Vừa về tới sân Mộc Tú Phong, người còn chưa đứng vững, dưới tàng cây liền phần phật rơi xuống rất nhiều cánh hoa, đây rõ ràng là cây liễu? Mộc Bạch Ly có chút ngạc nhiên, làm sao lại có cánh hoa đào, nàng ngẩng đầu vừa nhìn, bên trên có
một đôi mắt sáng ngời, đang muốn cười chào hỏi thì một bạch cầu từ phía trên rớt xuống, Mộc Bạch Ly cuống quít đưa tay tiếp được, chỉ thấy đôi mắt rubi của Viên Thịt cười đến giảo hoạt. Mộc Bạch Ly kinh hãi, chẳng lẽ Mễ Đa cũng sắp rớt xuống, vội vàng hướng bên cạnh nhanh nhanh, vừa đúng lúc nhìn thấy Mễ Đa
phấn hồng nện bước chạy chậm tới đây, trên cổ còn treo một giỏ trúc.
Trong giỏ có ô mai, mứt quả, bánh đậu xanh, hoa quế cao...... Tất cả đều là đồ ăn!”Mẫn Chi ca ca!” Mộc Bạch Ly hướng phía trên cây liễu kêu một tiếng, “Những thứ này là cho muội sao? Làm sao huynh còn không xuống?”
Đạp đạp đạp đạp! Chỉ thấy Trương Mẫn một thân hồng y từ
trên cây kia nhảy xuống, trên đầu cắm mấy lông chim thật dài, vừa rơi xuống đất đầu tiên là lộn mấy vòng, sau đó còn y y nha nha hát mấy câu. Đầu không ngừng lắc lư, mấy cái lông chim thật dài cũng đung đưa, thoạt nhìn hết sức khôi hài. Mộc Bạch Ly khanh khách cười ra tiếng, thậm chí cũng không đứng thẳng người được, giống như một cái cây sắp bị bẻ gãy.
Trên mặt Tần Ca cũng là nụ cười, nhưng vẫn phải làm bộ tức giận, “Mẫn Chi, còn ra thể thống gì!”
Chỉ thấy Mẫn Chi lắc đủ rồi, loạng choạng mấy bước, có thể là đầu có chút choáng váng, bộ dạng như không tìm được đông nam tây bắc, đang lúc Mộc Bạch Ly cảm thấy lo lắng thì cả người trong nháy mắt đứng trước mặt nàng, xoạt
một cái lấy ra một đoá hoa dại màu vàng. Giờ phút này phần lớn cánh hoa đã rụng gần hết, chỉ có mấy đóa
hoa vàng đáng thương
làm đẹp cho cành lá, Trương Mẫn Chi lúng túng. Mộc Bạch Ly lại cười híp mắt
nhận lấy, “Cám ơn Mẫn Chi ca ca!”
“Không có gì không có gì!” Gương mặt Trương Mẫn Chi
càng đỏ hơn, ha ha cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng bóng, sờ sờ cái đầu, “Chúc mừng muội đã vượt qua!”
“Cám ơn Mẫn Chi ca ca!” Giờ phút này trong lòng Mộc Bạch Ly giống như ăn mật ngọt, ánh mắt cũng cong thành hình lưỡi liềm, khóe mắt bắt đầu ươn ướt. Thật ấm áp cũng rất cảm động, đột nhiên rất muốn đến bên bả vai Trương Mẫn Chi cọ cọ, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói, cám ơn.
Hai người xấu hổ còn chưa có hành động lại nghe thấy thanh âm Tần trưởng lão vang lên, “Mẫn Chi còn không đi thay y phục đi, toàn là lông chim còn coi ra cái gì?”
“Ách!”
Nhìn bóng lưng Trương Mẫn đi xa, trên mặt Tần Ca
cũng lộ ra nụ cười, thật là một đứa bé ngoan!
“Bạch Ly, ngày mai phải bái sư rồi! Về sau tốt hơn là tu luyện cho tốt, không được ham chơi nữa biết chưa?”
“Dạ, Tần trưởng lão!”
......
Một đêm này vẫn là không an ổn, một nửa là bởi vì mừng rỡ, một nửa còn lại là do lo lắng. Nếu như không có sư phụ nguyện ý thu mình làm đồ đệ thì làm sao bây giờ? Nàng rất lo lắng, chuyện như vậy là tuyệt đối có thể phát sinh, làm sao bây giờ?
Ngoài cửa sổ mưa rơi, cả đêm chưa chợp mắt.
Ngày thứ hai nàng mặc một xiêm y màu hồng mới tinh, làm khuôn mặt nhỏ của Mộc Bạch Ly càng thêm phấn nộn đáng yêu. Đến Chính điện, Mộc Bạch Ly mắt liếc sáu đệ tử còn lại, trong lòng có chút phấn khích. Hôm qua đã nghe Tần trưởng lão nói lúc bái sư là sư phụ đem cành hoa trong tay đưa cho đệ tử mình thích, mặc dù nói mấy lần trước không có tình huống đệ tử không bái được sư.
Nhưng nàng là Mộc Bạch Ly, là người đắc tội mà mọi người phái Thiệu Hoa từ trên xuống dưới cơ hồ đều căm hận, có thể không nhận được cành hoa hay không? Nếu không nhận được nên làm cái gì bây giờ? Thậm chí trên chóp mũi Mộc Bạch Ly cũng ra mồ hôi, có thể thấy được trong lòng hết sức lo lắng.
Đợi một lát chưởng môn liền xuất hiện, mấy người theo ở phía sau Mộc Bạch Ly cũng có thể nhận ra. Đi trước chính là Đoan Mộc Bạch, sau đó chính là Tề Lăng, còn có một người quen thuộc là Ngôn Khinh, thấy Ngôn Khinh, Mộc Bạch Ly cúi thấp đầu, nhẹ nhàng sờ sờ cổ tay giống như vẫn còn đau.
Trương Trọng liếc nhìn bảy người quỳ phía dưới, gật đầu một cái rồi phất phất tay, nghi thức liền bắt đầu.
Tất cả đều đã sớm chuẩn bị tốt cành hoa, chỉ chờ chưởng môn ra lệnh một tiếng liền bắt đầu chọn lựa đồ đệ. Dù sao có thể chọn một đồ đệ có tư chất tốt sau này làm sư phụ cũng rất có mặt mũi. Tầm mắt của mọi người đều ở trên người mấy đệ tử mới nhập môn, thỉnh thoảng gật đầu, xem ra trong lòng của bọn họ cũng đã có chủ ý.
Vừa mới bắt đầu, trước mặt Sênh Ca liền đưa tới
hai cành hoa, tình huống như thế không phải là không có, nhưng cũng không thấy nhiều, bởi vì vượt qua thử thách
thì thực lực của các tân đệ tử thật ra đều
không kém nhau bao nhiêu.
Người ưu tú giống như Sênh Ca là ngoài ý muốn. Hai cành hoa, một cành đến từ Ngôn Khinh, mà cành còn lại là một thanh niên thoạt nhìn rất chững chạc. Nhìn y phục chắc
là đệ tử của Thanh Đình Phong. Chỉ thấy trên mặt Sênh Ca không có biểu tình gì, sắc mặt vẫn hết sức tái nhợt, chẳng qua là giữa hai lông mày có một tia do dự, tựa hồ đang suy nghĩ rốt cuộc nên nhận hoa của người nào!
Đang lúc hắn do dự, chỉ nghe thấy trên đài một tiếng cười sảng lảng vang lên, là của chưởng môn Trương Trọng. Chỉ thấy hắn nghiêng đầu cười hỏi Đoan Mộc Bạch, “Sênh Ca quả nhiên rất ưu tú!”
“Đúng a! Ngay từ đầu cháu đã nói, cháu không nhìn lầm a!” Đoan Mộc Bạch nghiêng đầu khẽ mỉm cười, tầm mắt lưu chuyển, cũng là rơi xuống thân ảnh màu trắng.
“Nếu không nhận của ai không bằng làm thất đệ tử của ta đi!” Nếu chưởng môn lên tiếng, hai người kia cũng không tiện tranh cãi nữa, thu hồi cành hoa. Quan sát các đệ tử còn lại trong hàng, thật nhanh chọn đệ tử của mình, lần này thật không có xung đột.
“Sư phụ!” Bên kia Sênh Ca đã chạy tới trước mặt Trương Trọng làm lễ bái sư, mà hai người kia được chọn trúng cũng đã bái lạy. Bây giờ còn còn dư lại bốn người!
Đang lúc này, chỉ thấy Tử Hợp mặt trái táo ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, hướng phía Tề Lăng, hắng giọng nói, “Tử Hợp nguyện lạy Tề Ngôn Lăng làm sư phụ!” Sau khi nói xong vội vàng
nhìn mặt Tề Ngôn Lăng.
Mộc Bạch Ly sửng sốt, giương mắt nhìn Tử Hợp một chút, có chút bội phục dũng khí của nàng ta, lại nhìn Tề Lăng, trên mặt là bộ dạng lãnh đạm. Hồi lâu mới trừng mắt lên, tùy ý
thoáng nhìn lại làm cho Tử Hợp đánh một cái rùng mình, thân thể cũng có chút run run. Chỉ thấy Tề Ngôn Lăng khẽ mở miệng, chậm rãi phun ra mấy chữ lạnh như băng, “Ta không thu đồ đệ!”
Lập tức giống như đổ một chậu nước lạnh làm Tử Hợp ướt đẫm, ngay tiếp theo Mộc Bạch Ly cũng cảm thấy chút áp lực. Vốn tưởng rằng, Tề Lăng sẽ thu mình làm đồ đệ, đây là hi vọng của nàng. Hôm nay Tề Lăng không thu đồ, nàng nên làm cái gì bây giờ? Hướng trên đài nhìn một cái, tầm mắt những người đó cũng không rơi vào trên người mình, thật sự chẳng lẽ, không bái được sư sao?
Lại có hai đệ tử nhận được hoa, gương mặt Tử Hợp giờ phút này cũng là bi thương, tự động bái sư thất bại, những người khác đoán chừng cũng không nguyện ý đem hoa cho nàng. Đang lúc khó xử, lại thấy trước mắt có một cành hoa hồng, so với những người khác cành hoa càng thêm đẹp mắt, chói mắt. Giương mắt vừa nhìn, đập vào mắt nàng ta chính là một nụ cười ôn hoà của Đoan Mộc Bạch, nước mắt cứ như vậy không bị khống chế mà chảy ra, bịch bịch dập đầu lạy ba cái, thanh âm nghẹn ngào, “Đa tạ sư phụ!”