Chương 17: Bắt đầu luyện tập

"tê..."

Xà Vương từ từ uốn mình chuyển động, mắt nó chưa một giây nào rời khỏi kẻ thù.

Phía bên Hắc Lang Vương cũng vậy, nó gồng người, nhe răng hướng Xà Vương mà hung hăng đe dọa

Cho đến khi không thể nhẫn nại được nữa, hai bên cùng lúc xông lên, ngoan độc cắn xé đối phương. Xà Vương thân thể tuy nhỏ, nhưng lại linh hoạt vô cùng. Nó dùng thân mình cuốn chặt lấy Hắc Lang Vương, hai nanh phóng độc không chút lưu tình cắm xuống.

Hắc Lang Vương công lực cũng đã được khôi phục ba phần, nhanh chóng bắt kịp tốc độ của Xà Vương, dùng lực lôi Xà Vương ra ném xa ba trượng, nó đương nhiên biết hậu quả của việc dùng răng trực tiếp gây thương tổn lên cơ thể đầy độc của đối phương.

Xà Vương bị ném ra, thân thể bé nhỏ đau đớn đập mạnh vào tảng đá phía sau rồi rơi xuống. Thế nhưng nó mau chóng ngóc đầu dậy, lấy lại tư thế của một vị vua, tiếp tục lao đầu về phía Hắc Lang vương.

Đột nhiên

- Dừng !!!!!

Ngân mâu lóe sáng, Mộ Dung Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn hai sủng vật đang đứng bất động trước mặt, nghiến răng nói:

- Còn tiếp tục tin rằng ta lột da các ngươi!

Cả Bồng Bồng cùng Xà Vương đều rùng mình, cả hai đều bị trúng nhϊếp hồn thuật của Mộ Dung Hiểu Nguyệt, đến một chút cũng không có cơ hội động.

Bồng Bồng tự trách bản thân nó vô ý, nghiễm nhiên quên mất vị tiểu chủ nhân sau lưng. Còn Xà Vương thì kinh ngạc, nó có nhận thức qua mùi hương nha đầu này, nhưng từ khi nào mà tiểu nha đầu này lại lợi hại như vậy.

Đối diện một sức mạnh kì quái như vậy, cả hai đều không hẹn mà giảm bớt sát khí bản thân xuống nhưng vẫn không quên trừng mắt cảnh cáo đối phương.

Ngân mâu dần trở về màu nguyên dạng của nó, Mộ Dung Hiểu Nguyệt ngay lưng tiến về phía thác nước, bỏ mặc hai cái sủng vật tự tương tác với nhau.

Mất một lúc để nàng sắp xếp lại chỗ ở, đã một tháng chỗ này đã không có ai chăm sóc. Mặc dù tiếng thác nước chảy có chút ồn ào xối xả, nhưng quả thực chỗ này vẫn có chút yên bình lạ thường. Chính tay sư phụ nàng đã chọn chỗ này dựng lên một nơi định cư đơn giản để nhàn nhã ẩn thân, chỉ là một cái chòi nho nhỏ với một số vách ngăn và đồ dùng cần thiết. Hơn hết trong hang động này lại hội tụ nguyên khí vô cùng tốt, có thể cho luyên ra đan dược tốt gấp ba bốn lần nơi khác. Mộ Dung Hiểu Nguyệt thầm tặc lưỡi, mặt dù lão thần y đã quy về ở ẩn rồi mà tình yêu y thuật vẫn không thuyên giảm a.

Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nàng cũng không thèm để ý hai cái sủng vật vẫn còn đang gầm gừ to nhỏ với nhau, bắt đầu bày ra những bài luyện tập kiếp trước ra rèn rũa lại cơ thể này cộng thêm điều kiện sinh hoạt ở đây khắt khe, chắc chắn thân thủ nàng sẽ còn lợi hại hơn kiếp trước.

Ban ngày rèn luyện thân thể, ban đêm luyện y thuật luyện đan, nàng hiện tại nhiều nhất chỉ ngủ được hơn hai canh giờ, cứ nhắm mắt vào là ác một đó lại hiện về khiến nàng không thể ngủ tiếp được nên hầu hết thời gian nàng dành cho rèn luyện.

Hiện tại cốt chính là bản thân phải thật cường đại, nếu không chỉ lấy thân phận tiểu oa mười ba tuổi không thế lực chống lưng, chuyện gánh vác trọng trách hay trả thù là điều không thể.

Về phần phần Bồng Bồng và Xà Vương, tình thế có hoà hoãn đôi chút, nhưng cả hai vẫn không thể chung đυ.ng với nhau quá một khắc.

Xà Vương trước kia được Quân Á Ly lấy tên Châu Bảo, suốt ngày một tiếng hai tiếng gọi Bảo Nhi, sủng nịnh coi như hài tử. Mộ Dung Hiểu Nguyệt nhăn mày thấy cái tên nghe khó trôi, đành gọi luôn Châu Bảo thành Tiểu Bạch, làm sao không khiến kẻ được cưng chiều như Tiểu Bạch phẫn uất cơ chứ, nhưng nhớ lại ngân mâu của nha đầu kia đành ngoan ngoãn chịu đựng cái tên này, hận không thể cắn nàng ta mấy phát, dù sao nó cũng là Xà Vương a.

Mộ Dung Hiểu Nguyệt không hề hay biết rằng vì cái tên này đã kiến Bồng Bồng cùng Tiểu Bạch không đối chọi nhau gay gắt nữa, ngược lại chúng còn đồng cảm với nhau, ít ra có hai kẻ đồng cảnh ngộ khiến bản thân đỡ uỷ khuất hơn.

Đặc biệt hơn cả, Mộ Dung Hiểu Nguyệt phát hiện ra Bồng Bồng có khả năng tạo ra kháng thể với không ít độc tố. Phát hiện này thật làm nàng cao hứng a, vậy là bao nhiêu độc tố nàng luyện chế ra đều đem thử hết lên người Bồng Bồng, khiến nàng tiến bộ không ít còn Bồng Bồng không một ngày không cắn răng chịu đựng, cho dùng bản thân nó công lực nâng cao không ít, nhưng không phải là nó không biết đau nha, chủ nhân có nhất thiết phải độc ác thế không?

***

- Chủ tử!

- Có tin tức gì không?

Nhĩ Hầu Ý Liêu lạnh lùng nhìn hai kẻ diện kiến trước mặt, ngón tay gõ gõ nhịp hơi nhanh trên bàn, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh nhưng xem ra là có rục rịch trong lòng.

- Bẩm, không có gì khả nghi, chẳng qua là nhi tử một nhà phú thương ngoại thành Hoà An, trộm lấy hai viên Mai Cốt Hoa từ đời cụ tổ để lại để ăn chơi phóng đãng, cả thẩy hơn 6000 vạn lượng đều tiêu vào phong lâu!

Hầu Nhất không nhanh không chậm báo cáo lại. Nhĩ Hầu Ý Liêu từ đầu tới cuối chỉ chăm chăm lắng nghe, một chữ cũng không nhả ra, hai mày hắn dần nhíu chặt vào nhau. Có gì đó không ổn, tên nhãi đó nhìn tuyệt đối không thể ra vào chốn phong tình phóng đãng như vậy được. Xem ra quả thật không đơn giản, có thể hắn đã nhìn thấu động tĩnh từ phía Nhĩ Hầu gia hắn nên mới tung hoả mù. Hừ! Dù ngươi có bản lãnh như vậy nhưng vẫn chỉ là tên nhãi nhép hỉ mũi chưa sạch, chỉ với chút bài đánh lạc hướng như vậy mà đòi đối đầu với Ý Liêu hắn? Ha ha, thực quá ngây thơ.

Nhếch mép cười lạnh, Nhĩ Hầu Ý Liêu phất tay:

- Tiếp tục theo dõi, để ý dù là động thái nhỏ nhất. Bảo Hầu Tứ cùng Hầu Thất điều tra thân phận hắn!

- Tuân!

Hầu Nhất lĩnh lệnh, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng, cùng Hầu Nhị li khai. Thế nhưng ra khỏi Hầu gia chưa được bao lâu, hai người liền quay đầu lại, hướng chính viện Hầu phủ bí mật tiến tới.

Ai dô, tình hình là ta sắp thi học kì rồi, nên truyện lần này ra chậm hơn dự kiến. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của nha nghen. Để tạ lỗi, ta sẽ xì-poi cho mọi người một chút :chương sau Nguyên ca xuất hiện nha *tung hoa*

Mọi người nhớ ủng hộ ta bằng cách cmt, bình chọn hay theo dõi ta a~, cảm ơn mn <3