“Tháng trước, giống như trước kia, xuất hiện tình trạng nguồn cung cấp thiếu một cách nghiêm trọng, đặc biệt là rất nhiều y phục số lượng có hạn, hai ngày đầu tháng là đã bán hết, thời gian còn lại đều thiếu hàng.”
Nói xong, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:
“Chủ tử, ta suy nghĩ, chúng ta có thể đem y phục số lượng có hạn làm nhiều thêm một chút, nếu như bây giờ, mỗi y phục mỗi màu sắc chúng ta chỉ làm một bộ thật sự là quá ít.”
“Không, Thương thúc thúc.”
Nam Cung Vũ Huyên không đồng ý đề nghị của ông:
“Y phục số lượng có hạn, người chắc là rõ nhất. Nếu tốn phí là mười lượng bạc thì khi bán ra sẽ được ba bốn ngàn lượng, sở dĩ có thể đạt tới giá cao như thế chính là vì ‘vật càng hiếm thì càng quý’, nếu như tăng số lượng lên, như vậy giá sẽ giảm, được không bằng mất.”
“… Chủ tử nói, rất có lý.”
Nam tử trung niên suy nghĩ cẩn thận những lời mà Nam Cung Vũ Huyên nói, cảm thấy có lý, nhưng mà:
“Nhưng mà chủ tử, sau khi bán hết y phục số lượng có hạn, thì lượng khách của tầng một sẽ giảm rất nhiều, làm cho hàng hóa tiêu thụ cũng giảm. “
Mấy ngày đầu tháng, đều là chật kín người, ở tầng một muốn di chuyển cũng rất khó khăn, nhưng những ngày sau đó khách hàng thưa thớt hơn rất nhiều.
“…”
Nam Cung Vũ Huyên khép mắt.
Quả thực, đây là một vấn đề, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như:
“Thương thúc thúc, chúng ta mỗi tháng bán đi y phục số lượng có hạn là một trăm kiểu dáng, bảy trăm bộ có phải không?”
“Đúng.”
“Chúng ta giờ đây liền đổi thành mỗi ngày bán đi ba kiểu dáng, hai tỉ bộ, ngày cuối cùng của tháng thì bán hết số còn lại. Người xem như thế có được không?”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Thương phát ra tia sáng kì lạ:
“Chủ tử! Phương pháp này tốt!”
Nếu là như vậy, có thể tránh việc đầu tháng chật kín người, hết chỗ, nhiều việc làm không hết, còn có thể tránh việc lượng khách hàng bị giảm xuống!
“Hì hì…, vậy thì cứ quyết định như vậy đi.”
Ánh mắt của Nam Cung Vũ Huyên chuyển về phía nam tử mặc y phục thư sinh:
“Thư sinh thúc thúc, tới lượt người ~!”
Trình tự mỗi lần báo cáo công việc, là từ quản lý tầng một đến quản lý tầng năm theo thứ tự báo cáo, sau đó là quản lý nhân sự, quản lý an ninh, quản lý hành chính, quản lý tài vụ.
“Ha ha, trong tầng của ta, chủ yếu thiếu thơ ca của chủ tử, chủ tử lần này người có thể để lại nhiều một chút?”
Không có cách nào khác nha, vốn dĩ ông chính là một con mọt sách, chẳng những đối với công danh lợi lộc không màng theo đuổi, ngược lại có chút khuynh hướng hận đời.
Cho nên khi tiểu chủ tử lần đầu tiên xuất hện trước mặt ông lại ngân một bài《 Mơ đi chơi trên núi Thiên Mụ, làm thơ để lại lúc từ biệt 》, khi ngâm ra một câu làm cho ông ngạc nhiên, bất ngờ!
‘Hãy thả con hươu trắng nơi ghềnh núi xanh.
Hễ cần thì cỡi ngay ngựa, thăm núi nổi tiếng,
Chứ sao lại cúi mày khom lưng thờ bọn quyền quý,
Khiến ta không sao mở lòng mở mặt.’
Sau đó vì nàng hứa là mỗi tháng sẽ đưa ra ba mươi bài thơ ca mới đứng ra làm quản lý tầng hai của “Thuyền Noah”.
“Hì hì…”
Nụ cười của Nam Cung Vũ Huyên hết sức quyến rũ, song mắt chuyển động, ánh mắt gian xảo:
“Không thể ~!”
Tuy rằng là lấy trộm thơ ca từ đời Đường, đời Tống, nhưng số lượng có hạn, không thể “xa xỉ”!
“… Vậy, chủ tử ngươi liền nói cho ta Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương An Thạch, Bạch Cư Dịch là những người như thế nào? Bây giờ, người đang ở chỗ nào có được không?”
Thật sự muốn gặp được những người có thể viết ra những sáng tác vi diệu như thế!
“Ha ha ~!”
Nam Cung Vũ Huyên thật sự không nhịn được ánh mắt như thế của thư sinh nhìn mình, bật cười:
“Thư sinh thúc thúc, ngươi xác định ngươi muốn đi tìm bọn họ?”
Chà chà ~! Nàng dám đánh cuộc, cho dù nàng nói, ông cũng sẽ không đi!
“Đúng!”
Thư sinh vừa nhìn thái độ của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng biết yêu cầu này hấp dẫn, lập tức nhìn Nam Cung Vũ Huyên một cách mong chờ, nói một cách kiên định.
“Hì hì… Bọn họ…”
Nam Cung Vũ Huyên cố ý tạm dừng rất lâu.
Thời khắc mấu chốt tạm dừng, chọc cho tiếng lòng của thư sinh thắt lại!
Sau đó, khi tiếng lòng của thư sinh sắp nổ tung, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ làm cho thư sinh sụp đổ:
“Qua đời ~”
Nói xong, lại căng thẳng nói:
“Thư sinh thúc thúc! Sinh mệnh thật đáng quý a! Không thể đi gặp bọn họ! Bên trong địa ngục ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chơi không vui!”
Âm thanh lo lắng cùng với dáng vẻ đau lòng, giống như thể ai đó vì có thể gặp mặt người muốn gặp mà tự sát!
“…”
Lập tức Thư sinh cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, mặt không chút thay đổi nhìn Nam Cung Vũ Huyên. Ông như vậy, muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu!
“Ha ha ha ha…”
Cả sảnh đường nhất thời bùng nổ tiếng cười lớn.
“Tam nương ~, đến ~ ngươi ~ ~”
Giọng nói âm u phát ra từ trong miệng của Thư sinh.
Đúng vậy, hiện tại ông đang nói sang chuyện khác!
Tuy rằng chủ tử vô lương tâm làm một cái mũ thằng hề ngu ngốc để cho ông đội, may mắn ông cũng không làm nhục sứ mệnh đội lên!
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ông cũng có thể ngu ngốc để yên cho bọn họ cười!
Cho nên, nói sang chuyện khác!
Giọng nói cùng với ngữ điệu, thật sự có tác dụng!
Tám người đang cười suýt ngất bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo, sởn cả tóc gáy, vì thế dừng cười ngây ngốc nhìn thư sinh mặt không có cảm xúc.
Nam Cung Vũ Huyên nghẹn cười nhìn dáng vẻ của chín người, ha ha ha…, ngay lập tức không nhịn được!
Nàng phát hiện, nàng gặp được mấy “Lão nhân gia”, đều là đồ đệ của Chu Bá Thông! Một đống lão ngoan đồng!
Không ngờ rằng, ngày thường đứng đắn thật thà như thư sinh thúc thúc, thế nhưng còn có thể giả quỷ!
“Khụ khụ khụ…, ta, tầng của ta, không có chuyện gì, tất cả đều bình thường. Tháng sau, cũng vẫn bình thường.”
Tam nương ho nhẹ vài tiếng, nói.
“Giống như trên.”
Tam nương vừa dứt lời, một nữ tử trung niên có dáng vẻ giống Tam nương đến tám phần, khôn khéo, giỏi giang phát ra lời nói.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn nữ tử trung niên khôn khéo giỏi giang:
“Ha ha…, Tứ nương, người cùng với tam nương thật sự là thân tỷ muội?”
Phụt, cẩu huyết!
Câu ‘Giống như trên’ này, mỗi tháng Tứ nương đều nói giống nhau, mỗi tháng Nam Cung Vũ Huyên đều phải hỏi một lần!
Tam nương cùng Tứ nương nhìn nhau, sau đó biểu hiện khuôn mặt giống nhau – dáng vẻ như nhìn người ngu ngốc mà nhìn Nam Cung Vũ Huyên.
Làm ơn đi, bọn họ từng trả lời rất nhiều lần? Hơn nữa, cho dù không trả lời, chủ tử chẳng lẽ không có thể từ thần sắc của bọn họ nhìn thấy sự thực sao?
Haiz, ánh mắt này, cùng ‘giống như trên’ còn có ‘Ha ha…, Tứ nương với Tam nương thật sự là thân tỷ muội?’ giống nhau, mỗi tháng sự việc như thế đều xảy ra một lần.
“Khụ khụ ~!”
Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng:
“Không có gì thì thôi ~!”
Sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người một trung niên nam tử khác:
“Hoa thúc thúc, tới lượt người.”
Haiz ~! Không có cách nào nha, chỉ có thể nói sang chuyện khác!
Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên lần thứ n nói với chính mình:
Lần sau, lại nghe thấy ba chữ ‘giống như trên’, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh a!
“Trong tầng của ta, chính là phòng quá ít, haiz ~! Con người ta lại tài giỏi, cũng không có cách nào a ~!”
Nói xong, thối thí huơ huơ tay trước trán.
“Ặc…, vấn đề phòng, là không có còn cách nào.”
Nam Cung Vũ Huyên kiên trì nói.
Hiện tại nàng nổi da gà không ngừng.
Đủ chưa nha? Hoa thúc thúc này chính là đại thúc lẳиɠ ɭơ!