Thời gian trôi qua thật chớp nhoáng, thoáng một cái đã là năm năm.
Trong hồ nước xanh biếc, mấy bọt nước trong suốt ùng ục nổi lên, bên hồ một con heo màu hồng tròn vo đang uốn éo cái mông gật gù đắc ý, giống như là muốn viên tròn lông trắng trên lưng rơi xuống. Quả nhiên, bịch một tiếng, bạch cầu rơi xuống trên mặt đất, hướng về phía heo kia chiêm chϊếp kêu kháng nghị!
Lúc này từ trong nước lộ ra một cái đầu, những sợi tóc thật dài dính chặt trên người, khuôn mặt có vẻ hơi non nớt lại giống như bạch ngọc mài dũa mà thành, con ngươi trong suốt sáng ngời lộ ra tia sáng hoạt bát, lông mày cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, những giọt nước trên mặt được ánh mặt trời
chiếu xuống trong suốt phát sáng, giống như trên người nàng khoác một tầng trân châu, đôi môi thật mỏng như cánh hoa mềm mại ướŧ áŧ, giờ phút này nàng bĩu môi, hướng phía bên hồ, “Mễ Đa, ngươi lại bắt nạt Viên Thịt rồi!”
Thiếu nữ trong hồ chính là Mộc Bạch Ly mười ba tuổi, “Mễ Đa, không được ỷ vào thân hình to lớn mà bắt nạt Viên Thịt a!” Mộc Bạch Ly nói xong lại một đầu tóc ướt lặn vào trong hồ giống như một mỹ nhân ngư.
Ở trong hồ nước bơi qua bơi lại, chợt nghe được bên hồ tiếng kêu lo lắng của Mễ Đa và Viên Thịt, đã xảy ra chuyện gì? Mộc Bạch Ly quay đầu nhìn lại, lại thấy vết máu đỏ sậm trên mặt hồ, đây là thế nào? Theo hướng vết máu mới phát hiện là từ trên người mình chảy xuống, Mộc Bạch ly hoảng sợ, vội vội vàng vàng bơi vào bờ, cẩn thận kiểm tra có phải bị thương ở đâu hay không!
Nhưng trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào, máu từ giữa hai chân chảy không ngừng. Mộc Bạch Ly thất kinh, dùng vải lau sạch sẽ nhưng không được bao lâu lại một mảnh màu đỏ, trong lòng sốt ruột không ngừng lau chà làm da ở đùi ửng đỏ, suýt nữa liền cọ rách da.”Xong rồi, không phải là ta bị bệnh nan y sắp chết chứ!” Mộc Bạch Ly ngã ngồi trên mặt đất, “Tại sao có thể như vậy?”
Chật vật kéo thân thể trở lại động Thiên Khóa lấy giấy bà bút bắt đầu viết, “Mẫn Chi ca ca, muội sắp chết!” Tay cầm bút run lên, một giọt mực liền rơi vào
trên giấy, Mộc Bạch Ly cố nén khóc, tiếp tục viết, “Muội chảy thật là nhiều máu, muội chết huynh phải chiếu cố Viên Thịt và Mễ Đa, Viên Thịt cái gì cũng ăn, không thể kiêng ăn, Mễ Đa mặc dù là heo nhưng khẩu vị rất kén chọn, nó không ăn lạn thái diệp và rau dại, giúp muội gửi lời cám ơn đến Tần sư thúc
mấy năm nay mang cho muội thật nhiều đồ, còn có Tam sư huynh, muội đã hứa làm một mặt nạ xinh đẹp cho huynh ấy, nhưng còn chưa làm xong......”
Vừa viết nước mắt vừa rơi trên giấy, trong nháy mắt thấy thật tối, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt được ít chữ, dừng một chút, nàng lại viết tiếp “Còn có Tề Lăng, cũng giúp muội nói với cậu ấy lời cám ơn, ừm, Mẫn Chi ca ca, muội làm cho huynh mấy con dế cỏ, muội sẽ buộc vào trên cổ Mễ Đa. Cuối cùng, không cần lo lắng cho muội, thật ra thì không thấy đau chút nào! —— Mộc Bạch Ly!”
Viết xong đem giấy gấp thành con diều, vận chân khí rồi trơ mắt nhìn nó bay đi, ngay sau đó Bạch Ly mới thu dọn đồ đạc, chờ thu thập xong dùng quần áo cũ trải trên đất ngồi, trơ mắt nhìn quần áo cũ dính đầy máu tươi, lệ như hạt châu, thấp thỏm lo âu, giống như nhìn thấy phụ thân đứng ở trước mặt, “Ta sắp chết sao?” Mộc Bạch Ly mê man nghĩ.
Bên này Trương Mẫn Chi nhận được con diều, đang ngồi ở trên giường, vui sướиɠ hài lòng mở ra, vừa mới nhìn xong chợt nhảy lên, “Chảy thật là nhiều máu sắp chết, sắp chết!” Trong đầu chỉ có mấy chữ này, “Không được, ta phải đi tìm Bạch Ly!” Một đầu liền vọt mạnh đi ra ngoài!
Chạy mấy bước chợt nghĩ đến nhất định sẽ bị ngăn lại không cho vào, đúng rồi, Tần trưởng lão, nghĩ đến đây, Trương Mẫn Chi cua một đường, tế lên phi kiếm liền hướng chỗ ở Tần trưởng lão bay đi, nhanh như sao chổi, làm đám đệ tử trên đất ngơ ngác, vội vã như vậy? Xảy ra chuyện gì?
“Tần trưởng lão, Tần trưởng lão!” Không để ý lễ tiết bay đến viện mắt thấy Tần Ca đang đứng dưới tàng cây, Trương Mẫn Chi gào lên.
Tần Ca khẽ nhíu mày, “Mẫn Chi, lỗ mãng như thế, nói có chuyện gì?”
“Bạch Ly, Bạch Ly muội ấy đã xảy ra chuyện!” Trương Mẫn Chi vội vàng trả lời, thanh âm mang theo nghẹn ngào.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Ca cũng kinh hãi, vội vàng
hỏi thăm.
Trương Mẫn Chi đưa thư cho Tần Ca, lại thấy Tần trưởng lão đầu tiên là cau mày, sau đó chân mày giãn ra, trên mặt lại có chút đỏ ửng, lẳng lặng đứng ở đó, như có điều suy nghĩ.
“Tần trưởng lão? Nên làm cái gì bây giờ?” Trương Mẫn Chi gấp gáp lên tiếng hỏi.
“Cái này sao?” Tần Ca đưa ra ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt vuốt cái trán, rất khó giải thích, “Không cần lo lắng......” Lời còn chưa nói hết đã bị đánh gãy, “Tại sao có thể không lo lắng, chảy thật là nhiều máu!” Cái bộ dáng khẩn trương đó giống như hắn tận mắt thấy qua, đoán chừng Trương Mẫn Chi
đang tưởng tượng có một vết thương lớn chảy ra thật nhiều máu.
“Cái này, là chuyện nữ nhi khi trưởng thành đều phải trải qua!” Tần Ca suy nghĩ một chút, nói như vậy.
Trương Mẫn Chi có chút không hiểu, nữ nhi trưởng thành sẽ chảy rất nhiều máu sao? Lần đầu tiên nghe nói sao, nháy ánh mắt nhìn Tần trưởng lão, “Nhưng là......”
“Không cần nhưng là!” Tần Ca giả bộ cả giận nói, bây giờ không muốn cùng con nít giải thích những thứ này, nói cũng sẽ không hiểu, hỏi cũng sẽ bị hỏi ngược lại thật nhức đầu, “Nói không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ đi xem một chút!”
“Tại sao không đi luôn bây giờ?” Trương Mẫn Chi vẫn không buông tha.
Tần Ca bị huyên náo nhức đầu, trực tiếp lắc mình đi ra sân bên cạnh để Trương Mẫn Chi ngơ ngác đứng ở nơi đó, làm người ta thật lo lắng a!
Lúc này Tần Ca là đi hỏi thăm thê tử, chú ý một chút mấy việc cùng một ít thuốc bổ và những vật phẩm rồi đi ra phía sau Thiệu Hoa Sơn, không biết nha đầu Bạch Ly giờ phút này lo lắng thành bộ dạng gì, nhớ tới tin kia, khóe miệng mỉm cười, đừng quên cảm tạ mình đây!
Đến động Thiên Khóa đã thấy sắc mặt Mộc Bạch Ly tái nhợt
ngồi dưới đất, phía dưới
y phục đã nhiễm đỏ hơn phân nửa, vết máu
màu đỏ sậm cùng sắc mặt tái nhợt trở nên tương phản, nổi bật lên gương mặt điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta hết sức đau lòng, nha đầu này, một người ở chỗ này lớn lên, đã sáu năm trôi qua rồi sao!
“Bạch Ly, Bạch Ly!” Hắn nhẹ nhàng hô, chỉ sợ người trước mặt hoảng sợ.