Quyển 2 - Chương 28: Ba vòng kiểm tra 3

“Qua hay không qua?” Trong đầu còn mơ hồ, chân cũng bước ra, chờ Mộc Bạch Ly lấy lại ý thức, đã thấy mình đứng ở ván gỗ nhìn về phía trước, không ngừng tự động viên tinh thần. Sương trắng lượn lờ trước mặt, bên kia chắc là đích đến rồi, Bạch Ly lấy lại quyết tâm. Nàng lại bước một bước, cầu không đung đưa mạnh, rất tốt!

Khoảng cách giữa những tấm gỗ cũng không thể xác định, những tấm tiếp theo cách nhau khá xa, thế nào cũng không thể nhảy tới. Lại lần nữa vận khởi bí quyết lơ lửng, trước kia là có thể ở trên mặt nước đi vài bước, hiện tại tiến bộ rất nhiều chắc cũng không thành vấn đề. Nàng nhẹ nhàng bay mấy bước, đạp lên tấm gỗ, lại bay mấy bước, cứ như vậy bay bay dừng dừng một chút, cũng đi xa hơn mười trượng.

Chợt trong đầu nhớ tới tư thế của Sênh Ca vừa nãy, tùy ý

giống như đi ở trên đất bằng, chẳng lẽ tu vi của Sênh Ca đã cao như vậy rồi? Đang lúc chân khí chưa đủ lại thất thần, lập tức đạp trượt, hai cái tay nhanh chóng bắt được dây thừng, treo ngược ở trên cầu giống như đu dây.

Mộc Bạch Ly cảm thấy tay đau rát, gió núi lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt, ánh mắt cũng không dám mở ra, miễn cưỡng đưa tay di động một bước, dây thừng đung đưa càng mạnh. Nguy rồi, nếu bị đứt nên làm cái gì bây giờ?

Vừa mới nghĩ, dây thừng liền đứt, Mộc Bạch Ly lập tức mất chỗ bám, nhanh chóng rơi xuống. Nhưng trong đầu không hốt hoảng, tự nhủ đây là lần thứ ba rơi từ trên cao xuống rồi. Nàng dụng hết toàn lực đem chân khí còn dư lại ngưng tụ ở chung một chỗ, từ từ bao kín toàn thân, niệm bí quyết lơ lửng, chỉ cần tốc độ chậm lại thì có hy vọng.

Đang lúc này, tốc độ rơi chậm lại giống như có một bàn tay vô hình nâng lên, gió núi cũng giống như trở nên ôn hòa, nhẹ nhàng vuốt gương mặt của nàng, thật là một loại cảm giác kỳ diệu, làm cho cả người nàng cũng thanh tĩnh trở lại.

Chợt mũi chân chạm được trên đất, mở mắt ra vẫn là một mảnh sương mịt mờ như cũ, sương mù dày đặc đột nhiên tan đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Xuất hiện trước mặt Mộc Bạch Ly là chưởng môn cùng với sáu trưởng lão.

Mắt thấy người đến là Mộc Bạch Ly, trong ánh mắt Trương Trọng là không vui mừng, nhưng vẫn phải nói, “Mộc Bạch Ly, ngươi thông qua!”

Như vậy liền thông qua? Mộc Bạch Ly có chút khó tin, ngẩng đầu nhìn thấy Tần trưởng lão đối diện đang nhìn mình cười ôn hòa. Hạ tầm mắt lại nhìn thấy Sênh Ca cũng lẳng lặng

đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi rất lạ mặt, chẳng lẽ mình là người thứ ba thông qua sao?

“Đến đây đứng ngay ngắn!” Trương chưởng môn đưa tay vung lên, Mộc Bạch Ly kiềm chế vui sướиɠ ở đáy lòng lập tức đáp ứng đi tới bên cạnh thiếu niên kia, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.

Lại đợi ước chừng nửa canh giờ, một thiếu nữ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, hoá ra là mặt trái táo, rất xấu hổ, Mộc Bạch Ly từ trước đến nay chưa từng biết tên của nàng ta, trong lòng có một chút áp lực, nàng giống như không có bằng hữu?

Quay đầu ra chỉ thấy mặt trái táo hai mắt nhắm nghiền, hai tay tại trong hư không lung tung

nắm cái gì, thật lâu mới mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt mọi người, ngây người ở nơi đó nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi chưởng môn ho khan một tiếng, mặt trái táo mới có phản ứng.

“Tử Hợp, không tệ, ngươi qua!” Trương Trọng mỉm cười, chỉ chỉ đội ngũ bên kia, “Qua bên kia đi!”

“Vâng, chưởng môn!” Tử Hợp lúc này phản ứng rất nhanh, ánh mắt mừng như điên ngực ưỡn cao, đến đó thấy Mộc Bạch Ly thì trừng mắt rồi mới quay đầu đi.

Sau đó ba đệ tử lần lượt đi đến, trừ đệ tử hôn mê kia còn lại cũng coi như vượt qua kiểm tra, “Đợi thêm nửa canh giờ!” Trương Trọng nhìn sắc trời bên ngoài nói.

Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, Trương Trọng lắc đầu một cái, vẫn có chút thất vọng, hơn hai trăm đệ tử chỉ sáu người vượt qua sao? Đang muốn tuyên bố danh sách người vượt qua, đã nhìn thấy một thiếu niên bụi đất khắp người chạy vào, đi vào từ cửa chính, mà không phải từ trong trận pháp, lập tức khiến cho mọi người có chút ngạc nhiên. Chỉ thấy hắn mới vừa nhảy vào đại điện thì tứ chi vô lực

nằm vật xuống trên mặt đất, thở từng hơi từng hơi một, trong lúc nhất thời tất cả mọi người hết sức kinh ngạc.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Thiếu niên kia hít một hơi mới lắp bắp

trả lời, “Yêm**

đi đường bên phải, thật là làm yêm mệt muốn chết rồi!” Nói xong dùng sức kéo kéo y phục, lộ ra khuôn ngực màu đồng, phía trên cũng đều là mồ hôi hột.

**yêm: ta, ta đây ( bạn này toàn xưng là yêm thôi nhé)

“Ngươi nói ngươi đi đường bên phải tới?” Trương Trọng ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, thật là xa, chân yêm như sắp gẫy, cuối cùng cũng đến!” Thiếu niên ngồi dưới đất đấm đấm chân, “Chưởng môn, yêm thông qua chứ?”

“Ừ!” Trương Trọng nhàn nhạt gật đầu. Lúc ấy yêu cầu đệ tử bố trí đúng là tạo ra ảo ảnh cho đường bên phải đi thông qua chính điện, nhưng cũng làm cho con đường đó khúc khuỷu hơn, mặc dù bằng phẳng nhưng bố trí khoảng cách tuyệt đối không phải là một chữ xa để hình dung, người bình thường muốn đi lên cũng phải mất ba ngày, thiếu niên này, đơn giản là làm cho người ta giật mình.

“Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên vừa nghe được mình đã thông qua vui sướиɠ hài lòng cười toét miệng. Bởi vì làn da đen như than giờ phút này cười một tiếng lộ ra một hàm răng trắng, thật là đối lập nhau. Đợi Trương Trọng hỏi thăm hai tiếng mới lấy tay sờ sờ đầu, trên mặt đen cũng lộ ra

một

tia đỏ ửng, “Yêm…yêm tên là Hướng Bằng!”

Hơi gật đầu, Trương Trọng bắt đầu tuyên bố, “Thử thách lần này bảy người các ngươi đã vượt qua, trước đi về nghỉ ngơi, hồi phục thân thể, ngày mai giờ Thìn cử hành nghi thức bái sư!”

“Vâng, chưởng môn!” Bảy người cùng lên tiếng, có vẻ hết sức phấn chấn có tinh thần.

“Tần trưởng lão, tại sao rớt xuống sẽ rơi đến chánh điện?” Mộc Bạch Ly ở trên đường trở về nghi hoặc hỏi.

“Nha đầu ngốc, điều con thấy được

hết thảy đều là ảo cảnh, chờ con dung nhập vào ảo cảnh, con nghĩ cái gì, sẽ phát sinh cái đó! Cho nên

gặp phải thời điểm khó khăn không được mất bình tĩnh, đầu tiên phải nghĩ biện pháp giải quyết, hiểu không?” Tần Ca sờ sờ đầu Mộc Bạch Ly, “Hôm nay biểu hiện Bạch Ly không tệ, vẫn là người thứ ba vượt qua!”

Bạch Ly ngẩng mặt lên, “Sênh Ca thật là lợi hại, cậu ấy đi qua giống như là đi trên mặt đất!”

“Ừ! Đứa bé kia đã phát hiện ra ảo cảnh, là một nhân tài!”

“Mẫn Chi ca ca đi đâu chứ?”

“Ai biết được? Hắn vốn là chờ ở ngoài điện, hiện tại không biết đi đâu, chắc là đi về rồi!”

“Ách!” Mộc Bạch Ly gật gật đầu, nàng hiện tại rất muốn chia sẻ tâm tình vui sướиɠ

cùng Mẫn Chi ca ca, nhưng hắn lại không đợi nàng. Lại nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn hướng chính điện một chút, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, Tề Lăng, tôi đã qua rồi, tôi sẽ cố gắng tu luyện, sau đó, cho cậu tự do......