“Hì hì, được rồi, các huynh tắm trước đi, Huyên Nhi mang theo Ngân Tử về nhà trước, chờ mấy huynh.”
Nam Cung Vũ Huyên buông vòng eo có chút cứng nhắc giống như mấy người trước đó của Thượng Quan Tuyệt Trần ra, ngọt ngào cười nói với bọn họ, sau đó xoay người, đi về hướng Nam Cung Ngân Tử đang nằm sấp.
“Nhà…?”
Bọn họ trăm miệng một lời lẩm bẩm thành tiếng.
Nhà, một từ ngữ thật xa lạ.
Bọn họ có nhà sao? Ở đâu?
Thứ bọn họ có chỉ là vận mệnh tương lai của quốc gia, có thì là lấy lợi ích gia tộc đặt lên hàng đầu mà thôi.
Ha ha, gia tộc cùng gia, kém nhau một chữ, nhưng, vì sao lại kém nhiều như vậy?
Nam Cung Vũ Huyên nghe được vài tiếng lẩm bẩm, quay đầu, không ngoài dự đoán, nàng nhìn thấy trong mắt tám người hiện lên thương cảm.
“Đúng vậy, nhà! Hì hì, nhà của chúng ta!”
Nam Cung Vũ Huyên cười càng thêm ấm áp. Giống như là ánh lửa, cho dù thiêu đốt chính mình cũng muốn làm cho người khác có thể cảm nhận được độ ấm do chính mình tỏa ra.
Nàng, muốn bọn họ biết, trên thế giới này, tất cả bọn họ đều không phải cô đơn một mình, bởi vì còn có nàng!
Mấy người thấy lúm đồng tiền nhiệt tình của nàng như thế, trong lòng rung động một trận. Nhưng rất nhanh lại bị áp chế.
“… Chúng ta, đã sớm không còn ở nơi đó.”
Thanh âm của Hiên Viên Nhược Ngôn rất nhẹ. Nhẹ giống như bồ công anh tung bay trong không trung, chỉ cần một trận gió rất nhẹ là có thể thổi đi.
Ở đó, cũng là nơi chứa đầy bóng dáng nàng, cũng là nơi mà năm năm vừa qua bọn họ không dám đến gần.
“…”
Nam Cung Vũ Huyên sửng sốt, nhưng trong nháy mắt nụ cười ngọt ngào lại tràn ra:
“Hì hì, muội phải đến nhà mới của các huynh, ha ha, dù sao Huyên Nhi quyết định là dây dưa với các huynh!”
Nếu như hiện tại nàng còn không nhìn ra bọn họ cố ý trốn tránh những nơi có bóng dáng của nàng, vậy mười tám năm kiếp trước của nàng, không phải là sống vô ích?!
Nhưng, Nam Cung Vũ Huyên là đưa ra quyết tâm muốn nương nhờ bọn họ! Cho nên, bọn họ trốn tránh, đơn giản là vô ích!
“Ha ha a…”
Mấy người bị dáng vẻ “liều chết dây dưa” của nàng chọc cười.
Mấy người cười khẽ nhẹ nhàng gật đầu.
Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp đôi mắt to, sau đó nhanh chóng xoay người, nhìn Nam Cung Ngân Tử vẫn đang nằm ghé vào chỗ cũ, ra vẻ bình tĩnh nói:
“Muội đi ôm Ngân Tử, các huynh đi tắm trước đi nha.”
Hô! Đôi mắt của nàng, trái tim của nàng a!
Tuy rằng mỹ nam là cảnh đẹp ý vui, nhưng nam nhân đẹp cũng dùng để khảo nghiệm năng lực thừa nhận của trái tim! Tuy rằng trái tim của nàng có năng lực thừa nhận rất mạnh, nhưng tám yêu nghiệt đồng thời cười với nàng, nàng thực sự không chịu nổi nha!
Vốn dĩ Nam Cung Ngân Tử đang nằm nhoài ở trên mặt đất, khinh bỉ trước nỗ lực làm nũng của người nào đó, nhưng nó còn chưa xem đủ, người nào đó lại đột nhiên xoay người, không nói đến việc đã dọa nó giật mình nhảy dựng, khi nhìn thấy ánh mắt của người nào đó nhìn về phía nó, suýt chút nữa làm cho nó tức giận đến kêu to lên!
Ánh mắt kia của nha đầu xấu xa là có ý gì!
Hình dáng của nó xấu như vậy sao? Trước kia, tốt xấu gì nó cũng là đệ nhất mỹ nam có được không?
[Lời tác giả: Khụ khụ, đương nhiên, khi đó thân thể nó không phải là thân hồ ly!?! Khuôn mặt tuyệt đối không thua so với mấy người này?!]
“Chúng ta đã tắm rửa rồi mới đến.”
Giọng nói của Thượng Quan Tuyệt Trần cũng giống như tên và dung mạo của hắn, đều không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục, giống như một khúc nhạc tiên truyền đến từ Dao trì, khiến cho người nghe có cảm giác ‘lâng lâng giống như mọc thêm cánh bay lên hóa thành tiên’.
“Ặc…?”
Nam Cung Vũ Huyên mới vừa đi đến giữa Nam Cung Ngân và tám người, liền nghe được âm thanh khiến cho người ta tự nhiên có cảm giác say mê, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần.
“Chúng ta đã tắm rửa ở nơi khác, cho nên, muội cũng chỉ cần mang theo Ngân Tử, đi với chúng ta trở về là được.”
Thượng Quan Tuyệt Trần phá lệ kiên trì nói lại, mà nói rõ ràng hơn.
Ngân Tử, ha ha, lúc trước trong học viện nghe được nàng gọi con Tuyết Hồ kia là Ngân Tử, tên này, thật đúng là…
Trong đôi mắt lạnh lẽo màu bạc của Thượng Quan Tuyệt Trần hiện lên ý cười, mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
“A a a.”
Nam Cung Vũ Huyên gật đầu sáng tỏ, sau đó nhanh chóng hướng Nam Cung Ngân Tử đi đến.
Vừa đi, vừa hối hận.
Cha mẹ nó, dáng vẻ vừa rồi, khẳng định rất 2B.
[Lời tác giả: Một cách mắng chửi người – Lời beta: nghĩa tương đương với ngốc ạ!]
“Nhớ mang giày vào.”
Âm thanh lạnh lùng của Công Tôn Lưu Dạ rơi vào trong tai của Nam Cung Vũ Huyên.
Bước chân của Nam Cung Vũ Huyên không dừng lại, nhưng ánh mắt lại lướt qua đôi chân ngọc ngà, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng trong suốt:
“Vâng!”
Ha ha, xem ra còn không phải là không cứu được như trong tưởng tượng! Ít ra chính nàng còn không phát hiện ra là nàng không mang giày, thế nhưng Lưu Dạ ca ca lại phát hiện ra.
Vậy, có thể nói thật ra rõ ràng nàng vẫn luôn ở trong trái tim của bọn họ, chỉ là bản thân bọn họ không phát hiện ra có phải không?
…
Nam Cung Vũ Huyên nhìn không gian trống trải, rộng rãi trong đại viện trước mặt, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Trước kia, nơi ở của bọn họ có thể nói là giản dị, nhưng mà bây giờ nơi này hai từ giản dị không thể diễn tả rõ ràng.
Nếu như thật muốn dùng từ ngữ đến miêu tả, đó chính là —— đơn sơ.
Trong chiếc sân to như thế, to bằng chiếc sân ở ngôi nhà trước, nhưng không có gì ngoài hai cây cọc gỗ để luyện võ, hơn hai trăm mét vuông sân chẳng có cái gì, ngay cả một cái bàn đá cũng không có.
“… Nếu không, chúng ta trở về chỗ ở cũ, về nhà cũ thôi. Tuy rằng lâu rồi không có người ở nhưng nếu tám người chúng ta cùng nhau dọn dẹp cũng không mất nhiều thời gian.”
Tư Không Huyền Dịch nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên trở nên nặng nề sau khi nhìn thấy cái sân cũ, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
Mấy người bọn họ là nam nhân ở nơi này cũng không có gì bất tiện, bởi vì sau khi nàng rời khỏi, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trong học đường, chỉ có ban đêm mới trở về ngủ mà thôi.
Ở nơi này, đối với bọn họ chỉ có tác dụng che mưa che nắng mà thôi, cho nên cũng không để ý nơi này trở thành như thế nào.
Bây giờ để ý kĩ một chút, một nữ hài tử ở một nơi như thế này, thực sự là không phù hợp.
“Không!”
Nam Cung Vũ Huyên vội vàng nói:
“Nơi mà các huynh có thể ở, không có lý do gì mà muội không thể ở.”
Ngu ngốc! Vừa rồi, chỉ là trong lòng nàng thương bọn họ mà thôi…
Rõ ràng mấy người đều ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng bởi vì có tài hơn người mà…
“Ha ha, Huyên Nhi bảo bối không giống như những tiểu thư được nuông chiều từ bé ở trong học viện!”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Nam Cung Vũ Huyên.
Hôm nay lên lớp chính là môn võ, nhưng nha đầu này lại đánh cho cả lớp tơi bời hoa lá trừ tám người bọn họ.
Võ công cao như thế, sợ cũng chỉ có Vân Ảnh có thể với tới được.
Vân Ảnh có tài học võ, trăm năm khó gặp, nhưng một thân võ nghệ cao cường cũng phải nhờ kiên trì, khắc khổ luyện tập mà thành.
Lúc trước Vân Ảnh có nói, nội lực của nàng có thể là do người khác truyền cho, nhưng chiêu thức thuần thục, sử dụng thành thạo phải do chính mình luyện tập mới đạt được đến trình độ cao đến thế.
Cho nên, tiểu nha đầu này, nhất định là trải qua không ít khổ cực.