Sau này lại tiếp tục chiến đấu trên đất liền, ha ha, thật sự là mong chờ!
“Đúng rồi. Vậy tháng sau mọi người đem công việc đang làm ở trên “Thuyền Noah” bàn giao lại cho đồ đệ của mình, chúng ta chuẩn bị xuất phát tới một đấu trường lớn hơn!”
Ha ha, thật ra xây dựng “Thuyền Noah” chính là làm nền tảng, hậu thuẫn cũng như chỗ dựa tài chính để tiến hành “nhiệm vụ” thứ hai.
“Bàn tính hư hỏng, cho Huyên Nhi mười vạn lượng, Huyên Nhi đưa cho Tề Hùng.”
Haiz, không có cách nào khác, mơ ước về tương lai vẫn là mơ ước về tương lai, việc chính bây giờ vẫn là tiếp tục hoạt động!
Bạc, bạc trắng bóc!
Tề Hùng, Thành chủ thành Triều Dương, phụ thân của Tề Thiên Vũ.
Hai năm trước, lúc nàng muốn xây dựng “Thuyền Noah” đã hứa là đưa cho lão mười vạn lượng hoa hồng.
Thật ra tình hình bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, khi mới bắt đầu khởi nghiệp, tiền hoa hồng đưa cho lão còn nhiều hơn tiền nàng kiếm được! Tuy rằng rất đau lòng, nhưng mà không còn cách nào khác.
Thành Triều Dương bởi vì có học viện Triều Dương, không thuộc về Quy Hải quốc cũng không thuộc về Hiên Viên quốc, tuy nói là một tòa thành trì, nhưng mà thực chất thì nó không khác một quốc gia nhỏ là mấy, đứng độc lập giữa hai đất nước, từ việc lớn đến việc nhỏ đều do Thành chủ quyết định.
“Ha ha…, ta đã sớm chuẩn bị xong cho con.”
Kim bàn tính lấy ra một chồng ngân phiếu từ trong lòng đưa cho Nam Cung Vũ Huyên.
“Uh! Bàn tính hư hỏng, người thật sự là hiểu con!”
Nam Cung Vũ Huyên lấy ngân phiếu cất vào trong lòng, sau đó ôm tiểu hồ ly. Không, ôm Nam Cung Ngân Tử đứng dậy:
“Con đi đưa trước, rồi sau đó quay về, hì hì… Tứ nương, chuẩn bị đồ ăn ngon cho con ha!”
“Ha ha, thế thì một chút nữa sẽ làm đồ ăn ngon cho con?”
Tứ nương oán trách nhìn Nam Cung Vũ Huyên.
Tiểu nha đầu này, tuy dáng người nhỏ bé, nhưng sức ăn lại rất lớn, khi ăn cơm, rất đáng yêu!
= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =
Kiến trúc rộng lớn, trang hoàng xa hoa.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn đình đài, lầu các cách đó không xa, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
Quy mô của phủ Thành chủ hình như lại được mở rộng!
Thật ra, có mở rộng hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là dùng bạc của nàng mang đến để mở rộng!
Nhưng mà, lại không có cách nào khác? Nàng có việc phải nhờ người!
Nam Cung Vũ Huyên hơi phiền muộn cất bước, đi về phía quần thể kiến trúc.
“Tuyền Nhi muội muội, muội đến rồi à?!”
Nam Cung Vũ Huyên mới vừa đi đến cửa chính của phủ Thành chủ. Tề Thiên Vũ chờ nàng ở cửa đã lâu, lập tức phóng tới trước mặt nàng.
“Dạ, Thiên Vũ ca ca.”
Trên mặt vẫn là nụ cười nhạt theo nàng hàng năm.
Rõ ràng là khuôn mặt tươi cười đáng yêu, nhưng tự nhiên lại làm cho người ta có cảm giác xa cách.
“Tuyền Nhi…”
“Thiên Vũ ca ca, Thành chủ bá phụ có ở nhà không?”
Nam Cung Vũ Huyên cười nhẹ ngắt lời của Tề Thiên Vũ.
Bất kể hắn nói cái gì, hiện tại nàng đều không muốn nghe! Nguyên nhân rất đơn giản, mặc kệ hắn có ngăn cản như thế nào, thì nàng cũng không để ý.
“… Có.”
Tề Thiên Vũ nhíu mày.
Vì sao, luôn có cảm giác Tuyền Nhi muội muội không để ý đến hắn?
“Dạ, vậy muội đi tìm Thành chủ bá phụ trước.”
Sau khi nói xong nàng cười nhẹ, hơi gật đầu với Tề Thiên Vũ, sau đó đi qua Tề Thiên Vũ, đi thẳng vào trong phủ Thành chủ.
Đôi mắt màu bạc của Nam Cung Ngân Tử nhìn lướt qua nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên.
Nha đầu này, dường như sau khi tiểu tử này nói không phải về “tám người kia”, liền không để ý đến tiểu tử này nữa!
Tám người kia rốt cuộc là ai?
Ha ha, hiện tại nó rảnh rỗi đến buồn chán, tò mò muốn biết tám người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Tuy rằng mới ở chung có hai ngày, nhưng nó đã sống năm trăm năm, gặp vô số người.
Tiểu nha đầu này, tuyệt đối không thể dùng từ đơn giản như “không phải người thường” để miêu tả! Thực ra có thể nói là “vô cùng mạnh mẽ”.
Bên ngoài nhìn có vẻ như ngây thơ, trong sáng đáng yêu, nhưng thực tế bên trong thì mức độ nguy hiểm cùng âm mưu đen tối là không thể đo lường được!
…
Thành Triều Dương.
Trong thư phòng của phủ Thành chủ.
“Ha ha, chất nữ Tuyền Nhi, một tháng không gặp, lớn lên nhiều a!”
Nam tử trung niên mập mạp đứng dậy chào đón, cười to sảng khoái.
“Thành chủ bá phụ, dạo này có khỏe không ạ?”
Tiếng nói trong trẻo, mềm mại đặc biệt của Nam Cung Vũ Huyên vang lên.
“Ha ha, nhìn thấy chất nữ Tuyền Nhi, mọi việc đều tốt! Ha ha ha…”
Nghe như tiếng cười có vẻ sảng khoái, lại ngầm có ý chế nhạo, trong lòng Nam Cung Vũ Huyên oán thầm:
Nhìn thấy ta, ngươi liền thấy được mười vạn lượng bạc, đương nhiên mọi việc đều tốt!
“Hì hì, Thành chủ bá phụ nói đùa.”
Biểu tình của Nam Cung Vũ Huyên giống như một hài tử ngượng ngùng vì được khen.
Cái gì gọi là kỹ xảo diễn? Đây chính là kỹ xảo diễn!
“Bản Thành chủ làm sao có thể nói đùa, chất nữ Tuyền Nhi là khách ít đến. Không biết lần này con đến đây là có việc gì?”
“Hì hì, a, Thành chủ bá phụ, con đến đây là để đưa cái này.”
Nam Cung Vũ Huyên trước tiên là cười nhẹ nhàng, lấy ngân phiếu ra, đưa tới trước mặt của Tề Hùng.
Ha ha, là vì việc này sao? Quả thật không biết sao? Quá giả dối thì sẽ làm cho người ta thấy phản cảm!
“A, hóa ra là do việc này, ha ha ha…”
Tề Hùng lại cười lớn, nhưng tiếng cười lần này, rõ ràng lại tăng thêm một thang âm.
Nhận lấy ngân phiếu mà Nam Cung Vũ Huyên đưa ra, tùy tiện để ở trên bàn:
“Ta thật quên mất chuyện này, chất nữ Tuyền Nhi còn nhớ rõ.”
“Ha ha, Thành chủ bá phụ coi tiền tài như cặn bã, tinh thần cao thượng, thực sự khiến cho Tuyền Nhi kính nể!”
Bên ngoài Nam Cung Vũ Huyên làm ra vẻ như rất sùng bái. Nhưng trong lòng nàng lại phản cảm muốn nôn.
Mẹ nó!
Nói là đã quên?
Ai tin được?!
Nếu đã quên có thể sau khi lấy được bạc ngay lập tức đổi xưng hô từ “Bản Thành chủ” biến thành “ta”?!
“Ha ha ha, chất nữ Tuyền Nhi quá khen.”
Trong đôi mắt của Tề Hùng hiện lên vẻ đắc ý:
“A, đúng rồi. Chất nữ Tuyền Nhi, con không phải là người của thành Triều Dương phải không?”
Tháng trước, nha đầu này nói nàng không phụ không mẫu, chỉ có tám ca ca cùng với bốn gia gia. Ông liền sai người tìm kiếm ở trong thành, xem nha đầu này rốt cuộc là con cháu nhà ai. Nhưng mà, người phái đi lại không có kết quả.
“Hì hì, đúng vậy, Tuyền Nhi không phải người trong thành Triều Dương.”
Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên u ám.
Lão hỏi như vậy, đã nói lên việc lão đang phái người điều tra về nàng, nhưng mà lão lại không điều tra được gì.
Xem ra, sau này nàng làm việc cần cẩn thận hơn.
“Vậy chất nữ Tuyền Nhi là như thế nào…”
“A!”
Tề Hùng còn chưa nói xong, liền bị tiếng ‘kêu thảm thiết’ của Nam Cung Vũ Huyên ngắt lời.
“Ngân Tử thối, ngươi cào ta làm gì?!”
Nam Cung Vũ Huyên tức giận trừng mắt nhìn tiểu hồ ly trong lòng.
Ặc?
Nam Cung Ngân Tử bất ngờ, không hiểu ra sao, nhìn vẻ mặt căm tức của Nam Cung Vũ Huyên.
Nó cào nàng?
Không có a!
Nó vẫn nằm ở trong lòng của nàng, động cũng chưa động một chút a?!
“A? Ngươi là đang nhắc nhở ta thời gian đã khuya?”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Nam Cung Ngân Tử, quyết đoán bịa đặt dựa theo ý muốn của nàng!
“Đúng rồi, hiện tại đã không còn sớm.”
Thấp giọng than thở một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Hùng còn đang ở trong tình trạng không rõ tình hình.
“Thành chủ bá phụ, hiện tại thời gian đã muốn không còn sớm, Tuyền Nhi xin cáo lui trước, bằng không nếu trở về trễ, các gia gia sẽ lo lắng.”
Nam Cung Vũ Huyên dùng biểu tình muốn làm ‘hài tử ngoan về nhà đúng giờ’ nhìn Tề Hùng.
“A, như vậy à, vậy chất nữ Tuyền Nhi mau trở về nhà đi. Ha ha, vốn dĩ đang muốn giữ chất nữ Tuyền Nhi ở lại phủ Thành chủ ăn bữa trưa, vậy phải để lần khác..”
Tề Hùng nói một cách rất thông cảm.
Ha ha, cho dù là thông minh, tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu, ra ngoài thế nhưng lúc nào cũng ôm súc sinh.