Quyển 1 - Chương 21: Hùng vĩ

Trên đường núi gập ghềnh, trên lưng thiếu niên mặc y phục màu đen cõng một nữ oa mặc y phục màu hồng, thoải mái bước đi.

Trên lưng của thiếu niên, nữ oa vui sướиɠ vung chân múa tay cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy. Mắt đen giống như trân châu không ngừng lóe sáng.

“Lộng Nguyệt ca ca, huynh nói xem các huynh thích nhất là màu gì?”

Tiếng nói non nớt, ngọt ngào, mềm mại dễ nghe.

“Ha ha…, Huyên Nhi bảo bối, muội may y phục, theo như màu sắc muội yêu thích là được, không phải để ý đến bọn ta thích màu gì?”

Trong ánh mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt tràn đầy ý cười dịu dàng:

“Huyên Nhi bảo bối, mặc y phục màu gì ta cũng thích ~!”

Ha ha…, tiểu tử này, còn chưa học được may y phục, mà bắt đầu đã nghĩ làm y phục màu gì, tính tình này, thật đúng là không phải nôn nóng bình thường.

“Hì hì… Ta đây cứ dựa theo màu sắc mình thích mà làm.”

Nam Cung Vũ Huyên tựa sát lại gật đầu:

“Lộng Nguyệt bảo bối ~! Ta phát hiện miệng của huynh cũng thật ngọt ~!”

Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên đặt lên hai má của Quy Hải Lộng Nguyệt, nhéo một cách không kiêng dè gì.

“Huyên Nhi bảo bối đừng nghịch. Nghịch nữa ta bỏ muội lại ~!”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói “không nể mặt”, nhưng trong ánh mắt màu vàng lại sáng rạng rỡ.

Có thể gần gũi hắn một cách không kiêng dè gì, chỉ sợ trên thế giới cũng chỉ có tiểu tử mà hắn cõng trên lưng này. Ha ha…, cảm giác như vậy, giống như hắn thật sự không hề cô đơn, thoát khỏi cái thân phận đáng ghét, là một người bình thường…

“Vậy huynh bỏ a ~! Bỏ a ~!Huynh bỏ a ~!”

Nghe hắn nói như vậy, động tác của Nam Cung Vũ Huyên mạnh hơn nữa, vừa nói vừa vặn vẹo lung tung trên lưng hắn.

“Muội bảo ta bỏ ta liền bỏ sao? Ta vẫn cứ không bỏ~!”

Quy Hải Lộng Nguyệt đem tay giữ chặt nàng, vận khinh công, chạy trên thân núi.



“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Trong phòng rộng lớn, xa hoa, thanh âm của người phụ nhân trung niên có vẻ có chút kích động.

“Kêu cái gì?! Ngươi đi theo bên người của Bản tiểu thư lâu như vậy, chẳng lẽ không biết Bản tiểu thư ghét nhất chính là người khác quấy rầy Bản tiểu thư ngủ sao?!”

Trong tiếng nói, mắt nhập nhèm buồn ngủ không dấu nổi sự kiêu ngạo của chủ nhân.

“Tiểu thư, Thái tử Điện hạ tới.”

Phụ nhân trung niên kích động nói với người bên trong tấm rèm màu hồng nhạt.

“Cái gì?!”

Thanh âm kinh ngạc qua đi, tấm rèm màu hồng nhạt đột nhiên bị vén ra:

“Nhũ nương, ngươi nói cái gì?!”

Một nữ hài tử có đôi mắt to, nhìn phụ nhân trung niên.

Theo biểu tình của nàng liền có thể thấy được tin tức truyền ra từ trong miệng nhũ nương đối nàng mà nói là khó tin đến cỡ nào.

“Tiểu thư, là Thái tử Điện hạ tới, đang ở tiền sảnh!”

Nhũ nương cung kính lại lặp lời nói, nhưng là trong giọng nói rõ ràng chứa kích động.

“Thái Tử ca ca?! Ha ha ha… Thái Tử ca ca đến đây!”

Nữ hài tử nhảy ra đứng dậy, chân trần giẫm ở trên mặt đất, kích động kéo vạt áo của nhũ nương:

“Nhũ nương, ngươi đi tiếp Thái Tử ca ca trước, ta lập tức tới sau!”

Từ bốn năm trước, sau khi hắn đến lớp học đi tìm nàng, liền không còn liếc nàng nữa.

Ở học đường, vô số lần “ngẫu nhiên gặp”, hắn dám đem nàng trở thành không khí. Nàng nhìn hắn vô số lần, lại luôn bị ánh mắt đáng sợ của hắn dọa đi.

Nay, hắn thế nhưng lại tới nơi này của nàng, nàng có thể không kích động sao?!

Nữ hài tử cúi đầu nhìn trước ngực của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên hiện lên đỏ ửng.

Năm đó, sau khi hắn “như vậy”, chính mình đã trở lại hỏi nhũ nương.

Cũng đã bốn năm, mình cũng sớm đã hiểu được ý nghĩa hai viên thịt nhỏ trước ngực, cho nên, vẫn không ngừng cố gắng, muốn đạt tới kích cỡ làm cho hắn vừa lòng… Cũng may, trải qua ba năm cố gắng, cảnh sắc trước ngực của mình đã được xem như là “hùng vĩ” nhất trong học viện, hẳn là sẽ không làm cho hắn ghét bỏ…