Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Thế Cường Long

Chương 41: Bát Quái Chưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hừ!

Trần Vĩnh Niên hừ lạnh một tiếng, anh ta động thủ trước, hai chân chà xát trên mặt đất, giống như đạp trong bùn mà đi, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Bát Quái Bộ còn được gọi là “Tranh Nê Bộ”, vì khi dùng lực di chuyển thì lòng bàn chân song song với mặt đất trong phạm vi rất nhỏ, giống như người đi bộ ở trong bùn nhưng lại sợ bẩn giày vậy.

Tề Đẳng Nhàn thoải mái uể oải đứng tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.

Đợi đến khi Trần Vĩnh Niên đến gần, thân thể của hắn đột nhiên run lên, trong nháy mắt này, tựa như gió thổi đại thụ, trăm lá đung đưa!

Các bộ phận đầu, vai, thân, tay, chân trong nháy mắt khẽ động, toàn bộ cơ thể bộc phát ra một luồng khí thế vô cùng đáng sợ, giống như thình lình xảy ra một trận sóng thần cực lớn vậy!

“Anh cứ đánh Bát Quái Chưởng như vậy thì vĩnh viễn không luyện ra được môn chân chính!” Tề Đẳng Nhàn nói một câu, đồng thời, tay phải nâng lên, giống như cối xay khổng lồ vỗ về phía Trần Vĩnh Niên.

Trần Vĩnh Niên nhìn thấy khí thế này thì bị dọa sợ hết hồn, trong lòng run rẩy một cái, thân thể nhịn không được xoay chuyển, lùi về phía sau.

“Điểm mấu chốt của Bát Quái Chưởng là dây dưa không cố định, biến hóa đa dạng, đoạt công thiên môn... Nhưng Bát Quái Chưởng của người này, sao lại... bá đạo như vậy?” Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Trần Vĩnh Niên.

Dưới chân Tề Đẳng Nhàn cũng là Bát Quái Bộ, chỉ thấy mũi chân nhẹ nhàng cọ xát trên mặt đất, vù một tiếng, thân thể nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đã đến trước mặt Trần Vĩnh Niên.

Chưởng kình bá đạo cương mãnh đập vào mặt, khiến cho đôi mắt của Trần Vĩnh Niên bị kình phong đâm đến mức gần như không mở mắt ra được.

Nhìn bàn tay ập vào mặt, trong lòng Trần Vĩnh Niên xuất hiện một loại ảo giác, con mẹ nó đây là Bát Cực Quyền hay là Bát Quái Chưởng, sao lại bá đạo như vậy?!

Hai tay anh ta đan chéo nhau, chắn ở trước người.

Tề Đẳng Nhàn đánh ra “Đài Thân Chưởng”, nhấc bổng hai tay Trần Vĩnh Niên lên, ngay sau đó, chân phải đạp về trước một bước, đến giữa thân thể Trần Vĩnh Niên, tay trái đẩy về phía trước.

“Rắc!”

Một tiếng giòn tan đó đã đánh bại anh ta, sắc mặt Trần Vĩnh Niên tái nhợt, trong miệng điên cuồng phun máu, thân thể như hồ lô rách mà lăn ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn thờ ơ thu hồi bàn tay của mình, lắc đầu, trình độ của Trần Vĩnh Niên này cũng quá kém rồi, chính mình còn chưa đánh vui vẻ đâu!

Những người có mặt tại hiện trường đã ngơ ngẩn, một người nói chuyện cũng không có, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhỏ đi.

Vương Báo quỳ rạp trên mặt đất, máu trong miệng rơi xuống tí tách nhưng anh ta cũng quên lau.

Trần Vĩnh Niên, thế mà lại bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng đánh bại như thế? Vừa đối mặt mà thôi!

Hàm răng Vương Hổ cắn chặt lại, thật không ngờ, mảnh đất gần tới tay, thế mà đảo mắt đã bay đi mất...

Hơn nữa, người khiến cho mảnh đất mình nhắm trúng bay mất, vẫn là người khiến cho bọn họ bốn mắt nhìn nhau Tề Đẳng Nhàn.

Gương mặt lạnh lẽo của Hướng Đông Tinh bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt tươi cười, trực tiếp xoay người ngồi xuống sô pha, lúc này, cô ta cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi!

Hai người Thương Quân và Tiểu Lôi há to miệng, không dám tin một màn trước mắt này.

Thư ký nhỏ cũng trừng hai mắt tròn xoe như bóng đèn, nhìn qua rất đáng yêu.

“Vương tổng, xem ra tính toán của anh sai rồi, tập đoàn Hướng thị của chúng tôi vẫn có người tài ba, hoàn toàn có thể khai phá được miếng đất thế kỷ đó.” Hướng Đông Tinh phá vỡ sự im lặng trước, chậm rãi nói.

Lúc này đến phiên Vương Hổ nói không ra lời, vừa mới ỷ vào Trần Vĩnh Niên mạnh mẽ, gần như ép tập đoàn Hướng thị đến mức không ngẩng đầu lên được, nhưng chỉ chớp mắt này, người không ngẩng đầu lên được đã biến thành tập đoàn Hổ Môn.

“Ha ha... Được, xem ra tập đoàn Hướng thị có năng lực này, lúc trước là tôi phán đoán sai rồi!” Vương Hổ cắn chặt răng, anh ta chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này.

Tiếng nuốt giận.

Thư ký nhỏ nhất thời lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, vừa rồi còn cảm thấy hắn không được, nhưng bây giờ nhìn lại, đây quả thực chính là siêu nhân ở thời khắc mấu chốt ngăn cơn sóng dữ!

Tề Đẳng Nhàn xắn tay áo trở về, miệng lẩm bẩm một câu: “Tẻ nhạt vô vị!”

Những lời này được nói vào thời điểm này lại không ai có thể phản bác.

Thương Quân âm thầm cắn răng, lẩm bẩm nói: “Nhất định là nhờ mình và Tiểu Lôi lên đài đã tiêu hao phần lớn thể lực của Trần Vĩnh Niên, đánh ba trận liên tục, ai cũng không có cách nào bảo đảm thể lực của mình!”

“Người này, chẳng qua là gặp may mà thôi, thừa dịp chúng ta tiêu hao thể lực của Trần Vĩnh Niên, sau đó mới nắm bắt được cơ hội.”

“Hắn vốn dĩ không lợi hại như vậy, nếu mình là người lên thứ ba thì chắc chắn cũng sẽ làm được!”

Thính lực của Tề Đẳng Nhàn nhạy hơn người thường, nghe Thương Quân lẩm bẩm, liếc anh ta một cái, cũng lười nói chuyện, trực tiếp xoay người đi.

Vương Hổ nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, sau đó gật đầu với Hướng Đông Tinh, nói: “ Đông Tinh, tương lai của chúng ta còn dài!”

Sau khi nói xong lời này, mọi người trong tập đoàn Hổ Môn đều đứng dậy rời đi.

Tuy nhiên, trước khi họ rời đi, tất cả đều không nhịn được mà đánh giá Tề Đẳng Nhàn nhiều hơn, muốn ghi nhớ sâu sắc người đàn ông này.

“Phó trưởng phòng Tề, lần này anh lập công lớn rồi.” Hướng Đông Tinh nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn phất phất tay, nói: “Được rồi được rồi, người của tập đoàn Hổ Môn không biết cách đối nhân xử thế, lại hẹn đến nhà hàng đàm phán, không ăn cơm chỉ đi đánh nhau, hiện giờ tôi đói quá!”

“Hả?”

Những lời này của Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp làm cho mọi người sửng sốt dữ dội, nói không nên lời.

“Anh muốn ăn cái gì tự mình đi sắp xếp đi, toàn bộ tính cho tôi là được.” Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng dậy rời đi.

Thư ký nhỏ vui vẻ làm mặt quỷ với Tề Đẳng Nhàn, cũng rời đi theo, Thương Quân và Tiểu Lôi bị thương cũng được đưa đến bệnh viện một chuyến.

Nói tóm lại, đất của tập đoàn Hướng thị được bảo vệ, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn còn có được quyền khoa tay múa chân đối với mảnh đất này, đây là do chính miệng Hướng Đông Tinh đồng ý.

Tề Đẳng Nhàn cũng không có ý khách khí với Hướng Đông Tinh, trực tiếp gọi một bàn thức ăn lớn trong khách sạn, tự mình ăn ngấu nghiến, lấy thẻ công tác ra, trực tiếp tính vào tài khoản của Đông Tình.

“Lát nữa, cậu tìm cơ hội bỏ thứ này vào trong ly của Kiều Thu Mộng...” Khi Tề Đẳng Nhàn đi ngang qua một căn phòng, lỗ tai giật giật, nghe được một giọng nói.

Sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói của Trương Thiệu Kiệt: “Khang thiếu, Kiều Thu Mộng chính là người phụ nữ tôi theo đuổi đã lâu nhưng không thành công, khó khăn lắm cô ấy mới có chút tin tưởng tôi, tôi lập tức nhường lại cho cậu, cậu có thể thấy được lòng trung thành của tôi đối với cậu...”

“Trương Thiệu Kiệt anh không tệ nha, anh yên tâm, chuyện người nhà của anh rời khỏi Hoa quốc tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, kể cả chuyện sắp xếp ở nước Mỹ bên kia cũng sẽ không có vấn đề gì.” Khang thiếu đáp lại.

“Cảm ơn Khang thiếu!” Trương Thiệu Kiệt tâm tình có chút phức tạp nói.

“Mình theo đuổi Kiều Thu Mộng lâu như vậy cũng không thành công được, mà hiện giờ, vì có thể bình yên thoát thân nên không thể không nhường cô ấy cho những người khác hưởng thụ...”

“Mẹ nó, đều trách cái tên Tề Đẳng Nhàn kia xuất hiện, làm rối loạn bố trí của ông đây! Nếu không, mình chắc chắn là người đầu tiên nếm thử hương vị của Kiều Thu Mộng.”

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên cánh cửa phanh một tiếng bị đá văng ra, Trương Thiệu Kiệt nhìn về phía cửa, biểu tình trên mặt giống như gặp quỷ.

Vừa rồi còn mới nguyền rủa Tề Đẳng Nhàn xong mà tên này đã xuất hiện ở ngoài cửa ngay lập tức, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Trương Thiệu Kiệt, anh được lắm!” Tề Đẳng Nhàn trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng đôi mắt lại híp lại.