Chương 73: Xin lỗi

Tề Đằng Nhàn không ngờ rằng Kiều Thu Mộng vậy mà lại đồng ý quỳ xuống trước mặt Lâm Vãn Thu vì mình.

Hắn tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay kéo Kiều Thu Mộng lên, bình tĩnh nói "Thu Mộng, đáng lẽ cô nên tin tôi một lần."

Kiều Thu Mộng quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tề Đẳng Nhàn, lắc đầu, bản thân phải làm thế nào mới tin Tề Đẳng Nhàn được đây?

"Cô không cần phải vì loại người này mà quỳ xuống, tôi sẽ khiến cô ta ngoan ngoãn ngoan ngoãn xin lỗi cô và sám hối với những gì mình đã làm, còn phải bắt cô ta đền bù những thiệt hại mà tập đoàn Kiều thị phải chịu." Tề Đằng Nhàn nghiêm túc nói.

Lâm Vãn Thu không nghe nổi nữa, tức giận vẫy tay, nói "Đủ rồi!"

"Tôi ngán đứng đây nhìn anh làm bộ làm tịch rồi, Kiều Thu Mộng, cô cút sang một bên quỳ đi."

" Các người lập tức bắt lấy hắn, đánh gãy tay chân của hắn cho tôi!"

"Tôi muốn anh ta phải bò tới bệnh viện như một con sâu bọ."

Đám vệ sĩ gật đầu, từng người một xắn tay áo lên, chuẩn bị động thủ.

"Dừng lại lại cho tôi!" Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng rống giận.

Đám vệ sĩ bị dọa sợ, quay đầu lại, bất ngờ chính là sếp lớn của bọn họ, người sáng lập thương hội Hắc Long, Triệu Hắc Long!

Đầu Kiều Thu Mộng kêu ong ong, Triệu Hắc Long, vậy mà đến thật rồi? Là Tề Đẳng Nhàn gọi đến sao?

Lâm Vãn Thu nhìn thấy Triệu Hắc Long liền cười, nói "Triệu tiên sinh, anh đến rồi...... em vừa định gọi cho anh."

Triệu Hắc Long xua xua tay, đám vệ sĩ đang vây quanh Tề Đẳng Nhàn lập tức tản sang một bên.

"Triệu tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi, nếu không em đã bị người đàn ông này ức hϊếp rồi!"

"Cô ta ở trên lĩnh vực khác không đấu lại em, liền gọi người đàn ông của cô ta đến, muốn đánh em, anh phải làm chủ cho em đấy!"

Lâm Vãn Thu dựa đến gần Triệu Hắc Long, bộ dạng nịnh nọt lấy lòng, tỏ ra đáng thương khiến người khác đau lòng.

Da đầu Triệu Hắc Long không nhịn được nổi gân xanh, trong lòng nhất thời hoảng loạn, không biết phải ăn nói với Tề Đẳng Nhàn như thế nào.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói "Cá chạch nhỏ, anh nói xem, chuyện này để tôi tự mình giải quyết hay là anh giải quyết cho tôi đây?"

"To gan, lại dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt hội trưởng Triệu!"

"Tên không biết trời đất là gì, hôm nay tao phải phế mày, cho mày biết thế nào là tôn ti trật tự."

"Dám sỉ nhục hội trưởng Triệu? Hôm nay không xé nát được cái miệng thối của mày, tao tuyệt đối không bỏ qua!"

Đám vệ sĩ đều vô cùng tức giận, tranh thủ thể hiện bản thân trước mặt Triệu Hắc Long.

Sắc mặt của Lâm Vãn Thu cũng lạnh xuống, nói "Tên rác rưởi ăn nói không biết suy nghĩ, lại dám nói chuyện như thế với hội trưởng Triệu, bây giờ anh có thể quay về, cùng với cả nhà anh chọn mộ rồi!"

Lâm Vãn Thu quay đầu lại, lại thấy mặt Triệu Hắc Long đã tái mét đi, vậy mà lại...... sợ hãi?!

"Lâm Vãn Thu, ai cho cô cái gan đấy, dám nói chuyện như thế với nhị đương gia?!" Triệu Hắc Long quát lớn, hất tay của Lâm Vãn Thu ra, tát thẳng vào mặt cô.

Lâm Vãn Thu trực tiếp bị Triệu Hắc Long tát ngã lên ghế sô pha, cô bụm lấy mặt, mặt đỏ bừng. Cô vô cùng mờ mịt, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám vệ sĩ ai nấy cũng há hốc mồm, không dám nói gì, rõ ràng là đã bị chuyện trước mắt dọa sợ.

"Nhị đương gia, thật là xin lỗi, cô ta ngu ngốc không hiểu chuyện, vậy mà dám đắc tội ngài! Khiến ngài phải đích thân đến giải quyết rắc rối, là do tôi sai!" Triệu Hắc Long đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lập tức cúi đầu khom lưng.

Nhìn người sáng lập thương hội Hắc Long bình thường oai phong, nay lại cúi đầu khom lưng xin lỗi Tề Đẳng Nhàn, mọi người đều ngơ ra.

Kiều Thu Mộng cũng không dám tin, quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, vậy mà hắn lại có năng lực như vậy? Có thể khiến Triệu Hắc Long phải khúm núm như thế?

Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói "Được rồi, tôi không đến đây xem anh diễn kịch, mà đến giải quyết rắc rối."

"Nhị đương gia thấy nên giải quyết thế nào?" Triệu Hắc Long khách sáo nói.

"Tôi đã từng nói điều kiện của tôi rồi, để cô ta làm y như vậy là được." Tề Đẳng Nhàn liếc Lâm Vãn Thu một cái, khinh thường nói.

Triệu Hắc Long quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Thu, tức giận nói "Điều kiện nhị đương gia cho cô, cô lại dám không đồng ý? Còn dám chần chừ? Chán sống rồi à?"

"Triệu tiên sinh, tôi tôi tôi...... tôi không biết...... ngày và Tề tiên sinh có quan hệ như vậy......" Lâm Vãn Thu nói năng lộn xộn, bị dọa cho mặt trắng.

Triệu Hắc Long lạnh lùng nói "Nhị đương gia bảo cô làm gì, thì cô làm cái đấy, nếu không đừng trách tôi vô tình!"

Lâm Vãn Thu bị Triệu Hắc Long dọa cho khóc lớn, cả người không ngừng run rẩy.

Đám vệ sĩ ban nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ đến rắm cũng không dám đánh một cái.

Tề Đẳng Nhàn không giả vờ gọi điện thoại, mà thật sự gọi Triệu Hắc Long đến rồi, hơn nữa Triệu Hắc Long còn rất sợ hắn.

Kiều Thu Mộng vẫn còn đang ngây người, bộp một tiếng, ngước mắt lên nhìn, đã thấy Lâm Vãn Thu quỳ trước mặt mình.

"Thu Mộng, xin lỗi, tất cả là do tớ sai...... Hôm qua tớ không nên chế giễu cậu, càng không nên không trân trọng quan hệ bạn học giữa chúng ta."

"Bây giờ tớ quỳ xuống chân thành xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ cho tớ......"

Lúc nãy nước mắt nước mũi Lâm Vãn Thu đã chảy xuống tèm nhem, cầu khẩn Kiều Thu Mộng tha thứ cho bản thân.

Kiều Thu Mộng vẫn còn ngơ ngác, vốn dĩ cô ta đến quỳ xin lỗi Lâm Vãn Thu ba ngày ba đêm, nhưng, bây giờ lại ngược lại.

Lâm Vãn Thu lại quỳ xuống xin lỗi cô, hơn nữa còn nhắc đến quan hệ bạn học của hai người, cầu xin cô tha thứ cho cô ta.

"Tớ quay về lập tức viết bài xin lỗi tập đoàn Kiều thị, sau đó như hôm qua đã nói, làm người đại diện cho tập đoàn Kiều thị vô điều kiện...... tất cả tổn thất của tập đoàn Kiều thị, cũng do tớ gánh chịu."

"Thu Mộng...... Cầu xin cậu, nể tình quan hệ bạn học của chúng ta năm đó, cho tớ một cơ hội, tha thứ cho tớ đi!"

Lâm Vãn Thu vừa nói, còn vừa tự vả miệng mình, bộ dạng vô cùng thành khẩn.

Tề Đẳng Nhàn khoanh tay lạnh lùng cười, không nói gì.

Kiều Thu Mộng không đành lòng, liền lắc đầu, nói "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu cần gì phải làm khó nhau như vậy?

"Chúng ta nói thế nào cũng là bạn học, sau khi bước vào xã hội, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải là coi nhau như kẻ thù......"

"Cậu mau đứng dậy đi, tớ tha thứ cho cậu."

Lâm Vãn Thu khóc thút thít đứng dậy, nói "Cảm ơn cậu, Thu Mộng......"

"Nhị đương gia, ngài xem, cô ấy cũng nói xin lỗi rồi, hơn nữa vợ của ngài cũng tha thứ cho cô ta rồi?" Triệu Hắc Long cười ha hả nói.

"Cứ vậy đi." Tề Đẳng Nhàn không mặn không nhạt nói.

Triệu Hắc Long lúc này mới thả lỏng, cũng coi như vượt qua cửa ải này rồi.

Lâm Vãn Thu lau nước mắt trên mặt mình, trong lòng vẫn còn hơi hoảng sợ, Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc có thân phận như nào, không phải chỉ là một tên cảnh ngục nhỏ bé thôi sao? Tại sao có thể khiến Triệu Hắc Long khúm núm như vậy!

"Đi thôi, chúng ta đi về." Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra trước mặt Kiều Thu Mộng, đưa cô ta ra ngoài.

Kiều Thu Mộng không nhịn được hỏi "Triệu Hắc Long sao lại nghe lời anh như vậy?"

"Trước đây anh ta từng ngồi tù, ở trong ngục giam, tôi rất "chiếu cố" anh ta." Tề Đẳng Nhàn cười giải thích.

Vừa mới về đến tập đoàn, đã nhận được tin xấu, Kiều Thu Mộng bị hội đồng quản trị tuyên bố khai trừ khỏi ghế chủ tịch.

"Kiều Thanh Vũ, cô có ý gì?!" Kiều Thu Mộng trực tiếp xông vào phòng họp, lớn tiếng chất vấn.

"Đây là ý của tôi!"

Một âm thanh già nua vang lên, Kiều Thu Mộng mới phát hiện, có một ông già đang ngồi ở chỗ khuất.

"Ông nội......" Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó cắn chặt răng.