Cửa được mở ra, một người đàn ông lặng lẽ đi vào. Lạc Nhi nhanh chóng giơ kim châm lên rồi đâm xuống. Người đàn ông đau đớn hô lên một tiếng, tạch – -, đèn bị bật lên: “Tại sao lại là anh?”
“Nếu không thì em nghĩ là ai?”
Chiếc kim đâm sát vào tóc mái của A Duy, hắn may mắn được cánh cửa che chắn cho một chút, chỉ bị trầy da, rỉ ra chút máu, tình hình cũng không nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện.
“Vào đi.” Lạc Nhi đỡ anh ta vào nhà, rồi sau đó khóa cửa lại.
Ngồi trên sô pha, trán của hắn vẫn chảy máu. Hắn chật vật che lấy đầu rồi đi vào phòng cất trữ để tìm hòm thuốc. Lạc Nhi nhìn theo bóng lưng A Duy, không hề có một chút ý muốn ra tay giúp đỡ.
Cô đi vào phòng ngủ cất kim châm, rồi xoay người bước ra, không chớp mắt nhìn động tác cắn răng bôi thuốc của hắn.
“Như thế nào, có phải động tác bôi thuốc của anh rất buồn cười hay không?” a Duy nhìn vào gương nhẹ nhàng bôi thuốc, khi đυ.ng vào chỗ đau, vẻ mặt vẫn trở nên quái dị một chút. Từ trong gương, hắn nhìn thấy Lạc Nhi nhìn mình chăm chú, cười nhạo báng.
“Cũng được.” Lạc Nhi chỉ nhàn nhạt đáp lại hắn hai chữ rồi lại tiếp tục im lặng.
Cuối cùng A Duy cũng bôi thuốc xong xuôi, hắn xoay qua nhìn Lạc Nhi. Bây giờ trên đầu hắn sưng lên một cục trông hơi buồn cười, nhưng Lạc Nhi cũng chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: “Tôi đi nghỉ ngơi, anh cứ tự nhiên.”
“Đêm nay trông em có vẻ rất mệt mỏi Lạc Nhi, anh đã nói em không cần phải đến chỗ đó làm thêm nữa, anh có thể nuôi em …”
‘Cạch—’ theo tiếng cửa phòng ngủ bị Lạc Nhi đóng lại, A Duy chưa kịp nói hết lời đã bị nhốt ở ngoài cửa.
Hắn nhíu mày nhìn cửa phòng ngủ bị đóng lại, hắn có chút tự giễu cười cười. Lúc trước cứu cô ấy từ trong nguy hiểm ra, không ngờ cô ấy lại trở thành như vậy, hắn cũng đã dẫn cô đi gặp bác sĩ, kết quả bác sĩ kiểm tra phát hiện bởi vì não của cô bị thương nặng, nên xuất hiện một cục máu bầm. Vị trí máu bầm liên quan tới dây thần kinh khá là nhạy cảm, cho nên bác sĩ khuyên không nên làm phẩu thuật mà sử dụng phương pháp trị liệu bằng thuốc truyền thống.
Về phần tương lai máu bầm có thể khuếch tán lớn hơn hay không, vị trí có thể thay đổi hay không đều không có cách nào dự đoán được. Bác sĩ cũng chỉ có thể đề nghị vừa tiến hành trị liệu vừa quan sát.
Máu bầm ở não cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với Lạc Nhi, bởi vì cô đã quên hết mọi chuyện. Cô vẫn cảm thấy mình chính là Lạc Nhi, nếu nói cô còn nhớ rõ cái gì, đó chính là người đàn ông đã tự nhận là người cứu cô lúc cô vừa tỉnh lại trên giường bệnh. Cho nên hắn đối với cô mà nói chỉ là ân nhân cứu mạng, không hơn.
Lạc Nhi rất khác với những cô gái khác, cô không thích nói chuyện, thậm chí tính tình phải nói là đến mức lãnh đạm. Nếu không phải là bắt buộc, cô cũng sẽ như không khí tồn tại ở xung quanh mọi người mà sinh hoạt. Đúng là mặc dù cái gì cũng quên hết, nhưng chiêu thức phóng châm ấy vẫn là sở trường của cô. Đương nhiên chính cô cũng không rõ tại sao mình lại biết chiêu thức tàn nhẫn như vậy. A Duy chỉ nói cho cô đây đều là thuật phòng thân hắn chỉ cho cô, đối với vấn đề này cô cũng không có hỏi lại.
A Duy còn đang trầm tư, cửa phòng ngủ của Lạc Nhi bị mở ra. Cô gái với đôi mắt buồn ngủ mông lung đi qua phòng khách để đi toilet. Khi cô trở lại, thấy A Duy còn ngồi trên sô pha thì thuận miệng hỏi một câu: “Đau không ngủ được à?”
“Cái gì?” A Duy còn chìm đắm trong hồi tưởng bị cô đột nhiên hỏi thì lấy lại tinh thần nhưng không rõ cô đang nói cái gì. Hắn há to miệng, chuẩn bị mở miệng hỏi lại, cô lại ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, A Duy ngủ ở trên ghế sofa, lông mày thỉnh thoảng giật nhẹ vài cái, hiển nhiên hắn ngủ rất không an ổn. Lạc Nhi dậy sớm lướt qua phòng khách giống như không nhìn thấy A Duy, đi rửa mặt, thu dọn đồ đạc. A Duy bị tiếng nước chảy ào ào đánh thức, lúc này hắn mới phát hiện mình ngủ ở phòng khách một đêm, hiện tại đứng dậy mới biết thân thể rất không thoải mái, hơi đau, chắc là do ghế sô pha quá nhỏ, cũng khó trách hắn không thoải mái. Hắn dùng một tay xoa nắn cổ, đứng lên nhìn về phía cô gái đang bận rộn.
“Sáng nay em có tiết học?”
“Ừm.”
“Vậy đợi lát nữa anh đưa em – -.”
“Không cần.”
A Duy còn muốn nói điều gì đó, Lạc Nhi đã sửa soạn xong đi tới trước mặt hắn. Cô quẩy balo xoay người đi về hướng cửa chính: “Chừng nào đi nhớ để chìa khóa cửa ở chỗ cũ.”
“Được rồi, anh biết rồi, có điều – -.” A Duy nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng, hắn muốn nói là hôm nay hắn sẽ không đi…
——-