"Trương tiên sinh còn muốn cược đá sao? Tôi đi với anh!” Chúc Tinh Tinh cười nói.
Mua đá thô mà lại không cắt, quả thật khiến người khác cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao Trương Phàm cũng là một khách hàng lớn, một khách hàng như vậy rất đáng để lôi kéo.
*Có tiện không?" Ánh mắt Trương Phàm sáng lên hỏi. "Tất nhiên là tiện rồi, Trương tiên sinh lên xe tôi đi!" Chúc
Tinh Tinh lấy chìa khóa xe ra ấn vào, đèn của một chiếc. Porsche ở cửa lóe lên.
Trương Phàm lên xe, nghĩ thầm, hẳn có nên mua xe hay không. Sau này còn phải thu thập thêm đá thô, nếu không có xe thì sẽ rất bất tiện.
Chúc Tinh Tinh vừa lái xe vừa trộm nhìn Trương Phàm, cô ấy không nhìn ra được Trương Phàm rốt cuộc là người như thế nào.
Hắn rất nhiệt tình với đá cược, nhưng cố tình hắn lại không cắt đá.
Hắn dường như không có nhiều tiền, nhưng một cuộc điện thoại lại có thể khiến người khác chuyển bảy triệu mà không chút do dự.
Hắn tự xưng là nhân viên của công ty của Khương Nhạc. Nhạc, nhưng Khương Nhạc Nhạc là sếp của hẳn lại gọi điện thoại trực tiếp đến để cô phải chú ý chiếu cố hẳn.
Những chuyện này đan xen vào nhau khiến Chúc Tinh Tinh thật sự không thể phân biệt được Trương Phàm là người như thế nào.
Mà càng không biết được, thì cô ấy lại càng muốn hiểu được...
Cho nên, cô ấy quyết định quan sát người đàn ông này nhiều hơn.
Không bao lâu sau đã đến chợ ngọc bích ở Nam Tuyền, Chúc Tinh Tinh trực tiếp lái xe đến cửa hàng lớn của nhà mình.
Mới vừa xuống xe, Trương Phàm nhìn thấy một đám người †o lớn tụ tập lại với nhau. Từng đợt âm thanh ồn ào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy gặp ngọc rồï, “đá rồi...
"Đó chính là cắt đá, chính là lúc một cắt thì nghèo, một cắt thì giàu, Trương tiên sinh có muốn xem qua không?" Chúc Tinh
Tỉnh cười nói.
"Đi nhìn xem!" Trương Phàm chưa từng thấy cắt đá, cho nên hẳn đương nhiên cảm thấy rất có hứng thú.
"Cô chủ Chúc!"
"Chúc tổng!"
"Chào Chúc tổng!"
Độ nổi tiếng của Chúc Tỉnh Tinh rất cao, ngay khi cô ấy vừa mới tới gần, không chỉ có rất nhiều người chào hỏi cô, mà còn có người tự động nhường đường.
Cho nên Trương Phàm lập tức đến vị trí đầu dưới sự mở đường của Chúc Tinh Tinh, cuối cùng hắn cũng thấy được cắt đá.
Hai sư phụ đang cắt đá, một máy cắt đá, còn có chủ của viên đá thô đang lo lắng, toàn bộ cảnh tượng cho thấy sự căng thẳng phấn khích.
"Mài, mài cho tôi, tôi không tin tôi không thấy được ngọc!" Lúc này, chủ của viên đá thô đang nghiến răng nói với sư phụ
cắt thạch, dáng vẻ trông giống như dân cờ bạc.
"Tôi nói này, viên đá thô này này mài cái gì mà mài, cắt một cái là xong rồi..."
"Đúng vậy, đá thô này không thể có ngọc bích được!" Có người châm chọc khıêυ khí©h.
"Đá thô của tôi, tôi làm chủ!" Chủ của viên đá thô phớt lờ sự chế giễu của những người xung quanh, rất kiên trì.
Sư phụ cắt đá đương nhiên là nghe theo chủ của viên đá thô, bật máy bắt đầu mài đá, đồng thời dùng nước sạch để rửa, để đảm bảo rằng chỉ cần có ngọc thì có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
"Thấy ngọc rồi! Thấy ngọc rồi!” Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên của chủ viên đá thô vang lên, mọi người đều nhìn chăm chú, quả nhiên, một màu xanh lục mờ nhạt đã xuất hiện.
"Ngọc hả? Ghê thật. Bề ngoài viên đá kia không tốt như vậy mà lại có thể thấy ngọc! Thật không hợp lý!”
"Cái này kiếm lợi lớn rồi!"
"Cũng không thể nói như vậy, bên trong như thế nào mới là quan trọng nhất! Người anh em, tôi khuyên anh không nên tiếp tục, viên đá thô này tôi mua năm trăm nghìn!"
Ngay khi vừa nhìn lớp ánh sáng màu xanh bên ngoài, việc báo giá cũng xuất hiện ngay lập tức.