Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta

8.35/10 trên tổng số 79 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mộ Vũ Trạch, người thừa kế tập đoàn Mộ thị, muốn biết, Mộ thị tập đoàn là tập đoàn lớn nhất thế giới, ngay cả giới chính trị đều phải xem sắc mặt của nàng , có thể nói muốn quyền có quyền, muốn tiền c …
Xem Thêm

Chương 4: BẮC HUYỀN HẠO TÌM CHẾT.
Thời gian có thể nói là bay nhanh, bay thật nhanh......

Thời gian nháy mắt trôi qua, một tháng này Hàn Hân Nghiên cảm giác có thể nói là như sống ở Thiên Đường, chỉ cần Mộ Vũ Trạch cho mình một ánh mắt, một câu nói đơn giản, một động tác, đều sẽ khiến chính mình hưng phấn vui vẻ thật lâu thật lâu, Hàn Hân Nghiên cảm thấy mình thật là không cứu được nữa rồi, triệt để không cứu được, hiện tại, chỉ cần một phút không thấy Mộ Vũ Trạch, Hàn Hân Nghiên tâm khó chịu như bị kim đâm, chính mình sụp đổ , triệt để sụp đổ, Hàn Hân Nghiên thừa nhận lúc đầu là bị hấp dẫn, đến bây giờ đã muốn biến thành yêu lúc nào không biết.

Một tháng qua, cơ hồ mỗi ngày Hàn Hân Nghiên đều sẽ mua bữa sáng cho Mộ Vũ Trạch ăn, mỗi lần nhìn Mộ Vũ Trạch ăn bữa sáng do mình mang đến, tâm thật ngọt ngào, đã ở cùng nhau trong một tháng, Hàn Hân Nghiên phát hiện ra rằng càng tiếp cận cô, Hàn Hân Nghiên lại càng trầm luân, bởi vì nàng phát hiện Mộ Vũ Trạch tựa như thuốc độc, một khi đến gần rồi không có độc thì không xong, dáng vẻ của Mộ Vũ Trạch, ngữ khí của Mộ Vũ Trạch, động tác của Mộ Vũ Trạch, ngay cả một ánh mắt của Mộ Vũ Trạch đều tản ra làn hơi dụ hoặc trí mạng đem Hàn Hân Nghiên đến nghiện ......

Không, lại tới nữa......

"Trạch, Trạch !" Hàn Hân Nghiên hưng phấn kêu. Tại văn phòng, Mộ Vũ Trạch nghe tiếng khóe miệng hơi hơi cong lên, một bên Lê Hiên cũng không thể không bội phục Hàn Hân Nghiên, một tháng qua lão đại thay đổi ai cũng đều thấy, nở nụ cười, nói chuyện cũng không lạnh lẽo, bất quá cũng chỉ là đối với Hàn Hân Nghiên mà thôi, đối những người khác Mộ Vũ Trạch vẫn là một bộ dáng cao ngạo, lãnh khí, nhưng bất quá cũng khiến Lê Hiên cảm thấy vui mừng, dù sao hắn vẫn là thích thời điểm Mộ Vũ Trạch có Hàn Hân Nghiên bên cạnh như thế này, bởi vì khi đó cả người lão đại rất là ấm áp, có sinh khí......

"Trạch, đoán, đoán xem em hôm nay mang cái gì cho Trạch? Đoán trúng có thưởng nga ~" Hàn Hân Nghiên ngọt ngào cười.

Mộ Vũ Trạch nhìn về phía Hàn Hân Nghiên, chậm rãi nói "Trứng muối gầy nhục......"( gia không biết đây là món gì a)

Hàn Hân Nghiên sửng sốt, không thể tin lập tức nói "Di...... Trạch, Trạch như thế nào lại biết?".

Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười "Ngu ngốc, ngày hôm qua cô không phải mới nói hôm nay mang cho tôi trứng muối gầy nhục sao?"

Mộ Vũ Trạch này một câu ngu ngốc khiến Hàn Hân Nghiên trong lòng dường như ăn mật ngọt......

"Ân, hình như là vậy, ha ha, kia, cho Trạch, mau ăn đi, nguội sẽ không ngon!" Hàn Hân Nghiên đem bữa sáng đưa cho Mộ Vũ Trạch, chính mình liền ngồi ở một bên nhìn Mộ Vũ Trạch ăn...... Trong lòng thật hạnh phúc a

Mộ Vũ Trạch cầm lấy đũa, chậm rãi ăn, vừa ăn một ngụm, dừng một chút, lập tức nuốt đi xuống, liền ăn tiếp đũa thứ hai......

Ngu ngốc, chút việc nhỏ này chẳng là gì...... hương vị......

Mộ Vũ Trạch có chút khóc không ra nước mắt, một tháng qua, mình như thế nào không biết, bữa sáng mỗi ngày nàng mua , rõ ràng là chính nàng làm , mỗi ngày đều là loại hương vị này, nhưng mình cũng không muốn làm nàng thất vọng thấy nàng nhìn mình ăn, ý cười trong mắt nàng làm mình rung động, khiến trong lòng mình có chút thỏa mãn cho nên mình đều sẽ ăn không chừa cái gì, cho dù hương vị không có một lần bình thường, hơn nữa mỗi lần ăn mình đều sẽ tiêu chảy......

Loại tình huống này, mình nếu không biết tâm ý của nàng, tâm mình muốn vậy, một chữ "Vương". Thật đúng là làm không công.

Chỉ là mình không xác định nàng có giống như mình nghĩ, cuối cùng vì quyền lực tiền tài mà phản bội mình, cho nên tới nay mình không có đáp lại nàng, nhưng......

Mộ Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn Hàn Hân Nghiên hai tay chống cằm, tiếu ý dạt dào nhìn mình, tâm đột nhiên liền nhuyễn thành một mảnh......

"Ăn ngon sao?" Hàn Hân Nghiên chờ mong hỏi.

"...... Ăn ngon !" Mộ Vũ Trạch ngẩn người nói (dại gái tiêu chạy là đúng rồi cưng)

"Ha ha, đây chính là em bỏ ra ba giờ làm a, ngạch, mua về, hương vị đương nhiên ngon!" Hàn Hân Nghiên cười thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Nhưng Mộ Vũ Trạch tâm từng trận chua xót...... Nàng thật sự sẽ là lựa chọn chính xác, nàng thật sự sẽ không phản bội mình sao......

"Ăn nhanh a, nếu không sẽ nguội......" Hàn Hân Nghiên thúc giục.

"Nga, tốt!" Nghe lời Mộ Vũ Trạch nói trái tim Lê Hiên thiếu chút nữa đình chỉ...... Thật là khó có thể tưởng tượng a.

"A Trạch, A Trạch...... Tôi đã trở về, ha ha!" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Bắc Huyền Hạo, Mộ Vũ Trạch giả bộ không có nghe đến tiếp tục ăn đồ trong tay.

Bắc Huyền Hạo cửa cũng không gõ, liền như vậy oành một tiếng phá cửa chạy vào...... Lê Hiên mặt đầy hắc tuyến, tiểu tử này tật xấu vẫn không sửa, đợi lát nữa hắn sẽ bị chỉnh......

"Di......" Vừa vào cửa, Bắc Huyền Hạo liền thấy một màn không thể tin, một mỹ nữ ngọt ngào nhìn A Trạch ăn sáng, chớp mắt cũng không chớp một cái, điều này làm cho hắn có điểm đả kích, bất quá càng làm cho hắn kinh ngạc là A Trạch hiện tại đang ăn sáng a?? A Trạch cư nhiên đang ăn sáng? oh,my,god...... Đây là thật hay giả? Bắc Huyền Hạo không tin xoa xoa mắt, lại nhìn một cái, vẫn là như vậy......

Đây là thật sự?? A Trạch thật sự đang ăn sáng? Kỳ tích?? Hay là thứ này ăn ngon? Chắc chắn là vậy, không có khả năng A Trạch sẽ ăn sáng?

Bắc Huyền Hạo như một cơn gió đứng trước mặt Mộ Vụ Trạch, đầu tiên là cẩn thận nhìn nhìn cà mên trong tay Mộ Vũ Trạch, sau đó cư nhiên nhất định chính hắn không tin tưởng chuyện trước mặt ......

Bắc Huyền Hạo đoạt đũa trong tay Mộ Vũ Trạch, một ngụm ăn vào......

Không đến một giây, Bắc Huyền Hạo không chút khách khí chạy vội tới cửa liều mạng phun ra......

"Kháo! không phải chứ, A Trạch, này là cái gì vậy a, muốn mạng người a, người đầu óc không có việc gì đi? Vậy mà người cũng ăn?? Đây là cho người ăn à?? Nôn......"

'Băng, băng' Lê Hiên rõ ràng nghe thấy có âm thanh đứt đoạn...... Trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh, tiểu tử, cậu tự cầu phúc đi...... tôi cứu không được cậu, là chính cậu muốn chết...... Lê Hiên lặng lẽ lui lại phía sau mấy bước lại thêm mấy bước.

Đợi cho Bắc Huyền Hạo hoàn toàn phun hết ra mới trì độn có cảm giác không khí trong phòng có chút không đúng......

Vừa nhìn Mộ Vũ Trạch, nhất thời ba hồn bảy vía liền bị dọa mất còn một hồn sáu vía, thiên a, A Trạch mặt như thế nào đen như vậy? Hướng bên cạnh, di, mỹ nữ kia mặt như thế nào cũng khó coi như vậy??

"Bắc Huyền Hạo, cậu đây là hiện muốn chết sao!!" Mộ Vũ Trạch cắn răng, lửa giận trong mắt 'dạt dào' mà nhìn Bắc Huyền Hạo, giờ phút này cả người đều phát ra một loại áp lực đè nặng làm người ta không thở được.

Bắc Huyền Hạo trong lòng bồn chồn, làm sao vậy? làm sao vậy? làm sao vậy?? Ta đã làm cái gì?? Bắc Huyền Hạo thấy Mộ Vũ Trạch có bộ dáng này, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh ứa ra, ngay cả hiện tại hô hấp đều thật cẩn thận ......

"Ngạch, tôi, a, A Trạch, này...... Tôi......"

Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Bắc Huyền Hạo, ánh mắt nhìn Bắc Huyền Hạo khiến cả người hắn khó chịu, giống như giây tiếp theo A Trạch sẽ xông lên gϊếŧ mình, đúng vậy, A Trạch trong mắt ngoài lạnh còn mang theo sát khí, nàng là thật muốn gϊếŧ mình?? Thiên, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?? Làm ơn trả lời một câu đi??

Không nghĩ tới lúc này, Hàn Hân Nghiên hai mắt mang lệ nhìn Mộ Vũ Trạch, cắn cắn môi "Mộ Vũ Trạch ngu ngốc !"

Nói xong bỏ chạy ra khỏi phòng......

Mộ Vũ Trạch vừa thấy, trong lòng nhất thời sốt ruột ......

Lạnh lùng bỏ lại một câu phân phó liền đuổi theo......

Bắc Huyền Hạo ngơ ngác, còn sững sờ vì câu nói kia của Mộ Vũ Trạch......

"Hiên, bắt hắn, cởi hết quần áo ném xuống sông đi, nhân tiện, tài sản trên danh nghĩa của Bắc Huyền Hạo ở công ty đều khóa lại hết cho ta, không đến ba tháng không cho mở"

Đây là cái tình huống gì a?? Lấy hết?? Ném xuống sông?? A Trạch đây là thật sự muốn gϊếŧ mình sao? Nàng rõ ràng biết mình từ nhỏ đã sợ nước, còn đem mình ném xuống sông?? Tiền của tôi...... Đều bị khóa lại, thiên, muốn tôi về sau như thế nào sống a...... Bắc Huyền Hạo muốn chết tâm, hắn lúc này thực hối hận, chính mình như thế nào não tàn ăn đồ của lão đại a? Thiên a, thần a, ai tới cứu ta a......

Lê Hiên nhìn Bắc Huyền Hạo té trên mặt đất triệt để chết ngất, lắc đầu thở dài "đáng đời, cho cậu như vậy không biết lớn nhỏ, cũng không hảo hảo nhìn xem tình huống hiện tại, nói xấu lão đại còn có thể cứu, duy nhất không nên chính là cậu nói Hàn tiểu thư, mình không muốn chết thì lần sau làm ơn nhớ rõ." Bắc Huyền Hạo nghe xong, tức đến thổ huyết...... Lê Hiên anh tốt lắm, anh đã biết tình huống, cư nhiên không nói cho mình biết trước, còn khiến mình cứng họng......Là anh cố ý ......

cưng đáng bị thế BHH hahaha. umh có gì sai báo mình sửa nha

Bình Luận (2)

  1. user
    bạch lang (1 tháng trước) Trả Lời

    🫡

  2. user
    Nghi (10 tháng trước) Trả Lời

    👍

Thêm Bình Luận