- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thị Giác Nam Chủ
- Tuyệt Thế Cường Long
- Chương 31: Một cuộc điện thoại
Tuyệt Thế Cường Long
Chương 31: Một cuộc điện thoại
Mặt chị Tĩnh hoàn toàn đen lại, sau đó, cô ta cười lên, một nụ cười kiểu u ám.
"Được, tên nhóc, tôi muốn nhìn thử xem cậu không nể mặt tôi như thế nào!" Chị Tĩnh gằn giọng nói, ánh mắt cũng ngày càng sắc bén hơn.
"Tôi chắc chắn sẽ lại đè vị Báo ca này trên mặt đất cọ xát một trận, nếu cô cứ khăng khăng giúp đỡ một bên như vậy thì tôi cũng chỉ có thể nhấn khuôn mặt xinh đẹp của cô vào trong bồn nướ© ŧıểυ thôi!" Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm nói.
Vương Báo đã nổi trận lôi đình, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn lại phách lối quá mức như thế, không để anh ta vào trong mắt, cũng không nể mặt chị Tĩnh chút nào.
Long Á Nam ở trên lầu nhìn thấy một màn này, nói: "Lớn chuyện rồi, tôi gọi điện thoại cho chị Tĩnh chú ý quản việc này một chút."
Từ Ngạo Tuyết lại cười nói: "Đừng đừng, chuyện này đang thú vị vậy mà, để bọn hắn tiếp tục náo loạn rồi hóng drama không tốt sao?"
Long Á Nam lại lắc đầu, nói: "Trước kia là do tiểu thư bội ước, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút áy náy với Tề Đẳng Nhàn. Hắn gặp chuyện lớn như vậy ở đây, nếu tôi mặc kệ ngồi xem để hắn bị người khác làm hại, tiểu thư biết được chắc chắn sẽ không vui!"
"Tiểu Long quả thật là người có tâm địa lương thiện, nếu như bên cạnh tôi cũng có một tên đàn ông đã không có bản lĩnh gì, miệng lại còn thối như vậy, tôi chắc chắn sẽ khiến hắn có chết được bao xa thì chết." Từ Ngạo Tuyết bưng ly vang đỏ lên, lắc đầu cười nói.
Lúc này, bầu không khí bên dưới đã căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm, nếu chờ thêm một lát nữa khẳng định sẽ vừa chạm là nổ.
Lúc chị Tĩnh đang chuẩn bị lên tiếng, điện thoại di động của cô ta vang lên lên, là Long Á Nam gọi tới.
Cô ta nhíu mày, sau đó nhận cuộc gọi.
"Chị Tĩnh, chuyện ngày hôm nay, hãy nể mặt mũi tôi mà dừng ở đây, coi như tôi thiếu cô một ân tình." Long Á Nam lạnh lùng mở miệng nói.
"Ồ…. Á Nam cô biết hắn sao? Nếu cô cũng đã mở miệng, tôi còn có thể không đồng ý sao?" Chị Tĩnh nghe xong, khẽ cười nói.
Long Á Nam ừ một tiếng, nói: "Chỉ một lần này, hy vọng chị Tĩnh cô cho tôi chút thể diện."
Chị Tĩnh nói "Vậy không sao hết!"
Nói xong những lời này, Long Á Nam đã cúp điện thoại.
"Chị Tĩnh, có chuyện gì sao?" Vương Báo nhìn chị Tĩnh, hỏi.
Chị Tĩnh đặt điện thoại qua một bên, liếc Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, không ngờ rằng tên nhãi này lại có mối quan hệ kiểu này, vậy mà có thể khiến cho Long Á Nam đứng ra nói chuyện vì hắn!
Chị Tĩnh khoát tay áo, nói: "Vương tổng, cậu giẫm chân người ta trong phòng vệ sinh, ít nhiều cũng có chỗ không đúng."
"Chuyện ngày hôm nay, có người gọi điện thoại cho tôi rồi, dừng ở đây đi."
Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng có chút bất đắc dĩ.
Tề Đẳng Nhàn kiêu căng phách lối khiến cô ta rất khó chịu, chẳng qua, không thể không cho Long Á Nam mặt mũi!
Có lẽ phải nói rằng, cô ta không thể không để ý tới mặt mũi của người phụ nữ đằng sau Long Á Nam!
Vương Báo nghe nói như thế thì trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Ngô thiếu cũng trợn mắt há hốc mồm mà liếc nhìn chị Tĩnh một cái, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng đã đắc tội chết với chị Tĩnh rồi, nhưng sau khi chị Tĩnh nhận điện thoại, lại dễ dàng buông tha cho hắn?
"Chẳng qua, chỉ một lần này! Lần sau nếu cậu còn dám gây sự trong quán rượu của tôi, cũng đừng trách tôi cũng không nể mặt người kia." Sắc mặt chị Tĩnh đột nhiên lạnh lẽo, u ám nói.
Tề Đẳng Nhàn khinh thường cô ta, nhẹ nhàng nhếch miệng, yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon, bưng ly rượu chậm rãi uống một ngụm, ra vẻ không thèm để ý.
Dáng vẻ này bị chị Tĩnh thu hết vào mắt, trong lòng vụt vụt vụt nổi trận lôi đình, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể phát tác “Tôi không biết cậu có cách gì có thể khiến cho trợ lý của Ngọc Tiểu Long nói chuyện thay cậu, nhưng mặt mũi này tôi không thể không cho! Lần sau, chỉ cần còn có lần sau nữa, cậu lại lọt vào tay tôi, tôi sẽ khiến cậu phải trả cả gốc lẫn lãi!" Ánh mắt chị Tĩnh lãnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ.
Vương Báo nghiến răng nghiến lợi, hôm nay chịu thiệt thòi lớn như thế mà cứ bỏ qua như vậy?!
Chẳng qua, thể diện của chị Tĩnh, anh ta cũng không dám không cho.
Vị boss đứng sau chị Tĩnh kia, anh ta không đυ.ng vào nổi.
"Chị Tĩnh, chuyện ngày hôm nay, tôi nể mặt cô!" Vương Báo trầm giọng nói.
Nói xong lời này, anh ta phất phất tay, một đoàn người đi theo anh ta rời khỏi quán bar.
Cả một đoàn người vừa rút lui, Lý Vân Uyển cảm thấy cảm giác đáng sợ lẫn áp bách lập tức biến mất, cả người xụi lơ tại chỗ ngồi.
Cô ta liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn có hơi oán trách, tên nhãi này còn rất biết gây chuyện, hơn nữa còn đắc tội với chị Tĩnh….Về sau, quán rượu này, e là mình không thể đến nữa rồi!
Ngô thiếu đi qua, thấp giọng nói "Vân Uyển, chuyện ngày hôm nay hi vọng có thể cảnh tỉnh cô một lần, cách xa tên sao chổi này một chút, coi chừng bị hắn hại chết!"
Nói xong lời này, anh ta che gò má sưng đỏ của mình lại rời đi.
Chị Tĩnh đánh giá Tề Đẳng Nhàn một phen, không nói thêm gì, từ giọng điệu của Long Á Nam cô ta cũng có thể đoán được, quan hệ của người đàn ông này và Long Á Nam cũng không sâu.
Cho nên, cho dù là bây giờ, cô ta vẫn không để tên Tề Đẳng Nhàn này ở trong lòng như cũ.
Chẳng qua, món nợ này, vẫn phải ghi lại thật kỹ!
"Anh có biết vừa nãy anh đang nói gì hay không vậy? Tôi còn thấy đổ mồ hôi lạnh thay anh đấy!" Trong lòng Lý Vân Uyển vẫn còn sợ hãi mà nói với Tề Đẳng Nhàn, dùng sức uống một hớp rượu lớn an ủi chính mình.
"Chỉ là lời nói thật mà thôi, thái độ của người phụ nữ đó khiến tôi thấy rất khó chịu." Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói, cũng uống một ngụm rượu.
Lý Vân Uyển cảm thấy mình thật khó thở, đây quả thật là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người dám chống lại chị Tĩnh như thế, còn có thể lui về toàn thây. . .
Đồng thời, cô ta cũng rất tò mò cú điện thoại kia là ai gọi tới.
"Người gọi điện thoại cho chị Tĩnh là ai vậy?" Lý Vân Uyển hỏi, "Thị trưởng Hoàng ư?"
"Hẳn không phải ông ta, tôi cũng không biết." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hắn cũng lười đi nghĩ những thứ này.
Trong lòng hắn tràn ngập sự khinh thường, vị chị Tĩnh này đang trong thời khắc mấu chốt như vậy lại nghe điện thoại sau đó dàn xếp ổn thỏa, điều này hoàn toàn là nhờ vận may bùng nổ, bằng không, ở đây có một tên thì tính một tên, hắn không để ý việc cho bọn hắn cảm thụ được Nhị đương gia ở nhà tù U Đô khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật là như thế nào.
"Người phụ nữ này rất giỏi ra vẻ, đơn giản là do ỷ vào bản thân có chút bối cảnh mà thôi." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Ách. . . Anh thì lại có bối cảnh gì lại có thể xem thường người ta?" Lý Vân Uyển nhịn không được mà nói.
"Tôi? Tôi con mẹ nó chính là bối cảnh lớn nhất!" Nét mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy khinh thường.
Cái thứ đồ chơi bối cảnh này, hắn cần ư? Mấy tên trọng phạm trong ngục giam từng tên từng tên đều hầu hạ hắn giống như cha của họ vậy, khó chịu ư, vậy thì cứ thả đại một tên ra, đều là cái loại một phút đã có thể khiến người khác tan nhà nát cửa.
Lý Vân Uyển suýt nữa đã phun rượu trong miệng ra ngoài, vừa chuẩn bị nói chuyện thì thấy có hai người phụ nữ đi dọc theo thang cuốn lầu hai xuống đây.
Một người trong đó có tóc ngắn, tư thế hiên ngang, lúc đi lại đều mang theo một loại cảm giác sấm rền gió cuốn; một người còn lại, hoa nhường nguyệt thẹn, tóc dài bay bay, quần áo hàng hiệu, mỗi một cử động để hiện ra một loại khí chất giàu có, chỉ có đại gia tộc mới có thể bồi dưỡng ra được kiểu người như vậy!
Mà điều khiến cô ta kinh ngạc chính là, người phụ nữ tóc ngắn lại đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vô cùng chán ghét mà nhướng mày lên, chủ động mở miệng nói "Vừa nãy là cô gọi điện thoại tới?"
Lý Vân Uyển có chút giật mình, người phụ nữ này có lai lịch gì, lại quen biết với Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa, còn có thể gọi một cuộc điện thoại đã khiến một nhân vật như chị Tĩnh phải dàn xếp ổn thỏa?
Phải biết rằng, Vương Báo cực kỳ phách lối, nhưng sau khi chị Tĩnh mở miệng, thì cũng phải vui lòng nhường một bước biển rộng trời cao!
Người phụ nữ có thể khiến cho chị Tĩnh lui bước lại là thần thánh phương nào đây?!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thị Giác Nam Chủ
- Tuyệt Thế Cường Long
- Chương 31: Một cuộc điện thoại