Tiểu tử, tiểu tử thối ngươi đâu rồi.
– Lão thái gia, vương gia còn đang ngủ. Nô tì sẽ đi báo ngay…
– Chắc tên tiểu tử đó vì mất mặt nên trốn rồi chứ gì.
Tiếng la hét vang khắp vương phủ, tiếp đó, một lão giả xuất hiện, đào bới khắp nơi, nhảy lên nóc nhà hay giở đến từng viên gạch lên để tìm, như thể Trần Duy Cẩn có thể ẩn nấp ở đó, làm những người xung quanh bối rối không biết làm sao.
Nghe ồn ào, Trần Duy Cẩn bước ra khỏi phòng, bị tình cảnh trên đập vào mắt làm hắn đen mặt, trầm giọng gọi:
– Gia gia.
Nghe tiếng của Trần Duy Cẩn, lão giả liền ngước mặt lên nhìn, thấy được mặt tôn tử đen thui, lão lại càng hứng khởi chạy tới vỗ vai Trần Duy Cẩn trêu chọc:
– Ha ha ha… lão tử ta nghe nói ngươi bị người ta lừa gạt, xấu mặt khắp kinh thành, có phải không? Có phải không?
Trần Duy Cẩn trong lòng bực bội nhưng không cách nào phát ra, ai bảo đây là gia gia của hắn? Nhưng an tâm, sẽ có người phải nhận lấy sự phẫn nộ của hắn.
Trần Duy Cẩn càng lúc càng lạnh giọng hỏi:
– Ngài nghe vậy nên mới quay về sao?
– Ha ha, đúng rồi. Nếu không ngươi có đem tám kiệu tới rước ta cũng không thèm về. Tiểu tử thối nhà ngươi chơi không vui.
Những nô bộc gần đó lại càng đen mặt, đầu cúi càng thấp xuống, đem sự hiện diện của mình nhỏ hết mức có thể, lòng thầm oán:
“Lão thái gia à, đừng chọc vương gia nổi giận nữa. Còn nữa, tám kiệu là rước tân nương a…”
Không có cách nào đối phó với lão, Trần Duy Cẩn đành bỏ mặc không chú ý đến, lão nói gì cũng xem như không nghe thấy, tiếp tục xử lý công việc của mình.
Lão giả sau một lúc quậy phá cũng thấy khát, nên ngồi lên bàn lấy bình trà rót vào miệng. Uống xong lại ợ một cái thật to, như nhớ ra chuyện gì, lại quay sang hỏi Trần Duy Cẩn:
– À, nghe nói ngươi đã thành thân. Cháu dâu của ta đâu?
Nghe đến đây, Trần Duy Cẩn lại càng giận, hắn hỏi:
– Vậy ra gia gia không biết người ta đang châm chọc ta việc gì sao?
Lão giả nghe vậy càng vui vẻ đáp:
– Ha ha ha… ta chỉ nghe ngươi bị người khác lừa gạt là ta đã vội quay về cười nhạo ngươi rồi, còn biết người ta nói cái gì sao.
Thanh Ca nãy giờ vẫn ở trong phòng thu mình lại như người vô hình, càng nghe thấy lời của lão giả chỉ hận không tìm được cái hố nhảy xuống luôn. Đang cầu khấn trăm ngàn lần, lỡ vương gia thật nổi giận, nàng không phải chịu khổ sao?
Thấy Trần Duy Cẩn không trả lời, lão giả lại càng tò mò, bám theo hắn hỏi mãi:
– Sao? Nàng ở đâu? Ngươi giấu nàng đi rồi sao? Tiểu tử… Tiểu tử thối…
Trán của Trần Duy Cẩn lúc này đã nổi đầy gân xanh, cuối cùng, hắn vẫn không chịu đựng được mà thét lên:
– Thanh Ca.
Thanh Ca cả người rung lên một cái, đáp:
– Có nô tì.
– Đưa lão thái gia đi.
– Dạ.
Nhận được phân phó, Thanh Ca xoay sang nài nỉ lão giả:
– Lão thái gia, xin người đi theo nô tì.
– Hừ. Ngươi có gì chơi vui đâu. Ta không đi!
Thanh Ca mếu máo nài nỉ:
– Lão thái gia, nô tì dẫn ngài đi xem vương… vị cô nương kia, được không?
– Là cháu dâu của ta sao?
– Phải. Phải.
– Vậy thì nhanh đi.
Thanh Ca chưa kịp làm gì đã bị lão giả lôi kéo ra khỏi phòng, chỉ có thể âm thầm khóc hận.
——————
Ưu Trì viện.
– Lão thái gia. Vị cô nương đó ở đây.
– Hả? Tên tiểu tử thối kia sợ ta tìm được cháu dâu nên mang nàng giấu ở nơi hẻo lánh như thế này à. Thật là một tên nhỏ mọn.
“Nàng ấy là bị đày tới đây chứ không phải giấu…”
Trong lòng Thanh Ca gào thét, thật chịu thua với suy nghĩ của lão giả.
Sau khi đạt được mục đích của mình, lão giả không màng đến Thanh Ca nữa mà lên tiếng xua đuổi:
– Được rồi. Ngươi đi đi. Để ta đi tìm cháu dâu của ta.
Trong viện, Tiểu Nguyệt đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
– Hù!!! Ta là ma đây!
Lão giả đột ngột xuất hiện đu người trên cửa sổ hù doạ Tiểu Nguyệt. Nàng vẫn tròn mắt nhìn lão, không có vẻ bất ngờ. Thấy nàng không la hét hoảng sợ, lão giả liền mất hứng.
– Ngươi không vui. Ngươi không vui. Không chịu giật mình gì hết.
Lão giãy nẩy trên đất la hét, Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn lão, thật thà hỏi:
– Phải ngạc nhiên sao?
Nghe nàng hỏi, lão giả liền ngồi dậy hùng hồn nói:
– Đúng vậy. Ngươi phải giật mình chứ. Phải ngạc nhiên thế này nè, phải la lên như vầy…
Lão vừa nói vừa múa may tay chân làm minh hoạ. Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ nhìn theo, rồi lại bắt chước làm lại y hệt lão, la hét thất thanh mà trên mặt không có một tí cảm xúc. Thấy vậy, lão giả càng cảm thấy mình thất bại, ngồi dưới đất khóc oa oa.
– Ngươi dám trêu chọc ta. Ta sẽ méc tên tiểu tử thối kia.
Tiểu Nguyệt lại càng mờ mịt, không hiểu gì cả, nhìn lão khóc lóc không biết làm gì. Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì nên hỏi lão:
– Lão đói sao?
Nghe vậy, lão ngẩn ra, quát lớn:
– Hừ, sao không đói được chứ? Từ tối đến giờ lão hồng hộc chạy về, còn chưa kịp ăn cơm, tên tiểu tử kia cũng không biết lấy cơm cho lão, giờ lại còn lăn lộn thế này…
Tiểu Nguyệt tiếng hiểu tiếng không, biết lão đang đói thật liền chạy vào nhà bưng ra một tô cơm cho lão.
– Lão ăn đi.
Lão giả quẹt mũi nói:
– Xem như ngươi cũng có lòng tốt, không như tên tiểu tử kia.
Vừa nói lão vừa ăn nhồm nhoàm, cơm dính đầy trên râu.
– Ngươi nói, ngươi tên gì?
– Tên? Tiểu… Nguyệt. Còn lão?
– Ngươi giống tiểu tử kia gọi ta là Hoàn gia gia là được.
– Hoàn gia gia.
– Ngoan. Đúng là cháu dâu ngoan ngoãn hơn tên tiểu tử kia. Nói ta nghe, ngươi biết chơi cái gì, ta sẽ cùng ngươi chơi.
– Chơi?
Nhìn thấy nàng mờ mịt, lão càng sốt ruột, liền múa may minh hoạ.
– Chơi lò cò nè. Trốn tìm nè. Ngươi biết chơi cái gì?
Tiểu Nguyệt lắc đầu. Lão ôm đầu kêu trời:
– Ngươi thật là chán mà. Ngươi không biết chơi gì hết vậy ta không thèm ở lại nữa.
Thấy lão muốn bỏ đi, nàng liền níu lão lại, năn nỉ:
– Đừng, đừng đi. Lão dạy ta được không?
Nghe nàng chịu chơi cùng mình, lão đã mừng không kịp sao từ chối được, nhưng vẫn cứng miệng nói:
– Được rồi. Ngươi đã năn nỉ như vậy, ta sẽ chơi cùng ngươi.
Nghe lão đồng ý, Tiểu Nguyệt liền vui sướиɠ, khẽ nở nụ cười.
————-
Ở bên kia, Trần Cẩn Duy cũng đã nghe những việc xảy ra ở Ưu Trì viện. Hắn quắc mắt nói:
– Tiếp tục theo dõi.
– Gia, thuộc hạ cảm thấy người trong viện kia cũng không hẳn là người có tâm cơ gì.
Người đang bẩm báo chính là thị vệ mặt áo xanh hôm trước, Thanh Phong. Nghe Thanh Phong nói vậy, Trần Duy Cẩn khẽ nhíu mày hỏi:
– Ngươi đang cảm thông cho nàng?
Thanh Phong biết mình phạm lỗi liền cúi người nói:
– Thuộc hạ không dám.
Thanh Phong lui ra rồi, chỉ còn một mình, Trần Duy Cẩn mới lẩm nhẩm:
– Người có thể sinh tồn trong thừa tướng phủ đến giờ vẫn giữ được sự hiền lương? Nếu đó không phải là một kẻ ngốc, chính là người có tâm cơ sâu đậm.