Nam Cung Vũ Huyên nằm trên chiếc giường mềm mại, trong đầu sớm loạn thành một đoàn.
Có vẻ như bản thân căn bản không phải xuống Địa ngục, bởi vì, so với xuống Địa ngục, tình huống của cô hiện tại, càng giống xuyên không trong tiểu thuyết!
Trong đầu không ngừng hiện ra tình cảnh khi vừa tỉnh lại, tình huống quỷ dị…
Cả người yếu ớt vô lực. Được rồi, đây có thể là trở thành quỷ hồn nên mới vô lực. Nhưng là, hiện tại cánh tay cẳng chân của cô trở nên nhỏ bé, làm sao giải thích?
Lúc cô tỉnh lại, nhìn đến cánh tay cùng đôi chân của mình bé nhỏ như trẻ con, quả thật như bị sét đánh! Đem hiện tượng quỷ dị coi như là quỷ hồn của cô bị vây trong thời kỳ tuổi thơ.
Thế nhưng, giờ phút này không ngừng truyền vào tai cô các kiểu xưng hô như “Bản cung”, “Bản thiếu gia”, “Bản vương”, khiến cô không thể không nhận chuyện chính mình xuyên không.
Ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên không rất thịnh hành, vô luận là người lạc hậu thế nào cũng biết hai chữ “Xuyên không”, nghe nhiều nên thuộc a ~!
Nam Cung Vũ Huyên nghĩ nghĩ, bụng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Loại đau đớn này giống như lúc cô bị đau bao tử trước kia, cảm giác đau đớn làm cho sắc mặt cô trắng nhợt, tâm tư cũng liền không còn có thể tiếp tục rối rắm vấn đề là xuyên không hay là chết nữa.
Ha ha, đói bụng sao? Đói bụng tốt ~! Bởi vì đói bụng, là có thể thật sự chết đi đi…
Trong mắt Nam Cung Vũ Huyên hiện lên tia quyết tuyệt, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đau đi, đau đi…!
Tám tiểu thiếu niên vẫn đứng ở bên giường, nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ Huyên, thấy sắc mặt nàng trắng nhợt, có chút lo lắng, khi định mở miệng trêu nàng, đột nhiên bị vẻ mặt quyết tuyệt của nàng dọa đến, cảm thấy cả kinh!
Tiểu oa nhi nhỏ như vậy, lại có ánh mắt quyết tuyệt như thế?!
“Này! Vật nhỏ! Ngươi làm sao vậy a?!”
Gia Cát Mặc Húc kinh hãi kêu.
“Vật nhỏ! Ngươi nhắm mắt lại làm gì nha?! Ngươi mở mắt ra a!”
Quy Hải Lộng Nguyệt cũng chen chúc đến bên giường, trong đôi mắt màu vàng hiện lên thần sắc lo lắng.
“Các ngươi đừng dọa đến nàng.”
Trong giọng nói của Thượng Quan Tuyệt Trần lộ ra chút oán giận.
“Tiểu bảo bối, muội có thể hiểu lời nói của chúng ta, đúng không? Muội không muốn sống trên thế giới này sao? Là có người bỏ rơi muội sao?”
Thanh âm ôn hòa của Hiên Viên Nhược Ngôn vang nhỏ:
“Ha ha, kỳ thật, điều đó không quan trọng, quan trọng là muội phải sống thật tốt a!”
Quyết tuyệt trong mắt nàng, hắn nhìn thấy không chỉ một lần. Hài tử nhỏ như vậy, lại có ánh mắt quyết tuyệt thế này, bất luận là người ý chí sắt đá đến đâu, cũng không thể thờ ơ.
“Đúng vậy, vật nhỏ, ngươi nhất định phải sống sót, hơn nữa phải sống thật tốt, làm cho người bỏ rơi ngươi hối hận.”
Đông Phương Dật Hàm cũng nhẹ giọng nói.
Tây Môn Vân Ảnh nhẹ nhàng kéo tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên:
“Ừm. Tiểu oa nhi, ngươi thật sự cam tâm nhỏ như vậy liền chết đi sao? Ngươi thật sự cam tâm để cho kẻ có lỗi với ngươi sung sướиɠ sao?”
“Đúng a, tiểu oa nhi, ngươi cần trưởng thành thật tốt, sau đó đem người có lỗi với ngươi gϊếŧ chết!”
Tư Không Huyền Dịch đối với lời nói của Tây Môn Vân Ảnh tỏ vẻ đồng ý.
“Chết, là phương pháp của người yếu đuối.”
Lời nói lạnh lùng của Công Tôn Lưu Dạ truyền đến tai Nam Cung Vũ Huyên không sót một chữ.
Không thể phủ nhận, lúc này trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chẳng thể nào bình tĩnh.
Ha ha, rõ ràng dáng vẻ của bọn họ chỉ mới sáu bảy tuổi, vì sao có thể đọc hết tâm tư của mình?
Người có lỗi với mình?
Hai người kia sao?
Đúng rồi! Mình đến được đây, rất có thể do bom hẹn giờ nổ mạnh gây ra!
Nếu mình đến đây, vậy hai người đó, có phải… Cũng đến đây?!
Nam Cung Vũ Huyên nghĩ đến đủ loại khúc mắc, hận ý trong lòng đột nhiên bị kí©h thí©ɧ!
Ha ha, hẳn là đến đây đi?! Ha ha, tốt lắm, nếu xuyên không, vậy thì Nam Cung Vũ Huyên trước đây đã chết rồi!
Hiện tại, là chính mình trọng sinh! Tuyệt đối không thể chết được! Nhất định phải tìm được các ngươi! Cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nam Cung Vũ Huyên nghĩ thông suốt, liền mở mắt ra, đối với tám tiểu thiếu niên mặt lộ vẻ lo lắng mở miệng:
“Y y nha nha… A, nha nha…”
‘Nhóm tiểu tử đầu củ cải đỏ, tỷ tỷ muốn ăn cơm, ăn cơm!’
Tám người sững sờ nhìn Nam Cung Vũ Huyên trong khoảnh khắc đột nhiên có sức sống vô cùng.
Nàng là muốn chơi đùa cùng bọn họ sao?
Nam Cung Vũ Huyên nhìn tám tiểu thiếu niên trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, rất buồn bực!
Trời ạ, vẫn không biết sao? Nếu như bọn họ thật sự không biết, cho dù chính mình không muốn chết, cũng phải chết!
Bệnh bao tử chết tiệt, xuyên không cũng không mất! Nha, tật xấu này, chỉ cần không ăn cơm sẽ phát tác, đau quá!
Đau? Đúng rồi, khóc! Tiểu hài tử đói bụng sẽ khóc!
Thế là, Nam Cung Vũ Huyên mở cái miệng nhỏ nhắn.
“Ô oa a oa oa oa  ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄”
Dù sao cô cũng là tiểu hài tử, khóc cũng không dọa người phải không?!
Vì thế, bên trong một gian phòng hoa lệ học phủ Triêu Dương, trên núi Triêu Dương, đại lục Triêu Dương, một tiểu oa nhi nằm ở trên giường lên tiếng khóc lớn, mà tám tiểu bảo bảo sáu bảy tuổi phấn điêu ngọc mài đứng ở bên giường tay chân luống cuống.
“Nàng làm sao vậy?”
Tiểu Gia Cát Mặc Húc căng thẳng nói, trong đôi mắt xanh trong suốt như nước biển có chút luống cuống.
“Ta, Bản công tử, ta, Bản công tử, ta làm sao biết được!”
Tiểu Tây Môn Vân Ảnh sốt ruột ngay cả tự xưng bình thường cũng hỗn loạn.
“… Hẳn là đói bụng đi.”
Tiểu Tư Không Huyền Dịch gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thịt viên khóc như trời sập, sau đó ra kết luận.
“Đói bụng? Ta đây đi lấy thức ăn cho nàng.”
Tiểu Đông Phương Dật Hàm hớn hở đi ra ngoài.
“Đông Phương Dật Hàm, ngươi có bệnh ư, nàng nhỏ như vậy dùng thiện thế nào được a?!”
Tiểu Công Tôn Lưu Dạ hướng về phía thân ảnh đang muốn chạy vội ra ngoài rống to.
Chết tiệt, nàng khóc làm nội tâm chính mình rối loạn.
“Vậy muốn ăn cái gì?”
Tiểu Gia Cát Mặc Húc khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ta chỉ biết là tiểu bảo bảo muốn ăn sữa.”
Tiểu Công Tôn Lưu Dạ đáp.
“Làm sao có sữa?”
Tiểu Công Tôn Lưu Dạ vội vàng hỏi.
“Trên người nữ nhân mới có sữa.”
Tiểu Hiên Viên Nhược Ngôn đáp, sau đó vỗ vỗ chính mình bộ ngực nhỏ, ra vẻ đứng đắn nói:
“Nơi này, một đống rất lớn, có thể uống.”
“Nữ nhân? Quy Hải Lộng Nguyệt, Thái Tử phi tương lai của ngươi dường như đang ở học đường đi, nàng không phải là nữ nhân sao?”
Tiểu Tây Môn Vân Ảnh hướng về phía Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt nói.
“À, đúng vậy, nàng là nữ nhân! Bản cung đi tìm nàng đến!”
Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt vội vàng nói.
“Đợi đã!”
Tiểu Hiên Viên Nhược Ngôn gọi lại Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt.
“Muốn nơi này rất lớn!”
Tiểu Hiên Viên Nhược Ngôn đối với Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực nói.
“Ừm, đã biết.”
Tiểu Quy Hải Lộng Nguyệt còn thành thật đáp, sau đó vội vàng chạy đi.
Tám tiểu thiếu niên không có phát hiện, bọn họ lúc này cùng với lúc bình thường là cách nhau một trời một vực…