Chương 92: Ngược yêu

Không khí lập tức ngưng trệ, tất cả như trở lại lần đầu bọn họ gặp nhau, thời điểm đó Tần Hiểu Hiểu hoạt bát đáng yêu, bởi vì máy điều hòa mở quá lớn nên cô bị lạnh và lấy thịt người để chắn gió. Cấp trên kêu cô lấy hợp đồng ra, kết quả cô lại lấy ra bản hợp đồng áo lông với Pháp, đúng là một cô gái vụng về. Khi đó Nhậm Thiên Dã còn cảm thấy cô rất có ý tứ, dần dần bị cô hấp dẫn, đi vào thế giới của cô, sau đó yêu cô.

“Nhậm tổng, anh buông ra!”

Lạc Nhi dùng sức đẩy Nhậm Thiên Dã ra, gọi anh trở về hiện thực. Cô gái trước mắt rõ ràng giống Tần Hiểu Hiểu như đúc, nhưng biểu cảm trên mặt cô lại vô cùng hời hợt thậm chí là chán ghét. Cô ấy ghét mình, Nhậm Thiên Dã nghĩ vậy, trong lòng chấn động, trái tim của anh trở nên vỡ vụn và đau đớn, đau thương nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt.

Canteen trường lúc này vô cùng náo nhiệt, nhiều người chen chúc cùng một chỗ xì xào bàn tán, có vài người nhận ra Nhậm Thiên Dã là tổng giám đốc tập đoàn RT, bọn họ mang theo dáng vẻ xem kịch vui, dù sao anh cũng là người làm toàn trường náo động, tin tức về chuyện trăng hoa của anh được rất nhiều nữ sinh yêu thích.

“Ê nhìn xem, đó không phải là Lạc Nhi, hoa khôi của trường sao?”

“A, đúng rồi.”

“Dung mạo quyến rũ, dáng vẻ nhu mì, không ngờ lại là tình nhân được bao nuôi, khó trách người ta lúc nào cũng không coi ai ra gì, được người có quyền có thế bao nuôi mà.”

“Suỵt———, nói nhỏ thôi, cẩn thận bị nghe thấy.”

“Nghe thì nghe, sợ gì chớ, cô ta dám làm, còn sợ bị người khác nghe thấy à?”

“Ha ha, cũng đúng, nhưng mà Nhậm tổng này là tình nhân trong mộng của tôi, sao anh ấy có thể thích loại con gái lạnh tanh này chứ?”

“Vậy là cậu không hiểu rồi, Lạc Nhi người ta đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt, đừng thấy bình thường cô ta cao ngạo, nói không chừng ở trên giường là một—— đó.”

“Ha ha ha ha, cậu hiểu biết nhiều thật.”

“Đương nhiên, loại con gái giả vờ thanh cao này tôi gặp nhiều rồi, chỉ cần đàn ông quăng tiền vào mặt một cái thì lập tức ngoan ngoãn mở hai chân ra, không cần mặt mũi.”

Những lời lẽ khó nghe này giống như xuyên qua lòng Lạc Nhi, cô cắn chặt môi phẫn hận nhìn những người đó. Cô và Nhậm Thiên Dã chỉ gặp nhau mấy lần, đám người kia đã nói những lời như vậy, cái quan hệ đó, Lạc Nhi cô khinh thường!

“Đủ rồi!” Anh lạnh lùng hét lớn một tiếng: “Dám nói xấu người phụ nữ của tôi, các người chán sống rồi!” Nhậm Thiên Dã kéo Lạc Nhi đi, mặc cho cô phản kháng: “Đi theo anh!”

Nhậm Thiên Dã cảnh cáo làm đám nữ sinh kia sợ run, hối hận không thôi, thậm chí có người còn lập tức cuống quít chạy khỏi canteen. Nhậm Thiên Dã nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ, các người, tôi sẽ không buông tha dù chỉ một người!

Anh dùng lực kéo Lạc Nhi đi ra khỏi canteen trường mà không quan tâm sự phản kháng của cô. Lạc Nhi vừa đấm vừa đá anh, nhưng vẫn bị anh kéo vào chiếc xe tối hôm qua. Cửa xe bị khóa lại, Lạc Nhi hung hăng trợn mắt nhìn Nhậm Thiên Dã, cúi đầu há miệng cắn mạnh vào tay anh, mùi máu tanh lan ra khắp xe, nhưng Nhậm Thiên Dã vẫn không buông tay, mà còn nắm tay cô chặt hơn lúc nãy, giống như hai người đã dính chung một chỗ.

“A——!” Lạc Nhi bị nắm đau kêu thành tiếng.

Lúc này Nhậm Thiên Dã mới phát giác, anh lập tức buông tay ra, biểu cảm khẩn trương lo lắng kiểm tra xem cô có bị thương không. Lạc Nhi tức giận hất tay anh ra, cô lạnh lùng nói: “Để tôi xuống xe.”

“Không!” Khi anh nghe thấy cô nói muốn rời khỏi, trái tim của anh rất đau đớn.

“Tôi muốn xuống xe.”

“Hiểu bảo bối, cuối cùng anh cũng tìm được em, sao anh có thể để em đi chứ, em còn nhớ buổi lễ kết hôn của chúng ta không….”

“Anh cái tên điên này, tôi không phải cô ấy!”

“Không, em phải, em phải, em là Hiểu bảo bối của anh!” Nhậm Thiên Dã ôm Lạc Nhi vào lòng lần nữa, kích động đến phát run.

“Tôi không phải, tôi không phải, muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây, tôi không phải cô ấy!”

“Được, em chờ, anh cho em xem hình!” Nhậm Thiên Dã buông tay, lấy điện thoại di động ra, ngón tay run run bấm trên màn hình, anh gấp đến mức mấy lần sém chút làm rơi điện thoại: “Nhìn đi, em mau nhìn đi.”

Nhậm Thiên Dã giơ điện thoại lên trước mặt Lạc Nhi, trong điện thoại là tấm hình họ mặc đồ cưới, người đàn ông anh khí hừng hực ngoài Nhậm Thiên Dã ra thì còn ai, mà cô gái bên cạnh anh có khuôn mặt giống cô như đúc, chỉ trừ vết sẹo trên mặt. Cô từ từ lấy mắt kiếng xuống, một vết sẹo màu hồng nhạt ở khóe mắt lộ ra: “Bây giờ thì sao, còn giống cô ấy không?”

Nhậm Thiên Dã khϊếp sợ trợn tròn mắt, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại: “Là ai, là ai làm?!”

“Không biết, được rồi, tôi muốn xuống xe.”

“Anh không cho phép.” Nhậm Thiên Dã đạp ga, xe hơi nhanh chóng chạy vòng quanh sân trường, vọt như bay ra đường lớn. Anh liều lĩnh vượt đèn đỏ, bất chấp những chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau.

“Anh làm gì vậy, mau dừng xe!”

Nhậm Thiên Dã như không nghe thấy, đạp mạnh chân ga, cho đến khi xe chạy đến một bờ biển, anh mới ngừng lại. Cầm điện thoại lên nói mấy câu, chốc lát sau, mấy chiếc xe cảnh sát sau lưng bọn họ đã đổi sang hướng khác.

Buổi chiều bờ biển rất yên tĩnh, chợt có một con chim bay lên không trung, ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng lên cửa xe. Ánh sáng lúc này lại đặc biệt châm chọc, anh tìm được cô, nhưng cô lại không nhớ anh, càng không yêu anh. Hai người yên lặng ngồi trong xe nhìn ra biển, sóng biển đập vào bờ cát trắng, ào ào—–.

Nhậm Thiên Dã phá vỡ không gian yên tĩnh, nếu bây giờ cô không nhớ anh, vậy anh sẽ gọi cô là Lạc Nhi, nghĩ vậy anh nói: “Lạc Nhi, em có muốn nghe anh kể chuyện không?”

Lạc Nhi nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc này anh không còn sự điên cuồng vừa rồi, hai cánh tay vắt ra sau ót, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy như một con thú nhỏ yên lặng liếʍ láp vết thương, anh như vậy, thì sao cô có thể nhẫn tâm từ chối. Lạc Nhi khẽ gật đầu một cái: “Nói đi.”

“Được, tính cách và thói quen của Thiên Nga trắng và Thiên Nga đen vốn hoàn toàn khác nhau. Thiên Nga trắng cởi mở hào phóng, lúc nào cũng phát ra ánh sáng chói lóa, tình cảm nóng bỏng, Thiên Nga đen trầm tĩnh nội liễm, nhưng họ lại yêu nhau, tính cách bọn họ vốn bất đồng, chỉ có một điểm duy nhất giống nhau, đó chính là bọn họ rất chung thủy trong tình yêu, dù có phải đối mặt với sống chết.

Thiên Nga đen bị cơn bão đưa đến nơi này, nó tách khỏi gia đình, cho nên từ nhỏ nó đã đi theo Thiên Nga trắng, mặc dù màu sắc của bọn chúng khác nhau, còn bất đồng chủng tộc, ở cùng nhau sẽ không sinh con được. Nhưng bọn chúng vẫn ở cùng nhau, yêu nhau sâu đậm.

Một lần nọ, bọn chúng cùng đi du lịch, chúng cắt tỉa lông cho nhau, vui sướиɠ bơi trên mặt nước, nhưng chúng không biết nguy hiểm đang rình rập, một con chó sói bị đói mấy ngày đang nhìn chằm chằm vào chúng, mai phục ở đó chờ cơ hội ra tay. Khi hai con thiên nga lên bờ nghỉ ngơi, chó sói phóng ra, Thiên Nga đen phát giác được nguy hiểm, nó gương cánh chắn cho Thiên Nga trắng, muốn kéo dài thời gian cho Thiên Nga trắng chạy trốn, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Thiên Nga trắng từ phía sau đi lên song song với Thiên Nga đen, chúng trao đổi ánh mắt, nói với đối phương, còn sống thì phải cùng nhau, dù là ở một giây cuối cùng của cuộc đời.

Hành động của bọn họ bị chó sói cười nhạo, cuối cùng trong mấy tiếng kêu thê lương, sinh mạng của bọn chúng kết thúc, nhưng một giây trước khi chết, bọn chúng đều ôm chặt lấy đối phương không buông tay. Nhớ lần đó chúng ta bị bao vây ở chợ, lúc ấy chỉ nghĩ tới an nguy của đối phương, em chắn trước mặt anh, bảo anh chạy, còn nói người đàn ông kia không dám làm gì em, Lạc Nhi, điều anh sợ hãi chính là em sẽ rơi vào tay hắn, điều đó có nghĩa rằng anh sẽ mất em. Anh phát hiện anh không thể mất em, cho nên anh mới gắng sức đánh một trận, thật ra thì người đàn ông kia rất mạnh, nếu không phải người của anh tới kịp, chỉ sợ hôm nay thứ em nhìn thấy là một bia mộ lạnh như băng.” (huhuuhuhu…. editor cảm động quá, thiên nga đen là đực nhe mọi người…:v)

(vậy rốt cuộc là bà đang khóc hay đang cười vậy bà:v)

Nghe Nhậm Thiên Dã kể xong, Lạc Nhi cau mày, cô mím chặt môi không nói câu nào, quay đầu chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, cô nhìn ra được anh rất yêu ‘cô gái kia’, chỉ tiếc, mình không phải ‘cô ấy’, bởi vì chuyện anh vừa kể, cô không có một chút ấn tượng nào, không hề có một chút nào.

Nhưng thái độ của Lạc Nhi đối với Nhậm Thiên Dã đã thay đổi, không còn lạnh lùng như trước, có lẽ là do đồng tình, có lẽ là bị câu chuyện làm cảm động, không thể nói rõ ràng được.

Lạc Nhi do dự nâng tay đặt lên bàn tay to lớn của anh. Nhậm Thiên Dã mở mắt quay đầu, anh trở tay dùng lực nắm chặt tay cô, trong mắt hiện ra ánh sáng óng ánh, nói: “Em, em nhớ ra rồi?” (anh mơ hả???)

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Nhậm Thiên Dã phát hiện ánh mắt Lạc Nhi vẫn không thay đổi, mắt anh tối xuống, cười khổ.

“Ha ha, em vẫn không nhớ ra anh.”

“Xin lỗi, nhưng, tôi thật sự không phải ‘cô ấy’.” Giọng nói của Lạc Nhi thấp dần, cô không muốn nhìn thấy sự đau khổ của người đàn ông này, mặc dù bây giờ cô rất muốn an ủi anh.

“Được rồi, không sao cả.” Anh cười khan một tiếng: “Lạc Nhi, em chịu nghe tôi kể hết câu chuyện này thì tôi đã rất mãn nguyện rồi, thật.”

“Tình cảm của hai người thật tốt, ‘cô ấy’ nhất định là một cô gái đáng để yêu.”

“Ừ, chỉ có cô ấy là quý giá nhất.”

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Lạc Nhi nhìn bầu trời đầy sao, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh. Người đàn ông này phảng phất như có một loại ma lực hấp dẫn cô, làm cô muốn tới gần anh, cho dù cô không phải người anh muốn tìm, nhưng trái tim cô cứ đập loạn xạ.

“Tôi——.” Cô mở miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ tôi có thể làm bạn với anh.”

“Cái gì?” Nhậm Thiên Dã giống như không nghe rõ, hỏi lại, anh không thể tin được, cô lại đồng ý làm bạn với anh, bởi vì anh từng làm cô lúng túng và khó chịu, anh còn nhớ ánh mắt cô nhìn anh lúc ấy có bao nhiêu căm hận, có bao nhiêu lạnh lùng, nhưng bây giờ cô lại chủ động nói có thể làm bạn với anh, điều này có thể lý giải rằng cô đã tha thứ cho anh rồi không?

“Em thật sự chịu làm bạn với anh?!” Anh lại khó tin hỏi lại một lần nữa.

Lạc Nhi nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, gật đầu, trong đôi mắt kia đều là thâm tình.

“Tốt quá!” Nhậm Thiên Dã ôm chầm lấy Lạc Nhi, anh nhẹ nhàng ôm cô, giống như nếu dùng lực mạnh quá sẽ làm cô bể. Bây giờ cô không nhớ anh cũng không sao cả, anh tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại mọi chuyện, lúc đó bọn họ sẽ có thể chân chính ở cùng nhau.

Lần này Lạc Nhi không đẩy anh ra, cô cứ để mặc cho anh ôm, dường như cô nghe được tiếng anh khóc, cô không ngờ một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như anh mà lại có lúc yếu ớt như vậy.

Cô chậm rãi đưa tay lên, ôm eo anh, nhẹ nhàng an ủi, tựa như đang truyền dũng khí cho anh.

Ban đêm, bờ biển tối om, bên bờ cát trắng, đá màu xanh sậm, con hàu màu đen, ốc sên màu xanh, hai người trẻ tuổi đi song song với nhau, ánh trăng chiếu xuống kéo dài hai vệt bóng, rất dài. Không biết đã đi bao lâu, Nhậm Thiên Dã thân thiết khoác áo lên người Lạc Nhi: “Lạnh không?”

“Ừ, có chút.”

“Lên xe ngồi đi.”

“Được.”

Máy điều hòa trên xe được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, anh nhìn cô, lông mi của cô thỉnh thoảng động đậy. Cô ngủ rất ngon, tựa như trở về thành Hiểu bảo bối của anh. Anh đưa tay khẽ vuốt lên vết sẹo ở khóe mắt cô, động tác dịu dàng sợ làm cô tỉnh giấc. Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, tại sao trên mặt lại có một vết sẹo. Trong lúc vô tình anh đã cúi đầu hôn lên vết sẹo ấy, sau đó lại khẽ hôn lên môi cô, cô gái ngoan của anh, ngủ đi, có lẽ ngày mai khi tỉnh giấc thì em sẽ nhớ ra mọi chuyện. (mơ hả anh???)