Xung quanh họ, thời gian giống như ngừng trôi, Tuyết Thảo ở trong lòng Tô Mặc ngây ngẩn hồi lâu, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, một tay đẩy hắn ra, ho khan hai tiếng nói: “Ngươi vào đây trước đi.”
Đóng cửa phòng, Tuyết Thảo vừa sắp xếp lại giường vừa hỏi: “Cửa thành đóng rồi, ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta vào trước lúc cửa thành đóng, chỉ là vì luôn đi tìm nàng.”
Hắn không biết nàng ở khách điếm nào, cho nên chỉ đành đến từng khách điếm trong thành hỏi thăm...... tay Tuyết Thảo đang sắp xếp giường hơi ngừng lại, có lẽ là do ánh nến trong phòng quá dịu dàng, có lẽ là cuối cùng không kiềm chế được hoài nghi trong lòng, Tuyết Thảo mở miệng hỏi: “Vì sao bây giờ đối xử tốt với ta như vậy? Ba năm trước đây......” Vì sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng xuống vách núi.
Tuyết Thảo còn chưa nói rõ, nhưng Tô Mặc đã có thể hiểu được ý của nàng.
Ba năm trước đây, hắn có dã tâm mở rộng quyền lực, hi vọng cưới được con gái của minh chủ là Tưởng Thanh Thanh làm vợ, Tưởng Thanh Thanh không thích Tuyết Thảo, ép hắn tự tay đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi. Lúc đó lòng hắn tràn đầy ham muốn quyền lực không thể bỏ xuống được, lúc hắn vứt bỏ Tuyết Thảo chỉ cho rằng chẳng qua mình chỉ vứt bỏ một quân cờ, nhưng không ngờ quân cờ này lại có thể khiến cho hắn hàng đêm hắn bừng tỉnh trong sự lạnh lẽo, làm cho hắn đau khổ.
Tô Mặc mới biết chữ “tình” là như thế nào, tương tư đến tận xương là như thế nào. Hắn sai người đi tìm, nhưng ở đâu mới có thể tìm được nàng, Tô Mặc hận không thể chặt tay mình, hận không thể xoay chuyển thời gian để gϊếŧ chính mình trong quá khứ.
Nhưng tháng năm vẫn mãi trôi qua không thể xoay chuyển, hắn ân hận lúc đầu đã làm sai, cũng chỉ có thể ân hận vì đã làm sai.
Hiện tại trời xanh bỗng nhiên nhân từ, để cho hắn gặp lại Tuyết Thảo, hắn sao dám lại có nửa phần sơ suất.
“Tuyết Thảo có biết như thế nào là mất đi rồi tìm lại được.” Tô Mặc hạ tầm mắt, lẳng lặng nói, “Ta chỉ sợ mất đi lần nữa.”
Nhìn thấy nét mặt của Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo mở to mắt, hỏi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, đáp án đơn giản chính là lúc ấy không hiểu, mà bây giờ đã hiểu được mà thôi, hơn nữa trong đời người, không có nhiều chuyện có thể giải thích được rõ. Tựa như bây giờ nàng cũng không biết nàng và Tô Mặc ở cùng một chỗ rốt cuộc là sẽ ra sao......
Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc cùng Tuyết Thảo đi mua những đồ dùng cần thiết. Sau khi ra khỏi cửa thành vừa mới lên núi, Tô Mặc lại bỗng nhiên gọi Tuyết Thảo lại: “Búi tóc của nàng bị lỏng.” Hắn nghiêng người, đưa tay lên chỉnh lại tóc cho Tuyết Thảo.
Chỉ trong nháy mắt, Tuyết Thảo chỉ cảm thấy tóc của mình quấn không chặt lắm, Tô Mặc rút cây trâm gỗ trên búi tóc nàng xuống, phóng thẳng về một hướng. Chỉ nghe một tiếng thét thảm, nam tử áo xanh đang trốn trên cây té xuống đất. Tuyết Thảo kinh ngạc sợ hãi, đảo mắt nhìn lại, giữa trán người đó cắm cây trâm gài tóc mà mới vừa rồi Tô Mặc rút khỏi tóc nàng, đã tắt thở.
Tuyết Thảo quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Tô Mặc vẫn nhìn nàng, hí mắt cười nhạt: “Tuyết Thảo chớ sợ, chỉ là một hai sát thủ theo tới thôi.” Hắn vuốt ve mái tóc của Tuyết Thảo, “Trở về nhà ta sẽ khắc cho nàng một cây trâm cài khác.”
Hắn vẫn là môn chủ Thanh Lạc Môn tàn nhẫn kia, lúc cần gϊếŧ người đáng gϊếŧ thì chẳng hề nương tay. Chỉ là Tô Mặc như vậy khó tránh khỏi làm cho nàng cảm thấy có một chút sợ hãi.
Tuyết Thảo nhẹ giọng hỏi: “Võ công khôi phục từ khi nào?”
“Chưa từng mất đi.”
Lòng bàn tay Tuyết Thảo căng thẳng, lại hỏi: “Sát thủ vì sao phải đuổi gϊếŧ ngươi?”.
Tô Mặc giật mình, im lặng trong chốc lát, trả lời: “Tưởng Thanh Thanh đã chết, bị ta gϊếŧ.”
Tuyết Thảo ngẩng đầu nhìn hắn, không dám tin mà trừng lớn mắt, nói như thế, người đuổi gϊếŧ Tô Mặc đúng là người của minh chủ, Thanh Lạc Môn bị gϊếŧ có lẽ cũng là minh chủ động tay vào. Hắn cưới Tưởng Thanh Thanh, Thanh Lạc Môn lớn mạnh, rõ ràng đã sắp đứng đầu võ lâm, vì sao......
Còn muốn gϊếŧ thê tử kết tóc...... của hắn?
Tô Mặc cũng không nói gì, chỉ lắc đầu, nắm lấy bàn tay của Tuyết Thảo: “Chúng ta trở về đi.”
Thời gian ở bên cạnh Tuyết Thảo cũng giống như hắn dùng tất cả hạnh phúc của kiếp sau để đổi lấy, hắn không muốn vì bất kỳ chuyện gì mà lãng phí khoảng thời gian đó.