Chương 14

Dần dần cũng tập thành thói quen ngủ trên thang lầu. Tuy rằng lúc đầu khó có thể đi vào giấc ngủ, mà sáng dậy thân thể lại đau nhức khó chịu, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buộc phải học cách quen dần với nó.

Ban đêm cũng phải qua hai ba lượt, Lâu cho thủ hạ của mình gác ở thang lầu, khi thì cố ý đem giọt nến nhỏ xuống người ta, khi lại tùy ý đấm đá. Đôi lúc bất chợt ở trong mộng bừng tỉnh, giật mình nhỏm dậy, rồi đợi đến khi bốn bề yên tĩnh mới dám tái nằm xuống.

Có khi nửa đêm, Lâu đến bức ta tỉnh, chỉ cần là hắn hứng thú thì sẽ bắt ta quỳ bên giường hắn, bưng nến, quỳ đến hừng đông.

Lâu sai thị nữ, bức ép ta học cách hầu hạ hắn.

Trọn bộ trà đạo, trà không được dư một lá, nước phải nấu đủ lửa. Mười ngón gần như bị phỏng chín. Lâu nâng ngón tay ta lên miệng thổi, miệng thì phun ra những lời nói thương hại, trong khi đó lại gọi thù hạ mang roi mây đến. Trên lưng chằng chịt lưu lại vết roi ứ đỏ, hỏa lạc đau đớn. Ban đêm chỉ có thể tựa lên thang vịn, không dám nằm ngửa.

Trên người không biết đã trúng bao nhiêu roi, tổng cũng học xong cách hầu hạ Lâu thay quần áo, rửa mặt, châm rượu, sờ soạng sửa sang lại mép giường, cố không để lưu lại một nếp gấp nào.

Cúi người quỳ xuống giúp Lâu mang giày, bỗng nhiên hắn xoa xoa lưng ta, rồi như tự nói: “Thông minh như vậy, chỉ tiếc lại mù.”

Giờ khắc này như thanh phong tế vũ, ngay sau đó liền có lẽ sẽ là hung tàn tra tấn. Ta sớm đã tập quen với những hỉ nộ vô thường của Lâu.

Ban đêm, bỗng nhiên tỉnh giấc, phát giác cả thân mình như được ai đó ôm chặt trong ngực. Lâu từ phía sau chồm lấy ta, bồng ta đặt trên đầu gối hắn. Ta không dám động, đang mơ hồ tưởng như trong cõi mộng. Thì một vạt tay áo gấm rộng lớn vây quanh ôn nhu ôm lấy ta, vừa mềm mại lại vừa lạnh lẽo.

Lâu cứ như thế ngủ đi, hắn gối đầu lên má ta thϊếp ngủ, gần sát bên tai khe khẽ tiếng thở đều.

Đêm tối lại trở về với vẻ ngoài trầm tịch vốn có của nó. Trong lòng giờ mới bắt đầu hoàn hồn giật mình, nếu là mộng, thì rõ ràng đã không cảm thấy dây thừng đang trói ở tay.

Đáy lòng lờ mờ đoán biết, ngày mai tất sẽ không được yên ổn.

Quả nhiên sáng sớm, đã bị trói lên guồng nước. Vừa được thả xuống, tay chân liền bị trói trên một tấm ván gỗ, phía dưới tấm ván gỗ có đặt bánh xe, có người đẩy mạnh xe gỗ, tư thế của ta như thế liền bị xoay tròn theo chiếc xe.

Ta cúi đầu xuống, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng cười suồng sã của nam nhân. Bọn họ vây quanh mộc xa, vây thành một vòng thay phiên dùng tay đánh ta. Hậu đình hoàn toàn phơi bày trước mặt kẻ khác, mà ta chỉ có thể bất lực để mặc những hành động trêu đùa tàn ác liên tận trút xuống trên thân.

Đột ngột họ dừng lại, đầu óc ta vẫn còn choáng váng. Lại bị ấn xuống, cảm thấy có cái gì đó từ đỉnh tiến vào. Một dị vật cứng rắn lạnh như băng, thì ra là khối ngọc bổng ngày ấy.

“Cái này gọi là ‘nhân xa’ đó, thấy chưa!”

Lại là dùng ngọc bổng chống trong nội thể, khi mộc xa được đẩy về phía trước. Thắt lưng đau đến không dậy nổi.

Bọn họ lại thấy thú vị, đoạt lấy nhân xa. Bị cắm vào quá sâu đến nỗi lại khiến ta không ngừng nôn mửa, nôn đến xuất huyết.

Ngọc bổng bị rút ra, có người tiến lên, đâm thẳng vào, thật sâu, rồi đẩy xe một cái, chuyển tiếp xoay tới chỗ người khác.

Cho đến lúc không còn ai tiến đến, ta mới phát giác chính mình đang bị phơi dưới ánh nắng. Thần trí dật dờ nửa tỉnh nửa mê, từ hậu đình uế dịch chậm chạp chảy ra.

Bốn bề lặng lẽ như tờ. Ta cố thử mở to mắt, vẫn chỉ là một mảnh hắc ám. Ta cũng không thể nào phân rõ được, đây là ngày hay đêm.

Thử cố lay động một chút, dây thừng lại trói quá chặt, vốn không có khả năng thoát khỏi. Bất lực không kiềm nén nổi, nhân lúc không có ai nhìn thấy len lén rơi lệ.

Trời bỗng nhiên đồ xuống một cơn mưa nhẹ nhàng.

Tựa hồ Lâu cũng đã quên mất ta. Dầm mưa suốt cả một đêm, mãi đến khi có người tới, ta đã mất đi tri giác hoàn toàn chìm trong cơn mê.

Miễn cưỡng nuốt hai miếng cơm, chỉ mong có thể nằm một lát. Nhưng lập tức lại bị kéo dậy, kéo tới một chỗ gần như chân ko chạm đất, bị người ta đẩy lưng một cái, liền ngã vào trong.

Ta dựa vào bức tường phía sau lần mò xoay người, đã cảm thấy bất an. Đó là một cái ***g không mấy lớn, chỉ đủ chỗ để xoay người. Tay của ta không biết là nên đưa ra hay rụt về, sau đó mơ hồ chạm vào một thứ gì đó trơn trơn ẩm ướt và lạnh ngắt.

Từ bốn phía trên mặt đất, nơi nơi đều là vách tường, ta không có chỗ để trốn, chỉ có thể ôm chặt hai cánh tay hoảng sợ đứng giữa ***g sắt. Sự kinh khủng chạy dọc xuống đôi chân trần, gương mặt ta trắng bệch không biết làm sao, chỉ cố đỡ lấy thân không dám để mình ngất đi.

Nhìn thấy bộ dáng run rẩy hoảng loạn của ta khiến người bên ngoài ***g sắt khoan khoái cười lớn. Tiếng cười kia đột ngột ngừng lại, vừa đúng lúc có một con gì đó từ đỉnh ***g rơi xuống trên vai, giật mình ta đưa tay hất ra, lại vô tình làm cửa ***g mở toan, liền dốc hết sức lực bỏ chạy, nhưng đầu va vào trên thân một người.

Cơ hồ ngã vào lòng hắn, ta bất chấp tất cả, ngón tay bấu víu nắm lấy xiêm y người nọ, thân mình run rẩy giật lùi.

Ngay lập tức phát giác bờ ngực kiên cố này cũng là của Lâu.

Trong lòng phát lãnh, nới lỏng tay ra, chỉ còn chờ đợi bị lôi quay trở về xà lung.

Sau lưng đã có cánh tay chồm tới, bắt chặt, đem ta gắt gao thu vào trong ngực.

Đáy lòng là một mảng mênh mang.

Sợ hãi cũng nhanh chóng tan biến thay vào một cõi lòng miên man tĩnh lặng, ta cứ như vậy ở trong ***g ngực hắn, từ từ mất đi ý thức.