Bên này Mộc Bạch Ly và Thanh Phạm đang chậm rãi trở về, dọc đường đi cũng gặp nhiều nhân sĩ tu chân, chuyện hàng yêu trừ ma có rất nhiều người tranh nhau làm, căn bản không cần hai người ra tay, kết quả
là hai thầy trò rất nhàn nhã, dọc đường đi ngắm hoa ngắm trăng, thưởng thức phong cảnh. Cho dù Thanh Phạm tự cho là bản thân đã vô cùng khiêm tốn, nhưng vẫn có rất nhiều nhân sĩ tu chân nhận ra hắn, thật sự khiến Mộc Bạch Ly rung động về danh tiếng của sư phụ. Cũng có không ít người trẻ tuổi muốn đi chung với bọn họ nhưng đều bị Thanh Phạm cười híp mắt đuổi đi, rõ ràng đều là đuổi, lý do cũng là một cái sọt lớn, còn nói uyển chuyển dễ nghe được như vậy, cuối cùng còn kéo tay áo Mộc Bạch Ly, cười đến hả hê: "Thấy chưa, đây chính là đạo xử thế."
"Đúng rồi đúng rồi, chính là tựa cửa bán rẻ tiếng cười!" Vị sư phụ lúc nào cũng cười rất đỗi ngọt ngào với mọi người này luôn trêu cợt nàng, vừa nhìn thấy sư phụ cười với mình là da đầu lại run lên, Mộc Bạch Ly rất bất mãn, không chút nghĩ ngợi liền nói ra mấy chữ này.
Không ngờ sư phụ lại mở to mắt nhìn nàng: "Tựa cửa bán rẻ tiếng cười? Có ý gì?"
"Chính là đeo mặt nạ, cứ thấy người là cười, gặp ai cũng cười!" Mộc Bạch Ly nghiêm túc giải thích, nói xong thì thấy sư phụ nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng, lập tức cảm thấy không hiểu: "Cái đó, làm sao vậy?"
"Không có gì, thì ra tựa cửa bán rẻ tiếng cười là ý này!" Thanh Phạm dùng quạt giấy gõ một cái lên đầu Bạch Ly: "Được rồi, sau này sư phụ sẽ không bán tiếng cười nữa!" Nói xong lại cảm thấy không đúng, bản thân vừa buồn cười vừa nhìn Bạch Ly, lại thấy nàng nghiêm túc: "Đó là đạo xử thế của sư phụ, chỉ cần sau này sư phụ đừng cười không đàng hoàng với Bạch Ly như vậy là được rồi!" d.đ_LQĐ
"Được được, sẽ không cười không đàng hoàng! không cười không đàng hoàng nữa!" Thanh Phạm nheo mắt, vươn tay dùng sức xoa nhẹ đầu Mộc Bạch Ly hai cái.
Vậy sao? Mộc Bạch Ly nhìn sư phụ một cái, nhìn thế nào cũng vẫn thấy không đàng hoàng, thôi, vẫn là quên đi......
Rốt cuộc lại đến rừng đào trúc của Trúc Nhã Tiên Nhân, đi gần nửa năm, nơi này đã trở nên thay đổi. Vốn là một nửa rừng đào một nửa rừng trúc, hôm nay chỗ ranh giới kia lại xuất hiện một hồ nước. Bên trong trồng đủ loại hoa sen, lá sen trôi lơ lửng trên mặt nước, khẽ đung đưa theo gió nhẹ, hết sức uyển chuyển, mà hoa sen cũng đã lẳng lặng nở trên mặt nước. Một cái hồ hoa sen vậy mà lại có tới ba loại màu sắc, trắng nhạt, hồng phấn, còn có màu đỏ thẫm, nhìn qua đã thấy thích. Từ lúc Mộc Bạch Ly ôm một đóa hoa vào lòng, không hiểu sao càng ngày sự yêu thích hoa sen càng lớn, lại vượt qua cả hoa hướng dương khi còn bé nàng vẫn thích nhất, giờ phút này nhìn thấy những bông hoa sen kia, nàng hưng phấn đến giật nảy mình: "Sư phụ, hoa sen này thật là đẹp!"
Thanh Phạm kinh ngạc đứng nhìn bờ hồ. Hoa sen này, thoạt nhìn có chút gì đó không giống để cho lòng hắn dâng lên một loại cảm giác khác thường. Nói không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, giống như rất quen thuộc, dáng vẻ rất quen thuộc giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoa đào rất lâu trước kia, mặc dù lần đó không có rõ ràng, nhưng cũng làm cho đáy lòng hắn rung động......
"Sư phụ? Sư phụ?" Mộc Bạch Ly vẫy vẫy tay, sư phụ cũng có lúc ngẩn người sao: "Sư phụ đang nghĩ cái gì vậy?"
Trong nháy mắt. Thanh Phạm lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, đáp: "Không có gì, Bạch Ly, ngươi có cảm thấy hoa sen ở đây có cái gì khác hay không?" d.đ_LQĐ
"Có nha, còn có linh khí, màu sắc lại nhiều hơn, thật là đẹp, so với hoa sen vẫn nhìn thấy ở ngoài kia đẹp mắt hơn nhiều, quả nhiên là hoa do Thần Tiên trồng, đúng là khác biệt!" Nàng cười híp mắt lại, thò tay vào trong nước hồ quấy hai cái: "Oa, còn có cá nhỏ màu hồng này!" Những con cá nhỏ này cũng không hề sợ người, bơi qua bơi lại giữa hai ngón tay của Mộc Bạch Ly, cảm giác mịn màng lại lạnh buốt, làm cho nàng hết sức vui vẻ, chỉ thiếu chưa hắng giọng hô lên: "Trúc Nhã Tiên Nhân, hoa sen của ngài thật là đẹp nha......" Sau đó đợi sư phụ mặt không biến sắc chuyển hồ nước vào trong Túi Càn Khôn của hắn, dĩ nhiên, đây chỉ là nàng tưởng tượng ra......
Hai người này, một ngẩn ra, một chơi đùa vui vẻ ra mặt, không chút nào chú ý Trúc Nhã đã đến đứng ở bên cạnh. Cũng trách bản thân hắn ra vào quá tùy ý, cứ lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong nháy mắt, hai người không chú ý tới mới là bình thường, nếu nhìn thấy đoán chừng sẽ bị dọa cho giật mình.
Trúc Nhã Tiên Nhân nhìn hai thầy trò đang ngó trái ngó phải chằm chằm, lại nhìn đầm hoa sen một chút, dáng vẻ giống như mê mẩn, lại nhìn chằm chằm đầm hoa sen nửa ngày, thật lâu sau mới nặng nề thở dài.
Âm thanh thở dài đột nhiên phát ra thiếu chút nữa làm Mộc Bạch Ly giật mình ngã xuống nước, may mắn Thanh Phạm nhanh tay nhanh mắt một tay giữ được nàng, sau đó xoay đầu lại cười đến âm trầm nói: "Làm Bạch Ly hoảng sợ, bồi thường như thế nào đây?" Thái độ nửa thật nửa giả làm Trúc Nhã lùi về phía sau một bước, trên trán chảy một giọt mồ hôi lớn.
Trúc Nhã Tiên Nhân ngượng ngùng cười một tiếng, nói thầm trong bụng: Rõ ràng đang ngẩn người còn có thể kịp thời bắt được nàng lại còn trách hắn, thật là, lại nhìn vẻ mặt Bạch Ly, hai mắt lộ vẻ đáng thương tội nghiệp, thật ra nha đầu này rất hiền lành, cũng sẽ không học sư phụ ác ma của nàng những thứ kia chứ!
Thanh Phạm cứ như vậy khẽ liếc Bạch Ly một cái, trong lòng Bạch Ly lập tức ngầm hiểu, đứng ở đó lung la lung lay làm động tác ôm ngực. Nặn ra giọng nói yếu đuối, nửa người tựa vào bên cạnh sư phụ: "Ôi chao, sư phụ, làm Bạch Ly sợ muốn chết......" Hai mắt nàng lập tức ngập nước, bộ dáng kia thật sự làm cho người gặp người thương, ngược lại, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp của Bạch Ly lúc này đối với Trúc Nhã mà nói chính là một truyện cười.
"Xem kìa, Bạch Ly bị ngươi dọa sợ rồi!"
Trúc Nhã liên tục vỗ ngực, đi theo đại ác ma kia chắc chắn là tiểu ác ma, tại sao mình lại quên chứ, ban đầu là ai ở đó nói cái này cũng tốt cái kia cũng tốt còn trấn lột bảo giáp hộ thân của mình chứ? Hối hận quá!
Trúc Nhã cứng cổ: "Muốn đồ gì cũng không có, muốn mạng thì có một cái, thích lấy thì lấy đi!"
Thấy thế, hai thầy trò bên kia đều nở nụ cười, Thanh Phạm vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng như cũ, mà Bạch Ly lại vui vẻ hớn hở ôm bụng đứng thẳng lên, một cao một thấp, một tĩnh một động, thoạt nhìn rất hài hòa tự nhiên, Trúc Nhã lại nhìn thoáng qua đóa hoa sen bên cạnh như có điều suy nghĩ.
"Đi thôi đi thôi, đi uống rượu!"
Mộc Bạch Ly chạy lên phía trước, chủ động chờ lệnh đi đào rượu, trong lòng đánh chủ ý cất toàn bộ rượu trong cái hố kia vào trong Túi Càn Khôn của mình, sau khi trở về sẽ tặng cho Tần trưởng lão, Mẫn Chi ca ca, Trình Hoa sư huynh, Sênh Ca, Tề Lăng làm lễ vật, bảo đảm bọn họ đều sẽ thích.
Thanh Phạm đi theo phía sau, lại bị Trúc Nhã kéo tay áo lại, vẻ mặt quái dị hỏi: "Ngươi có thể thấy được Thanh Liên?" d.đ_LQĐ
"Dĩ nhiên......" Thanh Phạm khẽ gật đầu: "Có chuyện gì?"
Khó trách hoa sen trong hồ lại đột nhiên nở rộ, luân hồi chuyển thế, quả thật vẫn thấy được, chỉ là vì sao?
"Ngươi thấy ở đâu?" Trúc Nhã lại hỏi.
"Khắp nơi đều có nha!" Thanh Phạm tùy ý vung quạt lên rồi mở ra, nhẹ nhàng quạt hai cái, cười đến cực kỳ dịu dàng: "Ngươi ấy, trong hồ nước, không phải chỉ có một hồ sao?"
Nói xong liền bước nhanh hơn đi theo Bạch Ly, giọng nói như gió xuân vang lên: "Ngươi, có phải muốn trộm rượu hay không?"
Trong nháy mắt, Mộc Bạch Ly cứng đờ, Trúc Nhã đi ở phía sau cùng cũng là như vậy, cứ sững sờ đứng đó, nửa ngày sau mới phục hồi lại tinh thần, quản hắn cái khỉ gió gì Bạch Liên hay Thanh Liên, vẫn là rượu ngon của mình quan trọng hơn, liền vội vàng đi theo: "Này, không cho phép hai người các ngươi chuyển rượu của ta mang đi hết!"