Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta

8.35/10 trên tổng số 79 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mộ Vũ Trạch, người thừa kế tập đoàn Mộ thị, muốn biết, Mộ thị tập đoàn là tập đoàn lớn nhất thế giới, ngay cả giới chính trị đều phải xem sắc mặt của nàng , có thể nói muốn quyền có quyền, muốn tiền c …
Xem Thêm

Chương 3: SUÝT NỮA TRẦM LUÂN
"Lão đại, giờ đến trường còn sớm, tôi đi mua bữa sáng cho người ăn!" Lê Hiên nhìn Mộ Vũ Trạch ngồi trên ghế lật xem công văn nói.

"Không cần! ta không đói bụng! Nếu anh đói thì anh đi ăn trước đi!" Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói.

"Nhưng lão đại, bữa sáng không ăn đối với thân thể không tốt!"

"Không cần! Đi xuống......" Mộ Vũ Trạch nói.

"Nhưng mà......" Lê Hiên còn muốn khuyên nữa.

"Tốt lắm, Lê Hiên, anh sáng nay nói rất nhiều anh biết không?" Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày, có chút không vui.

"...... Ai, được rồi! tôi đi xuống trước, đúng giờ tôi sẽ kêu lão đại đến trường." Lê Hiên thở dài, lão đại như vậy rất không biết yêu quý mình, mỗi ngày bữa sáng trên cơ bản cũng không ăn, như vậy thân thể như thế nào chịu nổi, giống như ra vẻ từ đó về sau bữa sáng lão đại sẽ không ăn nữa.....

Lê Hiên vừa mới chuẩn bị đi thì nghe một cấp dưới tiến lên bẩm báo "Tiểu thư, ngoài cửa có vị tiểu thư họ Hàn nói muốn gặp người! nói là bạn học của người."

"Hàn?" Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày, nữ nhân kia lại muốn làm gì, thật sự không bỏ cuộc sao!

"Cho nàng vào..."

"Vâng......"

Chỉ chốc lát sau, thấy Hàn Hân Nghiên mặt hưng phấn trên tay mang theo một túi thức ăn. Nàng muốn làm gì?

"Cô lại muốn làm gì......" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói.

"Không a, tôi không nghĩ sẽ làm gì, tôi chỉ là mua bữa sáng đến cho cô ăn a, tôi đoán cô buổi sáng chưa ăn, cho nên liền mua......" Hàn Hân Nghiên cười cười, trong mắt ẩn ẩn có chút chờ mong

"Giúp tôi mua bữa sáng? Hàn Hân Nghiên, cô rốt cuộc muốn làm gì, cô muốn từ tôi tìm hiểu cái gì?" Mộ Vũ Trạch không chút khách khí nhìn thẳng Hàn Hân Nghiên, ngữ khí rất lãnh đạm.

"Ai nha, cô đừng luôn là cho rằng tôi đối với cô chính là muốn từ cô tìm cái này kiếm cái kia a, Hàn Hân Nghiên tôi cũng không ti bỉ như vậy, huống chi tôi không cần......" Hàn Hân Nghiên có chút bi thương, vì cái gì mỗi lần nàng muốn đối tốt với cô, cô liền cho rằng chính mình là có âm mưu phá rối? Chính mình thoạt nhìn như cái loại này người sao?

"Nhưng tôi không nhận vì cô đối với một người mới quen một hai ngày mà tốt như vậy, còn giúp tôi mua bữa sáng?" Mộ Vũ Trạch ngữ khí lãnh có xu thế giảm xuống.

"Tôi thích cô......" Hàn Hân Nghiên cười cười,

Mộ Vũ Trạch sửng sốt, lập tức trầm mặt "Hàn Hân Nghiên, thích của cô chính là tùy tiện như vậy?"

"Cái gì......" Hàn Hân Nghiên sửng sốt, có chút khổ sở.

"Cô có thể tùy tiện nói thích một người quen chưa được hai ngày? Cô có thể to miệng mà nói thích? Hàn Hân Nghiên, thích của cô khiến tôi cảm thấy rất hèn mọn......" Lời nói Mộ Vũ Trạch như con dao đâm sâu vào da thịt khiến tâm Hàn Hân Nghiêng đau đớn. Nhưng Mộ Vũ Trạch chính là nhịn không được có ý nghĩ châm chọc, nhớ đến nàng có thể tùy tiện nói thích, trong lòng cô liền khó chịu đến lợi hại......

"Cô như thế nào có thể nghĩ tôi như vậy...... Thích của tôi không phải tùy tiện, tôi cũng chưa từng tùy tiện đối với người khác nói thích, cô là người đầu tiên, tôi muốn đối với cô thật tốt, tiềm thức tôi chính là muốn đối với cô thật thật tốt, tôi không muốn thấy cô bi thương, tôi không quen nhìn cô khổ sở, như vậy tâm của tôi rất đau đớn, tôi biết cô không tin tôi sẽ thích một người mới quen chưa được 2 ngày, nhưng tôi chính là thích như vậy, lần đầu nhìn thấy cô tôi đã bị cô hấp dẫn, tôi muốn cô chú ý tới tôi, tôi muốn cô quan tâm tôi, cảm tình có đôi khi chính là đến vô thức như vậy, vậy mà cô không tin tôi mà cô cũng không cần như vậy mà chửi bới tôi......" Nói tới đây, Hàn Hân Nghiên cảm giác tâm nhói đau như đòi mạng, nàng là thật thích cô, vì cái gì cô sẽ không tin tưởng, nàng thấy trong mắt cô bắt đầu đau xót, lòng của nàng cũng đã trầm luân, trong nháy mắt nàng nghĩ phải kiềm nén xúc động muốn khóc......

Hàn Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào Mộ Vũ Trạch, cắn cắn môi "Mộ Vũ Trạch, cô có biết hay không, cô thật sự thực quá phận......"

Tiện tay ném túi thức ăn "Thích ăn hay không tùy cô......" Hàn Hân Nghiên rốt cuộc chịu không nổi chạy đi ra ngoài......

Mộ Vũ Trạch cau mày nhìn túi thức ăn trước mắt,

"Lão đại......" Lê Hiên có chút không yên lòng nhìn nhìn Mộ Vũ Trạch.

Mộ Vũ Trạch không nói, chỉ là đem thức ăn cầm trên tay, lấy đôi đũa duy nhất ra, chậm rãi ăn......(vơn cưng hay lắm)

Cái gì vậy...... Hương vị như thế này...... Mộ Vũ Trạch hơi hơi chau mày, một ngụm lại một ngụm nuốt đi xuống.(đáng đời cưng ngược tiểu thụ của cưng giờ trả giá muaaa haha)

Lê Hiên tròn miệng nhìn một màn trước mắt này với hắn mà nói không có khả năng ......

Hiện tại tình huống này là thế nào?

Sáng sớm, vườn trường một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái, chung quanh hết thảy không lộ ra cái gì không tốt đẹp, duy nhất không tốt đẹp là Mộ Vũ Trạch kia mặt nhăn mày

Nữ nhân kia rốt cuộc sáng mua cái gì a mình đến bây giờ bụng nhói lên từng đợt đau đớn co rút.(tào tháo đại nhân đến)

"Lão đại, người vẫn tốt chứ?" Lê Hiên lo lắng hỏi.

"Ân, không có việc gì, đúng rồi, Hạo tiểu tử kia gần đây như thế nào lại không thấy bóng dáng?" Mộ Vũ Trạch ngữ khí rất lạnh, rất nguy hiểm.

"Ngạch...... Hạo hắn......" Lê Hiên suy nghĩ nói hay không nói cho lão đại, Hạo gần đây thả thính khắp nơi. Vừa định mở miệng thì nghe âm thanh của Bắc Huyền Hạo......

"Mỹ nữ, bình thường em thích làm cái gì a? Không biết anh có vinh hạnh mời em uống cà phê không?"

Mộ Vũ Trạch mặt nhăn mày càng sâu, nguyên lai hắn đang cua gái, mình có phải hay không với hắn rất dễ dãi ?

Mộ Vũ Trạch đang muốn mở miệng, một giọng nữ khác đem lời Mộ Vũ Trạch muốn nói ngăn lại. Như thế nào là nàng?

"Xin lỗi, bổn tiểu thư không có hứng thú, làm phiền anh tìm người khác, còn có xin nhường đường, anh đang cản dường tôi......" Nghe Hàn Hân Nghiên ngữ khí, ra vẻ không tốt lắm.

Đó là đương nhiên, Hàn Hân Nghiên căn bản đã bị lời nói của Mộ Vũ Trạch làm tổn thương, khổ sở trong lòng khó chịu đến cực điểm, vừa tới trường học lại bị người khác đến gần, tuy rằng người cũng không tệ lắm, nhưng cùng Mộ Vũ Trạch so sánh ra thì còn kém xa, vừa vặn đã biết khẩu khí không tốt......

"Ngạch...... mỹ nữ, không cần như vậy sao, em xem sáng sớm, nếu không anh mời em ăn sáng......" Bắc Huyền Hạo hưng phấn, trước mắt là mỹ nữ a, tuyệt đối mỹ nữ a......

Không nói là hoàn hảo nhưng vừa nói, hỏa khí của Hàn Hân Nghiên nhất thời dâng lên.

Hàn Hân Nghiên bước đến gần Bắc Huyền Hạo, mặt đầy mị hoặc "Nga? Anh nói không cần như vậy là không cần loại nào? Là không cần như vậy sao?" Nói xong, Hàn Hân Nghiên còn đối với Bắc Huyền Hạo bên tai thổi một hơi, rõ ràng cảm giác được Bắc Huyền Hạo thân thể run lên......

Hàn Hân Nghiên trong mắt hơi hơi lộ ra giảo hoạt cùng nguy hiểm...... Mộ Vũ Trạch đương nhiên thấy được, cau mày, cố đè xuống cảm giác nặng nề trong lòng, bước nhanh đến trước mặt Hàn Hân Nghiên, đẩy Bắc Huyền Hạo ra......(ghen dồi)

"Nha? A, A Trạch?" Bắc Huyền Hạo cả người giật mình một cái, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất tường......

"Xem ra cậu gần đây là nhàn quá, như vậy đi, cho cậu thời gian ba giờ thu thập hành lý, ngày mai đến sa mạc Sahara tra xét địa hình cho ta, trong vòng một tháng báo cáo chi tiết cho ta, nếu không, không cần trở về gặp ta......" Mộ Vũ Trạch ném một quả bom, nhất thời đem Bắc Huyền Hạo đông cứng......

"Không, không phải đâu...... Không cần a, A Trạch, không cần......" Bắc Huyền Hạo nắm tay đối Mộ Vũ Trạch kháng nghị, kiên quyết kháng nghị......

Hàn Hân Nghiên khó chịu nhìn Bắc Huyền Hạo nắm tay đối Mộ Vũ Trạch, tiến lên đánh rớt tay Bắc Huyền Hạo, khó chịu nói "Nói chuyện thì nói, động tay chân cái gì......" (2 người dành nhau ghen)

"Ngạch......" Lê Hiên kinh ngạc nhìn Hàn Hân Nghiên, hắn có cảm giác không nói nên lời......

"Ách......" Bắc Huyền Hạo ngây ngẩn cả người.

Mộ Vũ Trạch không nói lời nào, nhưng là trong lòng lại cảm giác vui vẻ??

Lấy lại tinh thần Bắc Huyền Hạo nắm tay Mộ Vũ Trạch, nhưng vẫn la to không công bằng.....

Mộ Vũ Trạch không kiên nhẫn "Hai tháng......"

Bắc Huyền Hạo triệt để bị phá vỡ, chính mình không biết đã chọc vị thần này lúc nào, không phải là vài ngày không gặp sao, không cần thiết khiến mình đi đến nơi quái đảng như vậy, một tháng, không, hiện tại đến hai tháng ...... Bắc Huyền Hạo khóc không ra nước mắt......

"A Trạch, Trạch Trạch, Tiểu Trạch......" Bắc Huyền Hạo cười kêu một tiếng lấy lòng,

Đáng tiếc Mộ Vũ Trạch không để mình mềm lòng, vẫn như cũ khốc khốc lạnh lùng nhìn Bắc Huyền Hạo "Ba tháng......"

"Tốt lắm tốt lắm, tôi không nói, tôi thật sự không nói, một tháng, liền một tháng...... tôi đi trước......" Vô nghĩa, nếu không đi liền thật sự ba tháng ...... Không có biện pháp, ai kêu nhân gia người là lão đại a......

Buồn cười nhìn Bắc Huyền Hạo kia bộ dáng chuồn nhanh, Hàn Hân Nghiên nở nụ cười "A a a...... Thật sự là ngu ngốc......"

Mộ Vũ Trạch mặt ảm đạm nhìn Hàn Hân Nghiên, cuối cùng vẫn là nói ra "Hương vị khó ăn chết đi dược......"

"Ngạch......" Hàn Hân Nghiên sửng sốt ba giây, cuối cùng khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp, nàng ăn, nàng ăn......

Hàn Hân Nghiên cảm giác trời chưa từng xanh như vậy, mây chưa từng trắng như vậy, không khí chưa từng tươi mát như vậy, trong lòng, chưa từng ngọt ngào như vậy......

Nhìn Hàn Hân Nghiên ngây ngô cười, Mộ Vũ Trạch hối hận, nhưng là, mình là không muốn nàng thất vọng, buổi sáng sau khi nàng đi, mình đã biết lời nói kia thực nghiêm trọng ...... Hơn nữa, nàng tốt xấu gì cũng là thiên kim Hàn thị, trong nhà coi như là giàu có, mình không nghĩ rõ ràng đã nói nàng muốn tìm cái này kiếm cái kia, hơn nữa, lần đó cái ôm của nàng thật sự ấm, ấm đến khiến chính mình, suýt nữa trầm luân......

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn đang là không cố định a

Bình Luận (2)

  1. user
    bạch lang (1 tháng trước) Trả Lời

    🫡

  2. user
    Nghi (10 tháng trước) Trả Lời

    👍

Thêm Bình Luận