Quyển 2 - Chương 24: Khác nhau một trời một vực

Ngày thứ hai đến sân luyện tập, mọi người đều chờ Đoan Mộc Bạch, mười tân đệ tử đang buồn bực, nếu như sư tỷ vẫn không đến, bọn họ sẽ không thể tập luyện, nhìn những đội khác chăm chỉ tu luyện, trong lòng càng thêm nóng nảy.

“Ngươi xem! Tề Ngôn Lăng tới!” Trong lúc nhất thời hơn phân nửa

người trong sân lại bị thu hút, quả đấm đang giơ lên cũng lăng ngốc dừng lại. Chỉ thấy hắn đi tới trước tiểu đội của Đoan Mộc Bạch, chỉ là tùy ý đi đến, cả người cũng có vẻ ưu nhã, mặt mũi tuấn mỹ nhưng không có bất kỳ thái độ gì, “Đoan Mộc sư tỷ bị thương, ta thay nàng!” Thanh âm cùng vẻ mặt của hắn lạnh như băng.

Mọi người trong đội đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo chính là mừng như điên, từng người một lập tức đứng ngay ngắn, mắt trông đợi nhìn hắn.

Mộc Bạch Ly lại cảm thấy có chút hoảng hốt, năm đó bé trai mình gặp trong rừng rậm Vĩnh Vụ, hôm nay đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi. Trước kia nghe nói đến chẳng qua là hâm mộ, nhưng hôm nay cậu ấy đứng trước mặt, hướng dẫn mình, mới đột nhiên phát hiện, thì ra giữa mình và cậu ấy đã cách xa nhiều như vậy, giống như khoảng cách mây cùng bùn. Chân Bạch Ly vô ý thức

đạp xuống đất, lại giương mắt nhìn bầu trời, thật là xa xôi....

Vẫn luyện kiếm như cũ, nhưng mặc dù là tân đệ tử nhập môn cũng có thể nhìn ra kiếm pháp của Tề Ngôn Lăng so với Đoan Mộc Bạch cao hơn không biết bao nhiêu. Nước chảy mây trôi, bách chuyển thiên hồi, từng chiêu từng thức cũng phiêu dật xuất trần, rồi lại có thể cảm nhận được uy lực chấn động lòng người làm cho một đám đệ tử bị hoa mắt. Thì ra kiếm pháp cơ bản cũng có thể có được bộ dạng này!

Cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của tiểu đội khác. Tinh thần mọi người trong đội Bạch Ly cũng phấn chấn, mỗi lần luyện kiếm lại thêm mạnh mẽ, trong lòng cũng thật đắc ý. Chỉ có Bạch Ly, trong lòng luôn có một chút mùi vị.

Mặc dù tất cả mọi người hết sức nghiêm túc, vẫn sẽ có kiếm gỗ không cẩn thận đâm chọc trên người, chỉ là tần số ít đi rất nhiều, căn bản chỉ có thiếu nữ mặt trái táo bên tay trái mới có thể không cẩn thận mà

“sai lầm!” So với mấy lần trước tình huống tốt hơn nhiều.

Sai lầm của mặt trái táo bị Tề Ngôn Lăng để ý.

Mấy kiếm vừa đâm trên người Mộc Bạch Ly đúng là bởi vì dùng sức hơi quá độ mà đưa ra

không thể thu lại được, nhưng chỉ cần nàng ta đem kiếm hơi chếch lên một chút là có thể tránh khỏi, Tề Ngôn Lăng lập tức nhíu chân mày, mắt lạnh quan sát một lát, hơi có suy tư, nhưng không mở miệng.

Đợi đến lúc nghỉ ngơi, Mộc Bạch Ly vốn chuẩn bị đi theo Tề Lăng lên tiếng chào hỏi nhưng chung quanh hắn vây quanh rất nhiều đệ tử, ngay cả lỗ để lọt kim khâu cũng không có. Nàng đành phải một mình ngồi dưới tàng cây, Sênh Ca mặc dù ngồi ở bên cạnh, dù có nói mấy câu, cậu chỉ không yên lòng mà trả lời, ánh mắt cũng nhìn về phía Tề Lăng.

(hầy, bạn Sênh Ca này…. 😐

)


Nàng bất đắc dĩ, nằm vật xuống trên mặt đất, Mộc Bạch Ly thở ra một hơi, ánh mắt đo đạc khoảng cách những đám mây, nếu như ta cố gắng tu luyện, có phải khoảng cách sẽ gần một chút hay không? Nàng suy nghĩ một lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

Không ngờ bên kia lại là một trận xôn xao, thì ra Tề Ngôn Lăng cuối cùng không chịu nổi đệ tử

ân cần vây quanh liền bay ra khỏi vòng vây, đảo mắt đã không thấy tăm hơi tung tích, lưu lại một đám người tràn đầy tiếc nuối.

“Mới vừa, mới vừa rồi ta sờ tới vạt áo của huynh ấy rồi!” Một thiếu nữ thở hổn hển, trên mặt đỏ ửng!

“Hứ!”

“Đều là ngươi sờ làm huynh ấy chạy mất!”

“Hừ.....”

Sau khi mọi người tản ra, mấy thiếu nữ tụ lại với nhau bàn luận xôn xao, “Mộc Bạch Ly và Tề Ngôn Lăng sư huynh là quan hệ như thế nào?”

“Ngày đó nàng cố ý ngã vào ngực Tề sư huynh!”

“Một tội nhân tại sao có thể làm ô uế danh dự của Tề sư huynh!”

......

Tề Ngôn Lăng thật ra cũng không đi xa, hắn còn phải trông chừng đội đệ tử cho nên chẳng qua là dùng

Chướng Nhãn pháp**

đứng ở một bên, giờ phút này nghe được những lời nói của mấy thiếu nữ, trong lòng giật mình. Nhìn lại hướng Mộc Bạch Ly, nghĩ đến trên người nàng bị đâm mấy kiếm, đau lòng tận tâm can, khối băng trên mặt cũng có hơi giãn ra.

**thủ thuật che mắt

Khi huấn luyện kết thúc thì đã chạng vạng, mặt trái táo cầm đầu nhóm người không chờ Mộc Bạch Ly đi xa liền xông lên, khoác lấy cánh tay của nàng, “Ha ha, ngươi mạnh khỏe a!” Nàng cười rất rực rỡ, lúc này cánh tay kia cũng bị một thiếu nữ khoác, đem Mộc Bạch Ly kẹp thật chặt.

“Mọi người, mọi người muốn làm gì?” Tâm Mộc Bạch Ly có chút sợ, trên mặt cũng không biến sắc cố giả bộ trấn định hỏi.

“Không có gì, chỉ nói chuyện với ngươi thôi!” Mặt trái táo cười trả lời, chờ người trên sân luyện tập đi về, mới buông lỏng tay ra, nhưng lúc này đã có bốn thiếu nữ vây quanh nàng. Mộc Bạch Ly nhìn thấy tình cảnh không đúng nhưng cũng trấn định lại, “Mọi người muốn làm gì?”

Trả lời nàng là một quả đấm, quả đấm kẹp tiếng gió vọt tới trước mặt, thân thể Mộc Bạch Ly

ngửa ra sau. Trong nháy mắt thấy nàng tránh được, người vung quyền thấy một cú không trúng, hết sức tức giận, quyền thứ hai lại đánh vào bụng Bạch Ly. Mộc Bạch Ly vừa mới lui về phía sau thân thể lại bị ngăn cản, suýt nữa không đứng vững, vì vậy bụng bị đánh một cái, mặc dù không phải là rất đau, nhưng làm cho người ta rất tức giận!

Mặc dù gần đây vẫn nhẫn nhịn, dù chỉ sinh sự một chút nàng cũng không muốn nhưng không có nghĩa là có thể bị người đánh như vậy. Ngẩng mặt lên, nàng đứng thẳng người, hai mắt nhanh chóng chuyển động, quan sát tình huống bây giờ, đường bốn phía bị bao vây, muốn chạy ra cũng không thể. Mặc dù bí quyết lơ lửng có thể giúp mình chạy nhanh một chút, nhưng nàng không biết ngự kiếm, đành phải nghênh địch. Hiện tại mọi người đều học quyền pháp và kiếm pháp cơ bản, hơn nữa chưa học phi kiếm, vậy phần thắng của mình cũng rất lớn.

Ý nghĩ của Mộc Bạch Ly không sai, dù một mình nàng đơn thương độc mã nhưng tu vi vẫn cao hơn bốn thiếu nữ. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, các nàng kia cũng có chuẩn bị mà đến, hơn nữa hoàn toàn không phải là đùa vui bình thường, quan trọng nhất là, lòng ghen tỵ của nữ tử rất là đáng sợ.

Chỉ thấy một nữ đệ tử thân hình tráng kiện đánh tới, Mộc Bạch Ly vừa muốn nhảy ra, hai người bên cạnh lập tức đẩy nàng vào chính giữa, liền bị nữ đệ tử kia té nhào vào. Nàng bị đè xuống đến nỗi không thở nổi, ngay sau đó những quả đấm ùn ùn kéo tới, liên tiếp

đánh trên đầu, trên người của nàng, chỗ nào cũng bị thương.

Mộc Bạch Ly liều mạng muốn lật người, muốn vùng vẫy lại có hai đệ tử lập tức ngừng tấn công cùng nhau đè nàng lại. Còn dư lại mặt trái táo tràn đầy phẫn hận cắn răng nghiến lợi nhìn nàng, cũng không nói cái gì liền níu lấy nàng tóc, dùng sức

kéo làm Mộc Bạch Ly đau đến không thở nổi lại cắn răng không nói tiếng nào.

Đang lúc này đột nhiên truyền ra tiếng người đến, mấy nữ đệ tử bàn bạc chuẩn bị xong sau đó đi nhanh, trong nháy mắt chia làm hai đường rời đi, lưu lại Mộc Bạch Ly bị thương, y phục

xốc xếch nằm trên cỏ.

“Nguy rồi, nếu để cho Mẫn Chi ca ca thấy được thì làm sao bây giờ?” Đây là ý nghĩ đầu tiên khi Mộc Bạch Ly thở phào nhẹ nhõm phục hồi lại tinh thần.