Mơ hồ vừa chìm vào giấc ngủ, được một chút, lại có người đi đến cởi bỏ dây thừng cho ta. Bưng đến cho ta một chén mễ nhỏ, tuy rằng cực kỳ đói khát, lại chưa ăn uống gì, cũng chỉ miễn cưỡng nuốt xuống được hai ngụm.
Sau đó, có hai người đến lôi ta đi, đem ta mang tới một gian phòng rất ấm áp. Trong phòng miên man tỏa ra thứ dược hương mị hoặc đến yếu ớt.
Bọn họ ấn ta quỳ xuống, nâng một cánh tay lên, kéo ống tay áo xuống, trên cổ tay liền bị cắt một nhát, còn chưa kêu kịp đau, cổ tay đã bị gắt gao nắm chặt, máu tươi tức thời trào ra.
Hạ nhân bưng một cái cốc đến hứng máu, mãi cho đến khi nào đầy mới chịu buông ta ra.
Nhất thời cũng sờ soạng không tìm được thứ gì để đến bịt miệng vết thương, đành phải dùng tay kia cố đè lại chỗ vết thương. Đầu bắt đầu có chút choáng váng.
Ở một chỗ khác trong phòng truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Ngoan, ráng uống hết chén thuốc này đi.” Ngữ khí ôn nhu như dỗ dành đối phương, một thanh âm lạnh băng vừa giống lại không giống với thanh âm của Thân.”Đại phu nói, đến mùa xuân năm sau, bệnh của Hà chắc chắn sẽ chóng khỏi.”
Một thanh âm mệt mỏi khác vang lên “Ta hiểu được bệnh của chính mình mà... Thân cần gì phải an ủi ta.”
Ta như đang mơ mơ hồ hồ bỗng giật mình, cằm đột nhiên bị kéo giật ngược ngẩng lên, “Thân, xem này, không biết như thế nào nhưng hình như là mù rồi thì phải.” Là giọng của Cẩm.
Thân dùng giọng mũi ừ hử một tiếng, cũng không cần biết có vọng lại đây hay không. Vẫn là như cũ dỗ người bên cạnh đương không chịu uống thuốc.
“Nói cho ta biết như thế nào lại bị mù?” Cẩm hướng ta hỏi. Đều không phải là xuất phát từ tâm, chỉ là đang cười nhạo báng mà thôi.
Ta há hốc mồm, lại phát hiện thân thể run rẩy đến nửa chữ cũng không thể phát ra.
Cẩm lại cho là ta cố ý không chịu trả lời, liền một bạt tay hung hăng giáng xuống. Ta té sấp ra trên đất, lại như rơi vào hầm băng. Trong nhất thời, ngay cả khí lực để thở dốc cũng không có.
“Cẩm công tử không cần động khí, hắn vốn thể chất nhỏ bé lại yếu ớt, chịu không nổi dược lực, có lẽ vì dược kia mà dẫn đến nhất thời không thể nói được.”
Nghe xong lời nói của vị lang trung kia, Cẩm lôi ta đứng lên, đặt tay lên mặt ta ve vuốt.”Thì ra là vậy. Chẳng những giờ mắt đã mù, lại còn bị câm, rõ là đáng thương mà.”
“Chẳng phải ý Cẩm cũng mong muốn như vậy ư?” Thanh âm Thân tựa hồ lại như trở về nhất quán lãnh đạm.
“Nếu như Thân cũng nói như vậy, ta đây liền không khách khí a~” Cẩm dứt lời, bỗng nhiên kéo ta dựng dậy, cuồng loạn đem môi ta cuốn vào du͙© vọиɠ điên cuồng của hắn.
Thân liền đem ta dứt ra ném đi, lệnh một tiểu tư bên cạnh, nói: “Hảo hảo thanh tẩy hắn một phen đi, rồi đưa đến sương phòng cho ta.”
Nhớ tới lúc trước bị nước lạnh súc ruột từng trận đau đớn, ta liền không rét mà run. Hạ nhân của Cẩm tựa hồ phụng lệnh làm theo không sót một từ. Liền một ống ngà voi lạnh như băng sáp nhập cơ thể, nước lạnh một lần nữa từ phía sau chảy ngược tiến nhập trong bụng, ngay cả hơi ấm cuối cùng trong cơ thể cũng đồng thời được gột rửa sạch sẽ.
Ta được thay cho một sa y mỏng manh, bị hất vào trong phòng. Bị té ngã, ngồi phịch xuống trên sàn lạnh, ta rõ ràng hiểu được, rằng ta vĩnh viễn không thể nào trốn thoát khỏi cơn ác mộng tàn bạo này. Thân hình cao lớn của Cẩm đẩy cửa tiến vào, đứng ở ta trước mặt, vứt sam y trên mặt đất. Trương vật của nam nhân khí tức nồng nặc liền tỏa ra, ta tức thời sợ hãi.
Cẩm cầm mắt cá chân lôi ta, đem ý đồ giật lùi ra sau nơi ta tha trở về, như mãnh thú đương chuẩn bị một bữa ăn ngon, liền như sư tử bắt đầu nhập cuộc vờn con mồi không chút khoan nhượng.
Như vậy hung hăng đẩy ta ngã sấp xuống sàn, bạo ngược xé nát xiêm y trên người. Cẩm đem hai tay của ta kiềm chặt trên đầu, một tay đem mặt ta ấn sang một bên, đầu lưỡi theo cảnh tử chậm rãi đảo qua, trượt xuống đến xương quai xanh. Cảm giác mị hoặc đến mức thân thể bất giác run rẩy.
Cẩm bạo khai hai chân ta đem phân thân bạo ngược phía trên xoa nắn vuốt ve. Ta vừa kinh lại vừa sợ, lại chật vật kháng cự. Cẩm lấy tay nâng lên một chân ta lên, chiết đứng ở trước ngực. Ngón tay theo chân loan chạy, tay hắn vừa đảo qua nơi nào liền toàn bộ thân thể tựa theo run rẩy. Ta cắn môi, chịu đựng cảm giác bị đùa bỡn vô cùng gian nan.
Ngón tay Cẩm dừng lại khe hở giữa ở hai chân, đầu ngón tay nhẹ nhàng quay về. Ta bất an quay đầu lại, không biết như thế nào đối mặt hắn như vậy mà tra tấn.
Hắn giảo lộng, đầu ngón tay mơn trớn nơi bí huyệt làm tim nhất thời lỗi nhịp. Móng tay hắn bắt đầu thiết nhập khe hở, nhẹ nhàng thổi vào bí huyệt đương co rút, cảm giác gai góc ngứa ngáy lan rộng toàn thân không thể nào chịu nổi, ta nhất thời uốn éo muốn tìm cách thoát khỏi tay hắn.
Cẩm đem hai tay ta một lần nữa kiềm chặt trên đầu, không chút khoan nhượng những bạt tay hung tàn liên tiếp giáng xuống, tức thì tơ máu từ khóe môi trào ra, mãi đến khi không dám đưa tay lùi về nữa, hắn mới dừng lại.
Hai chân hung hăng bị ghì chặt phía trước ngực, Cẩm đem phân thân cứng rắn mãnh liệt đâm mạnh vào. Bị cảm giác xé rách đau đớn cơ hồ trong chốc lát khiến ta mất đi ý thức. Cẩm ra sức ghì lấy ta, làm ta không thể có nửa điểm lùi bước, thân thể bị gắt gao đặt tại nơi đó, nhận lấy bạo ngược.
Trong bóng tối vô tận bạo ngược.
Từ khi bị mù, xúc giác trên thân thể lại càng thêm mẫn cảm. Bạo khí Cẩm ma sát tràng bích tiến vào nơi sâu nhất rồi lại rút ra, tái đẩy mạnh. Phân thân nam nhân như lạc thiết hung tàn, một lần lại một lần trừu lộng tàn phá hết thảy nội bích.
Biểu thị kia, đem ta có ít nhất nửa tháng đêm bị nhận chìm trong triền miên đau đớn, hơn nữa, trong vòng nửa tháng này. Hoặc Cẩm hoặc những người khác vẫn sẽ không vì vậy mà buông tha ta. Trước khi miệng vết thương kịp khép lại thì đã không ngừng bị xé toan ra, đau đớn không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt.
Phát tiết xong, Cẩm thỏa mãn liền chỉnh sam y rời đi. Ta dùng mớ quần áo rách nát nằm vươn vãi kéo về miễn cưỡng che thân. Tựa người đứng dậy, sờ soạng đến biên tường ngồi xuống, dưới thân có thứ chất lỏng nhờn nhợt chậm rãi chảy xuống. Xé đi một đoạn áo, dùng răng cuộn nó lại quấn quanh cổ tay đương tuôn máu, siết chặt, ngồi lặng đi trong bóng tối…
Bên tai bỗng nhiên tái hiện thanh âm của Thân, thanh âm ấy đối Hà cực kì ôn nhu.