Khi cửa của học viện Triêu Dương – một học viện tuy rằng bình dị nhưng có khí thế mạnh mẽ xuất hiện trước mặt Nam Cung Vũ Huyên.
Nàng thật sự có cảm giác muốn kêu lên một tiếng “đậu phụ trắng”!
Trời ạ hiện tại học viện Triêu Dương là Thục Sơn trong “tiên kiếm kì hiệp ba” sao?
(Tác giả: Đã xem qua “tiên kiếm kì hiệp ba”, mọi người hẳn là biết “đậu phụ trắng” là cái gì, hì hì, không giải thích.
Ụt: Rất tiếc là ta chưa từng xem qua phim này nên không thể hiểu được nghĩa của nó là gì, ai xem rồi thì cm cho ta và mọi người biết là gì với ^^.)
Trời ạ vì sao lại giống đến như thế?! Trời ạ chẳng lẽ bốn lão già này cũng xuyên không từ hiện đại đến, hơn nữa chính là tiên kiếm phấn?!
“Tiểu nha đầu, con làm sao vậy?”
Thượng Thiện Ngưu phát hiện Nam Cung Vũ Huyên nhìn học viện với dáng vẻ vô số vạch đen, nghi ngờ hỏi.
“Các ngươi thích Trường Khanh hay là Cảnh Thiên?”
Nam Cung Vũ Huyên hỏi nhanh. Tuy rằng tốc độ lời nói khá là nhanh, thế nhưng nếu như ai mà quen thuộc đối với tiên kiếm kì hiệp ba thì vẫn có thể nghe hiểu.
“Aaaaa?”
Bốn người nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên một cách khó hiểu.
Nha đầu qủy quái này, đang than thở cái quái gì a, Hứa Xương thân? Cảnh Thiên? Cái gì với cái gì a?
“Khụ khụ, không có gì, vừa rồi ngứa cổ họng, tùy tiện trò chuyện lung tung, hì hì.”
Nam Cung Vũ Huyên đón nhận ánh nhìn của bọn họ, thản nhiên cười cười.
Phụt, lần này nàng làm ra vẻ là ngu ngốc một lần! Nếu bọn họ thật là xuyên từ hiện đại tới đây, thì khi đó nghe và nhìn được “Noah’s Ark” thì sẽ không suýt chút nữa để mắt rơi ra ngoài.
Kỳ thật, chuyện này cũng không thể trách nàng? Muốn trách chỉ có thể trách học viện Triêu Dương này cùng với Thục sơn, thật sự giống như là chị em sinh đôi!
“Thật sự…”
Thượng Thiện Kê còn chưa hỏi xong, liền bị Nam Cung Vũ Huyên ngắt lời:
“Ôi ~! Các ngươi dài dòng như vậy để làm gì? Còn không nhanh lên một chút, hôm nay chính là ngày đầu tiên ta đến đây, nếu mà đến muộn, ta làm sao có thể ‘làm gương tốt’ cho người khác?”
Hừ hừ, không cho lão hỏi tiếp.
…
Trong phòng học rộng lớn, im lặng đáng sợ.
Hai mươi đôi mắt, im lặng nhìn một tiểu oa nhi đang ôm một con hồ ly trắng như tuyết đứng trên bục giảng, trên đôi má hồng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Bọn họ vừa rồi không có nghe sai chứ? Tiểu nữ oa chín tuổi lại là sư phụ của bọn họ, hơn nữa lại ở học viện làm hiệu trưởng ba năm?!
Hiện nay những người đang ngồi ở đây nhỏ nhất cũng là mười lăm tuổi, so với tiểu nữ oa xinh đẹp kia đều lớn hơn nhiều có được không?
Có tám đôi mắt hướng ánh nhìn thăm dò đến tiểu nữ oa đang bị nhiều người nhìn nhưng vẫn bình tĩnh, tự nhiên.
Ngay lúc mấy lão già Thượng Thiện đưa nàng đi vào, khi bọn họ nhìn thấy rõ mặt của nàng cũng là lúc mà khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của bảo bối Huyên Nhi hiện ra?
Chín tuổi? Chẳng lẽ… Thật đúng là bảo bối của bọn họ?
Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là phát hiện ra tám ánh mắt khác thường.
Trong lòng cười thầm.
Xem ra, bọn họ không có quên nàng.
Vừa rồi, đi vào lớp học, nàng liền nhận ra bọn họ.
Ha ha, đã năm năm trôi qua ~! Dung nhan của bọn họ đã bớt đi sự ngây thơ và càng ngày càng yêu nghiệt.
“Các vị bạn học, ta tên là Thượng Thiện Huyên, trong thời gian ba năm, mong mọi người chỉ bảo”.
Nụ cười nhẹ nhàng trên môi chưa bao giờ tắt, Nam Cung Vũ Huyên đứng trên bục giảng làm một động tác cúi đầu nhẹ nhàng, hào phóng đối với học sinh ở dưới.
Tiếng nói rất ngọt, ngọt nhưng mà không chán, mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, giống như âm thanh của tự nhiên, vang vọng ba thước, hồi lâu không dứt.
Học sinh ở dưới nghe được âm thanh như thế, ánh mắt sững sờ lập tức trở nên kinh ngạc!
Đúng là âm thanh dễ nghe, nhưng cho dù là có dễ nghe cũng không thể làm cho người ta có phản ứng như thế?
Đương nhiên không thể!
Vậy vì sao lại kinh ngạc như thế?!
Những người đang ngồi ở đây toàn bộ đều là những người ưu tú, bọn họ không thể không nghe ra trong âm thanh trong veo kia lại mang theo nội lực thâm hậu?!
Nội lực rất thâm hậu!
Ít nhất, trong số những người bọn họ đang ngồi ở đây, nội lực có thể so sánh với nàng cũng chỉ có người được học viện công nhận võ học kỳ tài.
Vậy mà trong tám đôi mắt quanh năm không thấy có biểu cảm lại chợt lóe lên sắc thái kinh ngạc, sau đó liền lóe qua vẻ mặt hiểu rõ tất cả.
Ha ha, đây là đang ra uy. Hơn nữa hiệu quả thật đúng là rất không tệ!
Nam Cung Vũ Huyên không dấu vết thu phản ứng của tất cả mọi người về đáy mắt, rất vừa lòng với “ảnh hưởng” do chính mình tạo thành, nhưng ở bên ngoài lại không thể hiện ra một chút nào:
“Ha ha, xem ra mọi người là đang ngượng ngùng~! Nhưng không vấn đề gì, đợi mọi người và ta đều quen thuộc thì tốt rồi.”
Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên tự nhiên vuốt ve Nam Cung Ngân Tử trong lòng.
“Tiết đầu tiên này, trước hết ta sẽ nói về việc trong ba năm tới, ta sẽ sắp xếp như thế nào, sau đó thời gian còn lại, sẽ dùng để mọi người tìm hiểu lẫn nhau, tăng sự ăn ý giữa sư phụ và học trò.”
Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên yên lặng đứng, đợi phản ứng của học trò.
Các học trò đểu có ý hoặc vô tình nhìn về phía tám người, thấy bọn họ không có chút phản ứng, những người có mặt liền cũng không có phản ứng.
Nam Cung Vũ Huyên trong lòng cười thầm:
‘Xem ra, muốn thu phục những học trò này, điểm mấu chốt chính là thu phục tám người kia sao!’
“Hì hì, nếu mọi người đều đồng ý, vậy ta bắt đầu nói, mọi người cần phải nhớ rõ nha, nếu như về sau phạm vào sai lầm, sẽ bị phạt!”
Ngữ điệu rõ ràng có một tia hương vị nghịch ngợm hơn so với trước.
“…”
Trả lời nàng, là toàn phòng yên tĩnh như trước.
“Chúng ta sẽ quy định mỗi tháng năm người có vị trí đứng đầu. Từ ngày thứ sáu đến ngày cuối tháng mỗi tháng, năm người có vị trí đứng đầu sẽ là người chịu trách nhiệm giảng dạy môn chủ tu, còn năm ngày đầu tháng thì chính sư phụ ta sẽ lên lớp để giảng dạy môn giao lưu. Tất cả các môn học, từ môn thông thường, môn chủ tu, môn giao lưu đều do ta dạy. Yêu cầu của ta là tất cả các học trò đang ngồi ở đây, mỗi ngày đều phải đến học đúng giờ, lúc có việc gì nhất định phải xin phép.”
(Tác giả: Khóa học thông thường tương đương với môn bắt buộc ở hiện đại. Khóa học chủ tu tương đương với môn chuyên ngành ở hiện đại. Mà khóa học giao lưu, hì hì, là nữ chủ đặc biệt thiết kế, để tăng tiến tình cảm của mỗi một người.)
Nam Cung Vũ Huyên nói xong, bình tĩnh nhìn phản ứng của mọi người đang ngồi.
Trừ bỏ tám người quen, những người còn lại trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện phản ứng không ngờ tới.
“Ặc, tiểu muội, không, lão sư, muội nói, tất cả việc học của chúng ta đều do một mình muội dạy?”
Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang cười nhẹ nhàng, đáng yêu, hỏi một cách khó tin.
Kỳ thật, hắn có thể tin tưởng rằng vừa rồi lỗ tai của hắn có vấn đề, cho nên nghe lầm! Bởi vì vừa rồi hắn nghe được, quả thực có thể nói là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Trước kia môn chủ tu của bọn họ, có bốn vị Thượng Thiên Viện trưởng dạy, mà tiểu nha đầu trước mặt thế nhưng nói muốn một mình nàng dạy tất cả bọn họ?
“Uh, đúng vậy.”
Nam Cung Vũ Huyên thu ánh mắt lại, trả lời.
Mẹ nó! Chỉ cần nàng nghĩ đến vấn đề này, cũng đau đến đứt ruột! Vài lão nhân chết tiệt thế nhưng đem việc bốn người, để cho một mình nàng làm hết! Thật là muốn đem bọn họ ném đến sao Hỏa làm gà sao hỏa, vịt sao hỏa, trâu sao hỏa còn có dê sao hỏa!
Bản thân Nam Cung Vũ Huyên đang đắm chìm trong tức giận không có phát hiện, tám đôi mắt khiến nàng nhung nhớ hơn một nghìn tám trăm ngày đêm, trong đôi mắt đồng thời lóe lên vẻ mặt “thì ra là thế”.