại đổi một đường hầm khác gần kề nơi đây tìm Thiên Tàn Minh Tinh, e là rất khó tìm thấy.
Thiên Tàn Minh Tinh là vật liệu chủ yếu luyện chế ra bán chân khí, nếu thiếu Thiên Tàn Minh Tinh, mặc dù có thể luyện chế ra bán chân khí, nhưng uy lực của nó sẽ kém hơn rất nhiều so với bán chân khí mà có thêm Thiên Tàn Minh Tinh.
Lâm Thần khẽ cắn răng, hai chân hơi di chuyển, không chút do dự tiếp tục tiến về phía trước.
Đường hầm phía trước vô cùng đen tối, trong bóng tối yên tĩnh đáng sợ, vẻ mặt Lâm Thần cảnh giác, từng bước từng bước tiến về phía trước, linh hồn lực của hắn không ngừng bao phủ phạm vi một nghìn mét phía trước.
Lâm Thần vừa mới bước vào đường hầm này không lâu, bỗng nhiên một anh thanh leng keng vang lên trong đường hầm.
Trong này tối om yên tĩnh vô cùng, bất kỳ một chút âm thanh nào phát ra đều chói tai, dường như trong chớp nhoáng âm thanh vang lên, Lâm Thần liền cảm nhận được.
Mà quan trọng là, trong phạm vi linh hồn lực của Lâm Thần bao phủ lại không có hiện ra bất kỳ một dị vật gì. Như vậy, âm thanh này phát ra từ nơi nào?
Là con người làm ra, hay là cơ quan bị kích hoạt, hoặc là hiện thân của người rối?
Vẻ mặt Lâm Thần luôn cảnh giác.
Nếu là người làm ra thì cũng không tồi, xem ra tu vi của đối phương rất cao thâm, toàn thân Lâm Thần lùi lại, nhưng nếu là cơ quan ẩn giấu hoặc là người rối, như vậy tính nguy hiểm tuyệt đối sẽ lớn hơn rất nhiều.
Cái gọi là cơ quan, chính là một nơi ẩn nấp thả ra một loại vũ khí nào đó. Chính là ám tiễn khó phòng, loại cơ quan thả ra vũ khí này là khó đối phó nhất. Rất nhiều võ giả đến chỗ này tìm kiếm bảo vật đều bỏ mạng ở đây.
Cho tới con người rối, người rối mà Chân Bảo Môn luyện chế vô cùng cứng rắn, thực lực của nó cũng rất là mạnh, ví dụ như trước đây Lâm Thần gặp phải người rối Thiên Cương cảnh đỉnh phong đó, nếu là một mình hắn đối phó e là sẽ tiêu hao rất nhiều khí lực, mà không có cách nào đảm bảo được an toàn tính mạng bản thân để chém gϊếŧ nó.
Dù sao, Lâm Thần vận dụng linh hồn lực lấy đi hai con ngươi Hỏa Phượng Song Đồng trong đầu lâu của người rối đó cũng đã tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, nếu không có người trung niên thô lỗ đó cùng với thiếu nữ xinh đẹp kiềm chế người rối lại, như vậy lúc đó người rối đã có thể khống chế công kích linh hồn lực của Lâm Thần và chém chết hắn rồi.
Bước chân hơi dừng lại một chút, Lâm Thần tiếp tục đi về phía trước, nhưng sắc mặt luôn cảnh giác, mỗi lần đi vài bước thì dừng lại quan sát một chút, gần như là tiến lên ba bước thì dừng lại một lần.
Đi về phía trước một lúc, bỗng trong đường hầm lại vang lên tiếng leng keng đó, sau đó đột nhiên lại biến mất, ngay sau đó lại là âm thanh vô cùng khó chịu vang lên.
Ầm ầm ầm...
Đến kèm theo còn có một hồi rung động của đường hầm, giống như là một trận động đất.
Lâm Thần chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, dưới sự bao phủ của linh hồn lực, Lâm Thần nhìn thấy bên trong đường hầm phía trước, thình lình có một quả cầu đá rất lớn đang lăn về phía Lâm Thần, tốc độ cực nhanh!
Đáng chết!
Nhìn thấy tình huống này, mặt Lâm Thần biến sắc.
Linh hồn lực của Lâm Thần có thể dò xét ra, quả cầu đá đó chỉ là đá bình thường, nhưng quan trọng là tốc độ lăn của quả cầu đá này rất nhanh, thân hình của nó thì vô cùng to lớn, giống như tình huống này, lực xung kích của nó khó mà tưởng tưởng nổi gần như có thể sánh ngang với công kích toàn lực của võ giả Thiên Cương cảnh đỉnh phong.
Mà quả cầu đá này, nó gần như là bao trùm toàn bộ đường hầm, chỉ để lại một khe hở rất nhỏ, nói cách khác, trừ khi đánh nát quả cầu đá này, bằng không chỉ có cách chạy trốn về phía sau, nếu không khả năng mất mạng là rất lớn.
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Thần cắn răng một cái, xoay tay lấy ra một Hắc Sắc trường côn, cùng lúc đó thân thể của hắn chấn động, ánh sáng hào quang màu đồng tỏa ra rực rỡ, kính đồng trong cơ thể Lâm Thần tuôn ra mạnh mẽ bao phủ trên Hắc Sắc trường côn, Hắc Sắc trường côn trong tay hắn nện rất mạnh xuống quả cầu đá phía trước.
Ầm!
Hắc sắc trường côn cùng với quả cầu đá va mạnh vào nhau, lập tức một lực lớn làm chấn động mạnh. Mặt Lâm Thần biến sắc, mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây, bay ngược lại về phía sau...
Mà quả cầu đá phía trước mặt hắn vẫn lăn qua, có lẽ là theo tiếng nổ quả cầu đá đã nổ ra thành rất nhiều những hòn to nhỏ.
Hít, lực xung kích thật lớn! Di tích Chân Bảo Môn này vẫn còn rất nhiều cơ quan.
Thân thể Lâm Thần ngã xuống đất rất mạnh, xương cốt trên người giống như là muốn tan vỡ ra, hắn đau đến nhe nhăng nhếch miệng lên. Hít một hơi, Lâm Thần cau may tự nhủ.
Vừa nãy quả cầu đó mà đập vào, nếu đổi là một võ giả khác, giờ khắc này chỉ e đã là một thi thể lạnh lẽo rồi. Mà Lâm Thần mặc dù thành công đánh nát được quả cầu đá, nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Quả nhiên nguy hiểm đến đáng sợ!
Chẳng trách nơi đây hiếm thấy võ giả như vậy.
Sau khi Lâm Thần nuốt một hạt đan dược vào để trị thương rồi từ dưới đất đứng lên, điều dưỡng hơi thở một lúc, sau đó đi thẳng về phía trước.
Cảm nhận được sự nguy hiểm của di tích Chân Bảo Môn, Lâm Thần điều chỉnh tốc độ chậm hơn một chút, linh hồn lực cũng lập tức dừng bao phủ bốn phía.
Nhưng mà ngay cả sau khi Lâm Thần đánh nát quả cầu đá, đi về phía trước không bao lâu thì ở phía trước mặt đất, thình lình một nửa khối tinh thạch màu đen nằm trên mặt đất.
Mà xung quanh tinh thạch là rải rác rất nhiều hài cốt võ giả. Võ giả đã thu nạp Thiên Địa linh khí để rèn luyện thân thể, bởi vậy sau khi những võ giả bỏ mạng thì thân thể của họ rất khó mục nát, mà lúc này, nơi đây có rất nhiều hài cốt võ giả, nói cách khác, những võ giả bỏ mạng nơi đây đã được một khoảng thời gian rồi.
Nhưng quan trọng hơn vẫn là tiinh thạch màu đen đó!
Nhìn thấy tinh thạch đó, hai mắt Lâm Thần đột nhiên sáng lên.
- Là Thiên Tàn Minh Tinh!
Tim Lâm Thần đập hơi nhanh, tiến vào di tích Chân Bảo Môn gần nửa tháng, cuối cùng cũng tìm thấy Thiên Tàn Minh Tinh. Theo bản năng, Lâm Thần liền tiến về phía tinh thạch đó, muốn nhặt Thiên Tàn Minh Tinh đó lên.
Có điều Lâm Thần nhảy một bước đi về phía trước, hắn lại đột nhiên nhảy ngược ra, từ đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, dường như chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa, thì có lẽ hắn sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Cái cảm giác này, giống như là hỏa diễm bị một chậu nước đá giội vào, khiến Lâm Thần trong phút chốc tỉnh lại.
Nơi này không đơn giản.
Lâm Thần nhảy ra, rồi lại quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về rất nhiều thi hài nằm trên đất ở phía trước. Vô số thi hài chồng chất trên đất, khiến người ta nhìn thấy sởn cả tóc gáy.
Những hài cốt này, e là muốn nhặt lấy Thiên Tàn Minh Tinh, nhưng còn chưa tới được phía trước Thiên Tàn Minh Tinh thì đã bỏ mạng rồi.
Còn chết như thế nào…
Lâm Thần hít sâu một hơi, thả linh hồn lực ra, tập trung nhìn quét về khu vực phía trước này. Nhưng mà Lâm Thần nhìn qua một lần thì không nhìn thấy một chút bất thường gì cả.
Nơi này không có cơ quan? Lẽ nào chủ nhân của những hài cốt này không phải là bị cơ quan gϊếŧ?
Vốn dĩ là Lâm Thần suy đoán nơi này có một cơ quan, những võ giả này chính là sau khi nhìn thấy Thiên Tàn Minh Tinh, do hưng phấn nên bất cẩn mới bị cơ quan chém chết. Nhưng Lâm Thần dùng linh hồn lực tìm kiếm mà không tìm thấy gì.
Chỉ là ngoại trừ cơ quan ra, trong di tích Chân Bảo Môn, còn có thể có thứ gì mà khiến cho rất nhiều võ giả bỏ mạng nơi đây như vậy?
Nhìn quét lại một lần nữa xem lại.
Lâm Thần nhíu mày lại, linh hồn lực lại được thả ra, bao phủ khu vực phía trước, sau đó Lâm Thần dùng ý thức khống chế linh hồn lực, nhanh chóng chui xuống lòng đất, vội vã tìm kiếm.
Lần này linh hồn lực của Lâm Thần tìm rất kỹ, sau nửa chén trà, Lâm Thần thu linh hồn lực về mà trên đầu toát đầy mồ hôi. Hắn vẫn không thu hoạch được chút gì.
Lẽ nào nơi này thật sự không có cơ quan?
Thế nhưng, chủ nhân của những hài cốt này, làm sao lại bỏ mạng ở đây?
Vẫn chưa làm rõ được nguyên nhân, Lâm Thần không dám tùy tiện tiến lên. Hắn ngẩng đầu lên, dùng con mắt quan sát tỉ mỉ đường hầm phía trước.
Ánh mắt Lâm Thần quan sát nhìn từ dưới đất lên trên đỉnh hang động, rồi lại từ trên đỉnh hang động nhìn sang hai bên vách động. Như vậy sau một hồi xoay chuyển nhìn tới nhìn lui mấy vòng, đột nhiên trong lòng Lâm Thần hơi động, ánh mắt nhìn lêи đỉиɦ đường hầm!
Cơ quan không nhất định là phải được lắp đặt ở dưới lòng đất, cũng có thể là ở trên đỉnh động!
Lâm Thần nghĩ tới đây, lập tức thả linh hồn lực ra, nhìn quét một lượt về phía đỉnh đường hầm. Cùng với linh hồn lực nhìn quét qua tình hình ở trên đỉnh hang, lập tức toàn bộ đều được chiếu rọi vào trong đầu Lâm Thần.
Liền nhìn thấy bên trong khu vực rộng mấy mét ở trên đỉnh động, thình lình rơi xuống mười mấy cái hài cốt vô cùng sắc nhọn, những hài cốt này được vùi lấp sâu mười mét ở trên đỉnh hang, hài cốt vô cùng sắc nhọn, nếu toàn bộ rơi xuống cộng thêm lực xung kích của nó, cho dù là cường giả Chân Đạo cảnh cùng e là cũng phải bỏ mạng chỗ này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thần hơi nhíu mày lại.
Vị trí cơ quan của hài cốt này nằm tại đây, Lâm Thần làm sao có thể lấy được khối Thiên Tàn Minh Tinh đó?
Mạnh mẽ xông tới e là cũng sẽ giống như những chủ nhân hài cốt này, Lâm Thần nếu vẫn còn muốn xông tới phía trước Thiên Tàn Minh Tinh e là cũng sẽ bị những hài cốt từ trên đỉnh hang rơi xuống gϊếŧ chết.
Giống như quả cầu đá nổ nát như vậy, cũng đánh nát cơ quan này?
Thế nhưng muốn đánh nát cơ quan hài cốt này, trước tiên là phải đứng ở phía dưới cơ quan hài cốt mới có thể triển khai công kích được nó, mà võ giả chỉ đứng chốc lát ở phía dưới cơ quan hài cốt thì cơ quan này sẽ bị kích hoạt, lúc đó hài cốt cũng sẽ rơi xuống, còn võ giả đứng ở phía dưới của nó... thì chỉ có con đường chết.
Có điều Lâm Thần nghĩ tới đây, hai mắt đột nhiên nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười một cái.
- Ta không đứng ở phía dưới cơ quan hài cốt, chưa hẳn là không thể phá hủy được cơ quan này.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Tuyệt Thế Kiếm Thần
- Chương 160: Thiên tàn minh tinh