Quyển 1 - Chương 30: Tính trẻ con chưa hết

“Ngạc nhiên làm gì? Lão tử nhặt một tiểu hài tử cũng không được à?!”

Thượng Thiện Dương tức giận nói.

Đại gia, bọn họ nhặt hài tử giống như nhặt đồ vật, vì sao mình không thể nhặt?!

“À… Vốn dĩ chuyện này không có gì là không đúng, chẹp chẹp ~, chỉ là, không nghĩ ra vì sao một lão già lạnh lùng, lòng dạ cứng rắn hơn cả sắt bỗng dưng nhặt một hài tử đem về, chẹp chẹp…”

Thượng Thiện Kê ngậm đầy đồ ăn trong miệng, vừa “chẹp chẹp” vừa nói chuyện.

Âm thanh khả nghi lập tức khiến cho ba người khác chú ý, cùng nhau quay đầu, nhìn về phía Thượng Thiện Kê:

“Ngươi đang ăn cái gì?!”

Ba người trăm miệng một lời.

“Chẹp chẹp…, ặc, chính là thứ mọi người nhìn thấy? Chẹp chẹp… Ta đang ăn chân gà ~! Chẹp chẹp…”

Thượng Thiện Kê quơ quơ xương gà sáng bóng trong tay, nói một cách đương nhiên.

“Cái gì?!”

Ba tiếng gầm lên sau đó, ba luồng gió mạnh mẽ cuốn đến trước người Thượng Thiện Kê.

“A ——!Chân gà của lão tử!”

Thượng Thiện Ngưu nhìn xương gà trên mặt đất, kêu thảm thiết không dứt.

“Ông nội nó! Thượng Thiện Kê, ngươi ăn hết cả hai cái chân gà?!”

Thượng Thiện Áp cầm vạt áo trước ngực của Thượng Thiện Kê, gầm lên!

“Thượng Thiện Áp, nước miếng của ngươi!”

Thượng Thiện Kê đem vạt áo của mình giải cứu từ trong tay của Thượng Thiện Áp, nói một cách không kiên nhẫn.

Thật đúng là, người cũng đã già như vậy, nói chuyện thì nói đi, vì sao phải dùng nước miếng phun đầy lên khuôn mặt già nua của mình?!

“@##¥&#…”

Bốn ông lão bắt đầu nhốn nháo “huyên thuyên”, nói với tốc độ cực nhanh.

Nam Cung Vũ Huyên xấu hổ.

Tốc độ lời nói như này! Trận chiến này! Tuổi này!…

“Chuyện này… Ta muốn nói, các ngươi sao không làm hai con gà?”

Thật sự không đành lòng để cho lỗ tai của mình gặp nạn, thanh âm mềm yếu của Nam Cung Vũ Huyên từ trên giường truyền ra.

Bốn người dừng việc tranh chấp lại, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt thâm trầm, dường như thật sự là đang tự hỏi về đề nghị của Nam Cung Vũ Huyên.

Sau một lúc lâu.

Bốn người nhụt chí nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Gà này, mỗi ngày chỉ có một con ~.”

Trăm miệng một lời, bốn người cùng nhau biến đổi giống một tiểu hài tử chịu oan ức.

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, tránh đi ánh mắt oan ức của bốn người:

“Vậy mang chân gà chia đôi ra, chia làm bốn phần là được rồi?”

Mồ hôi! Bị mấy ông lão tuổi có thể làm ông mình nhìn bằng đôi mắt tủi thân, thật đúng là không phải người bình thường có thể chịu đựng được!

“Không đủ ăn… A ——!”

Thượng Thiện Áp dường như lại phát hiện ra một đại lục mới, phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nhanh như tia chớp chạy tới phía trước, cầm lấy vài sợi tóc của Nam Cung Vũ Huyên:

“Đây là cái gì?!”

Thượng Thiện Kê, Thượng Thiện Dương cùng Thượng Thiện Ngưu giờ phút này cũng đã đi đến trước giường, vẻ mặt không tin nhìn sợi tóc trong tay của Thượng Thiện Áp.

Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt xem, trong đôi mắt hai sắc thái thương cảm cùng hạnh phúc quấn quýt với nhau.

Bọn họ… Có tốt hay không? Có nhớ mình hay không? Có hay không… Có vì mình mất tích mà đau lòng hay không…?

Đau lòng?! Không!

Không thể! Không thể làm cho bọn họ đau lòng!

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghĩ đến khả năng bọn họ đau lòng, giãy dụa định đứng dậy.

Nàng, phải đi về!

Một bàn tay lớn đột ngột đè đầu vai của nàng lại, giữ chặt nàng, khiến nàng không nhúc nhích được:

“Ngươi muốn làm gì?!”

Thượng Thiện Dương giận, trừng mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Ngươi muốn xương sống của ngươi bị tàn phế phải không?!”

Bị quát, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nhớ tới.

Xương sống của nàng khi rơi xuống cây bị gãy, hiện tại nàng, giống như một người bỏ đi, không nhúc nhích được…

Mắt sáng tối sầm lại:

“Thực sự xin lỗi ~, ta quên…”

Nhưng, thật sự rất muốn trở về, rất muốn rất muốn…

“Ặc, Thượng Thiện Dương, ngươi lão già này làm gì mà hung dữ như vậy? Ngươi xem dọa cho hài tử sợ hãi.”

Thượng Thiện Kê ngồi vào bên giường, oán giận Thượng Thiện Dương vài câu, sau đó bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Bé ngoan, con… cùng với vài cái tiểu tử khó chơi kia có quan hệ như thế nào?”

Trong mắt ông giờ phút này tất cả đều là chăm chú.

“A?”

Nhất thời Nam Cung Vũ Huyên không phản ứng kịp, nhìn Thượng Thiện Kê nghi hoặc.

“Ai nha! Kê lão già, ngươi hỏi như vậy, ai biết ngươi hỏi là ai a?!”

Thượng Thiện Áp trợn mắt liếc Thượng Thiện Kê một cái, sau đó nhìn về phía vài sợi tóc màu sắc rực rỡ trong mái tóc đen bóng của Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt sâu sắc:

“Tiểu oa nhi a, chính là, ngươi cùng với mấy tiểu tử có màu mắt giống với màu tóc của ngươi có quan hệ gì?”

Lời vừa nói ra, vốn dĩ ánh mắt sáng, trong suốt thấy đáy của Nam Cung Vũ Huyên trở lên sâu thẳm:

“Ta không biết các ngươi đang nói cái gì.”

Hờ hững mở miệng, cùng với khuôn mặt non nớt của nàng cực kì không hợp!

Mấy ông lão này, chính là muốn biết chuyện của bọn họ từ chỗ mình hay sao?

Mình có biết về thân phận của mấy ca ca. Thân phận của bọn họ rất nhạy cảm, mức độ nhạy cảm, không cần nói cũng biết. Cho nên mình không thể có một chút sai sót.

Bốn ông lão thấy Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên như thế, tất nhiên là biết nàng sinh cảnh giác đối với bọn họ, nhìn nhau, Thượng Thiện Ngưu mở miệng:

“Hài tử, ngươi không cần lo lắng bọn ta sẽ có ý đồ xấu, chúng ta chính là sư phụ của vài đứa tiểu quỷ.”

Sư phụ?

Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía mấy người.

… Trong trí nhớ.

Lộng Nguyệt ca ca vuốt ve khuôn mặt của nàng:

“Dạ, mấy lão già Thượng Thiện trở về. Chúng ta ngày mai phải bắt đầu đi học.”

Trong giọng nói có chứa sự lo lắng.

“Cái gì?!”

Dạ ca ca để quyển sách trên tay xuống bàn:

“Mấy lão già khó chơi đã trở về?! Bé con làm sao bây giờ?!”

Lớp băng mỏng trong đôi mắt màu xanh lam xuất hiện vết nứt.

… Ký ức trong quá khứ, hiện lên trong đầu Nam Cung Vũ Huyên.

Mấy lão già Thượng Thiện? Thượng Thiện Kê, Thượng Thiện Áp, Thượng Thiện Ngưu, Thượng Thiện Dương?

Thượng Thiện! Vậy chắc không sai!

“Các ngươi, là mấy lão già Thượng Thiện?”

Trong đôi mắt sáng của Nam Cung Vũ Huyên, ánh sáng gian xảo chợt lóe rồi biến mất.

Bốn người nghe Nam Cung Vũ Huyên xưng hô xong, sắc mặt quả nhiên không tốt lắm, nhưng lại đều chịu đựng không có bùng phát, bởi vì hiện tại bọn họ còn phải làm rõ ràng ai đó cùng với mấy người kia rốt cuộc quan hệ gì, cho nên quyết đoán chưa bùng phát a!

“Khụ khụ…, hài tử a, nếu con không ngại, liền gọi chúng ta một tiếng ca ca là được.”

Thượng Thiện Ngưu cười rất hiền lành.

Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện vạch đen.

Ca, ca ca…? Mồ hôi, lão già này, thật đúng là…

“Khụ khụ, hài tử, hắn nói đùa, con liền gọi chúng ta thúc thúc được rồi, ha ha ha…”

Thượng Thiện Kê nhìn đến Nam Cung Vũ Huyên vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng thay đổi một xưng hô có vẻ “bình thường”.

Nam Cung Vũ Huyên nghẹn cười.

Mấy lão già này, thật đúng là tính trẻ con chưa hết.

“Kỳ thật, ta cảm thấy được, các ngươi hoàn toàn có thể bị ta gọi là… Lão, ông!”

Nam Cung Vũ Huyên cố ý đem mấy từ nói thật chậm, sau đó chớp đôi mắt to trong suốt, chờ đợi xem phản ứng của bọn họ.

“Nha đầu xấu xa! Ngươi nói cái gì?!”

Quả nhiên, Thượng Thiện Dương kích động! Hai mắt phun lửa!

“Ô ô ô…, không —— muốn —— a ——!”

Thượng Thiện Áp kêu lên thảm thiết.

“Mọi người, lão tử thực sự có già như vậy sao?!”

Thượng Thiện Ngưu bắt đầu băn khoăn.

“Chà chà chà ~! Hài tử này nhất định là đang nói đùa ~!”

Vẻ mặt của Thượng Thiện Kê giống như đà điểu trốn tránh sự thật.

Nam Cung Vũ Huyên lấy tay bịt tai, ai oán xem âm thanh hỗn loạn do mấy lão già tạo ra.

Mồ hôi! Sớm biết như thế thì đã không nói! Cuối cùng “chịu tàn phá”, vẫn là lỗ tai của nàng!

“Các ngươi đều rất trẻ, rất khôi ngô tuấn tú, rất xinh đẹp! Ta nói như vậy, chỉ là vì tôn kính đối với các ngươi, thật sự, thật sự, thật sự!”

Ai đó vì lỗ tai của mình, mặt không đỏ tim không đập khen mấy lão già!

“Thật sự?”

Bốn người trăm miệng một lời, ngữ khí tuy là hoài nghi, nhưng trong đôi mắt lóe ra ánh sáng, sau đó nói với Nam Cung Vũ Huyên một chuyện:

Đúng, bọn họ rất tự tin bọn họ rất trẻ, rất khôi ngô tuấn tú, rất xinh đẹp! Cho nên, không chút do dự tin vào lời nói dối của nàng!