Chương 64: Bớt nói nhảm

"Đồ chó chết, cậu đang nói cái gì vậy hả?!"

Hướng Vân giận dữ, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén.

Tề Đẳng Nhàn nhịn không được bật cười đứng dậy, nói "Tôi còn nghĩ anh nghe không hiểu tiếng người nữa đấy!"

Hướng Vân lạnh nhạt nói "Tôi chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Hướng thị, ở đây lời tôi nói chính là luật, là lý!"

"Anh có nói gì đi nữa cũng đều vô nghĩa thôi, tôi không muốn hỏi, cũng không muốn hiểu, tôi chỉ biết cậu đã thô lỗ với cô Lâm rồi thôi."

"Một khi đã vậy thì, chào đón cậu cũng chỉ có một kết cục, đó chính là thành tâm quỳ xuống, chờ bị xử lý!"

Tề Đẳng Nhàn cười, nói "Rõ ràng là Cô Lâm đây là người ức hϊếp người khác trước mà."

Nghe lời này của Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa mặt hắn lại còn tươi cười như vậy, mọi người đều cảm thấy hắn hèn nhát rồi, không thể xuống nước, vì vậy mới sẵn sàng lý luận với Hướng Vân.

Chẳng qua, Hướng Vân rõ ràng ngang ngược hơn, hoàn toàn không nghe hắn giải thích nửa lời, cứ vậy xử lý hắn trước đã nói sau.

"Cô Lâm bắt nạt anh cũng là điều đương nhiên thôi, cô ấy là khách quý của tập đoàn Hướng thị bọn tôi, bắt nạt anh thì làm sao chứ?"

"Đừng nói là bắt nạt anh, cho dù có chặt đứt tay chân anh đi chẳng nữa, anh cũng nên cảm thấy biết biết ơn mà quỳ xuống cảm tạ cô ấy!"

"Bây giờ, quỳ xuống!"

"Quá tam ba bận, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ tư đâu."

Hướng Vân vung bàn tay to lớn, giống như bộ dáng của một vị tổng tài bá đạo.

Lý Vân Uyển miệng lưỡi khô khốc, rõ ràng vừa rồi là Lâm Vãn Thu tát cô trước, Tề Đẳng Nhàn không nhìn thấy, nên giờ mới hành động.

Nhưng tất thảy những chuyện này, qua miệng Hướng Vân, dường như đều biến thành điều vô lý.

"Phó Tổng Hướng, tôi cũng là người của công ty, phó giám đốc bộ phận an ninh, anh đây không nói đỡ cho người của mình mà lại đi giúp người ngoài là sao?" Tề Đẳng Nhàn nói, mặc kệ đối phương không nói đạo lý, hắn vẫn quyết phải làm cho ra lẽ trước.

Đây dù sao cũng là công ty của Hướng Đông Tình.

Hướng Vân vẻ mặt lạnh lùng, nói "A, cậu chính là phó giám đốc bộ phận an ninh mới đến đó sao?"

"Ha ha, dù cho là vậy đi nữa, nói khó nghe chút, thì chỉ là bảo vệ mà thôi."

"Một tên bảo vệ thối như cậu mà cũng dám đắc tội với khách quý của tập đoàn sao, giờ còn ở đây nói dông nói dài với tôi sao?"

Tề Đẳng Nhàn cố kiềm chế nụ cười trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu nói "Xem ra phó giám đốc Hướng thực sự không muốn nói đạo lý nhỉ!"

Mọi người nhìn bộ dáng của hắn rồi phá lên cười. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, vậy thì quan tâm làm gì chứ?

Nghĩ mình là phó giám đốc bộ phận an ninh rồi là có thể hung hăng ngang ngược sao? Bộ phận an ninh, chẳng phải cũng chỉ là phụ trách an ninh thôi sao? Một tên bảo vệ trưởng mà cũng dám ngang ngược!

"Họ Tề kia hoàn toàn sợ rồi, bây giờ phó giám đốc Hướng chắc chắn sẽ không tha cho hắn, không biết hắn thế này sẽ bị sa thải như thế nào ha?"

"Sa thải? Chỉ sợ không chỉ bị sa thải, mà cái mạng này còn chưa chắc đã giữ được."

"Mọi người nhìn rõ đi, đây chính là kết cục khi không coi ai ra gì đấy, chúng ta phải nhìn vào mà rút kinh nghiệm, đừng để đi vào vết xe đổ."

Hoàn cảnh hiện giờ của Tề Đẳng Nhàn, khiến mọi người không khỏi có chút vui sướиɠ khi thấy người gặp nạn.

Lâm Vãn Thu nhịn không được, trầm giọng nói "Anh Hướng, mau mau khiến hắn quỳ xuống đi! Khiến hắn tự chặt đứt hai tay mình, nhận sai với tôi đi chứ!"

Hướng Vân gật đầu, lạnh lùng nói "Cậu không xứng cùng tôi nói lý lẽ, Cô Lâm nói thế nào, cậu cứ theo đó mà làm cho tốt."

"Xem ra anh thật đúng là một tên ngốc mà, cùng Lâm Vãn Thu đều là cá mè một lứa." Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói.

Hướng Vân giận dữ, đưa tay lên quát "Đứng vững đó cho tôi, cậu vừa rồi đã đánh cô Lâm như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu như thế!"

"Đồ ngu, Trả lại con mẹ anh!"

Hướng Vân còn chưa ra tay, Tề Đẳng Nhàn lại lớn tiếng hét vào mặt anh ta trước.

"Bốp!"

Gọng kính vàng của Hướng Vân trực tiếp văng ra, hai má rách toạc, máu chảy ra, khóe mắt nứt ra.

"Vèo---"

Hiện trường chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Hướng Vân đường đường là phó giám đốc điều hành tập đoàn Hướng thị, hơn nữa còn là em họ của chủ tịch Hướng Đông Tình, vậy mà lại bị một tên cảnh ngục nhỏ, một tên bảo vệ hôi hám, Tề Đẳng Nhàn tát ngã nhào trên mặt đất.

Lâm Vãn Thu cũng sững người, cô ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn dám đánh cô, còn dám đánh cả Hướng Vân nữa, thật không kiêng nể một chút nào!

"Anh không thích nói đạo lý cũng không sao, bởi vì tôi cũng không phải là người thích nói đạo lí lắm. Sao phải phát ra mấy tiếng bíp bíp đó làm gì, trong khi có thể dùng tay chứ?" Tề Đẳng Nhàn nhún vai, làm ra vẻ không có gì thu tay về.

Sau đó, hắn quay đầu về nhìn vẻ mặt đang dại ra của Lý Vân Uyển, cười hỏi "Có đúng không?"

Lý Vân Uyển sốc lại tinh thần, theo bản năng nói "Á, đúng vậy..."

Trong ngục giam tăm tối quả thực không phải nơi thích hợp để nói đạo lý, nhất là với những tên xấu xa kia sao? Được rồi, giờ thì chờ bị xé thành trăm mảnh thôi.

Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn nói lý, chính là vì cha hắn từng nói răng, ở trong ngục giam này, nắm đấm của hai lớn nhất thì người đó chính là đạo lý, nhưng đến khi ra ngoài rồi vẫn phải nói đạo lý.

Hợp lý đi khắp thiên hạ, vô lý một bước cũng không bước nổi một tấc.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn phát hiện ra rằng dường như thế giới bên ngoài còn không nói đạo lý hơn so với nhà giam tăm tối ấy.

VÌ vậy, hắn rất vui khi nói với những tên không chịu nói đạo lý này rằng hắn từng là một người "có lý" như thế nào.

"Anh xong đời rồi, anh vậy mà lại dám đánh phó giám đốc điều hành của tập đoàn Hướng thị ngay trong bữa tiệc do chính tập đoàn chuẩn bị, hơn nữa đó còn là em họ của cô Hướng Đông Tình!" Lâm Vãn Thu hét lớn.

"Lần này không cần phải nói thêm điều gì nữa, tập đoàn Hướng thị chắc chắn sẽ khiến tập đoàn Kiều thị hoàn toàn phá sản."

"Còn anh, một tên điên, tập đoàn Hướng thị cũng sẽ không buông tha cho anh đâu!"

"Nhân lúc còn mạng, thì mau mau chạy về chuẩn bị hậu sự đi, cả nhà anh đều do anh hại chết hết!"

Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười nói "Sao phải phát ra mấy tiếng bíp bíp đó làm gì, trong khi có thể dùng tay chứ? Cô nói nhiều như vậy mà tôi có làm sao đâu, cho nên mau đi gọi người đi."

"Nào, đến gϊếŧ ta đi!"

Thái độ tùy tiện này của Tề Đẳng Nhàn, khiến mọi người không khỏi sởn gai ốc, hắn ta ăn phải thuốc nổ sao, sao lại nóng nảy vậy? Cũng không thèm để Lâm Vãn Thu và tập đoạn Hướng thị vào mắt luôn?

"Cậu con mẹ nó... Tôi chắc chắn, cậu đây chính là chán sống rồi!" Hướng Vân từ dưới đất đứng lên.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại đi qua, tàn nhẫn ghì vai anh ta xuống, đầu gối Hướng Vân đập mạnh xuống mặt đất, vang lên hai tiếng giòn giã, giây phút đầu gối va chạm với mặt đất, đã hoàn toàn vỡ nát!

Hướng Vân co quắp người lại vì đau đớn, cả người gần như muốn ngất đi.

"Nhìn đi, anh vừa mới bắt tôi quỳ xuống, nhưng đó vẫn chỉ là một tiếng bíp."

"Lại nhìn tôi đi, cái này thì khác, tôi muốn anh quỳ xuống, thế là trực tiếp dùng tay là xong rồi."

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở Hướng Vân, còn vô cùng nghiêm túc nói "Cho nên để mà nói, nếu đã không muốn nói lý, có thể dùng tay thì đừng có bíp. Nếu không rất dễ chịu thiệt đấy!"

Người xem lại một lần nữa há hốc mồm...

Mẹ kiếp, là ảo giác sao? Một người vô cùng náo nhiệt như Hướng Vân, lại bị một cảnh ngục nhỏ giày vò thành dáng vẻ này sao?

"Tôi mẹ nó chắc chắn sẽ gϊếŧ chết cậu..." Hướng Vân kêu gào nói.

"Nhìn xem, lại chỉ nói miệng như vậy." Tề Đẳng Nhàn há miệng trực tiếp đẩy ngã Hướng Vân xuống mặt đất, "Vừa dạy anh thế nào, mới đó đã quên rồi sao?"

Lâm Vãn Thu ở phía sau không khỏi ớn lạnh, nhưng đột nhiên, cô thấy được một bóng dáng xinh đẹp đang tiến nhanh về hướng này.

"Hướng tổng!"

Lâm Vãn Thu nhịn không được hô lên.

Hai tiếng "Hướng tổng" hiển nhiên không phải là gọi Hướng Vân, vậy thì chỉ có thể là một người mà thôi---

Hướng Đông Tình!