Tuyết Khê cốc.
Bốn vị Thượng Thiện cùng Nam Cung Ngân Tử cảnh giác nhìn hơn mười người từ trên trời giáng xuống.
“Các ngươi…”
“To gan!”
Lời Thượng Thiện Cơ còn chưa nói xong, liền bị một tráng hán dáng người khôi ngô đánh gãy:
“Nhìn thấy Thần tôn còn không hành lễ?!”
“Thần tôn?!”
Mắt bốn vị Thượng Thiện mở to, nhìn nam tử hắc y được mọi người bảo vệ ở giữa.
“A Phàm Nhi, không được vô lễ.”
Nam tử hắc y nhẹ giọng quát tráng hán đánh gãy lời nói của Thượng Thiện Cơ, sau đó nhìn về phía bốn vị Thượng Thiện:
“Xem ra bốn vị chính là Tứ đại Thành chủ nổi danh đỉnh đỉnh. Hôm nay vừa gặp, thật sự có chút chênh lệch so với tưởng tượng của Bản tôn.”
Nam tử hắc y có chút tiếc nuối nói.
“Ngươi!”
Thượng Thiện Dương vừa nghe, tức giận nhảy đổng cao, vừa muốn ra tay, lại bị Thượng Thiện Ca ngăn lại:
“Bình tĩnh.”
“Tây Thành chủ quả nhiên bình tĩnh cơ trí.”
Nam tử hắc y nhìn Thượng Thiện Ca nói.
“Các hạ tới đây, là muốn gì?”
Thượng Thiện Ca nhìn nam tử hắc y nói.
“Bản tôn tới đây, chẳng qua là muốn mời bốn vị Thành chủ cùng Thần sử tiền nhiệm trở về Phục Hy mà thôi.”
Nam tử hắc y ngồi xuống cái ghế mà không biết tùy tùng tìm đâu ra, bình tĩnh nói.
“Bọn ta sợ là không thể nghe theo ý của các hạ. Sinh hoạt ở nơi này hơn hai mươi năm, chúng ta đã sớm quen với cuộc sống nơi đây.”
Thượng Thiện Ca từ chối.
“Ha ha, một khi đã như vậy, Bản tôn cũng không ép buộc.”
Nam tử hắc y đột nhiên cười nói:
“Chẳng qua, mong rằng bốn vị Thành chủ trả lại bí tịch của Phục Hy bị mang đi năm đó.”
Mục đích chuyến này của hắn chỉ là vì mấy bộ bí tịch tu chân cuối cùng kia mà thôi.
“Chỉ sợ các hạ hiểu lầm.”
Thượng Thiện Ca cười lạnh:
“Bí tịch tu chân truyền thừa từ thượng cổ xuống, là do tứ đại gia tộc cùng nhau thủ hộ từ thượng cổ đến nay. Nên cơ bản bí tịch này cũng không phải vật thuộc quyền sở hữu của Phục Hy.”
Ngụ ý: Bí tịch này không có chút liên quan nào tới thứ gọi là đại lục Phục Hy trong miệng tôn giả. Cho nên ngươi dùng danh nghĩa Phục Hy để lấy lại là danh không chính, ngôn không thuận.
“Vậy ý của Tây Thành chủ, hình như là không chịu trả bí tịch lại?”
Nam tử hắc y lạnh lùng nhìn về phía Thượng Thiện Ca:
“Nếu như không chịu, vậy đừng trách Bản tôn không hiểu tôn trọng tiền bối.”
“Ha ha ha ——”
Nam Cung Ngân Tử vẫn không nói gì đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, như là nghe thấy chuyện mắc cười nhất thiên hạ mà nhìn nam tử hắc y:
“Tên tiểu nhân nham hiểm nhà ngươi, đừng mở miệng ngậm miệng là “Bản tôn này Bản tôn nọ” Ngươi không xứng!”
“Ngân Hồn!”
Phó tòng bên người nam tử hắc y nghe thấy Nam Cung Ngân Tử nói như thế, trong phút chốc rút vũ khi sáng loáng ra:
“Chớ có vô lễ với Tôn chủ!”
“Tôn chủ?”
Trên mặt Nam Cung Ngân Tử lộ vẻ châm chọc:
“Thập tam Tôn vệ!Lúc trước, sao ta lại không phát hiện ra các ngươi vừa sinh ra đã có tiềm chất làm chó săn nha, thật sự là thất kính.”
“Ngươi…!”
Thập tam Tôn vệ đen mặt, không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.
“Ha ha ha ——”
Nam tử hắc y đột nhiên cười lớn:
“Xem ra lần này Bản tôn muốn áp dụng chính sách dụ dỗ là không thể thực hiện được.”
Nói xong, nhìn về phía Thập tam Tôn vệ:
“Nếu Thần sử tiền nhiệm cùng bốn vị Thành chủ không muốn uống rượu mời của Bản tôn, như vậy liền mời rượu phạt đi.”
“Tuân mệnh!”
Thập tam Tôn vệ tuân lệnh, không chút chần chờ, cùng nhau động thủ.
Sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, đốm lửa cũng theo đó mà tung bay.
Tuyết Khê cốc vốn là cỏ xanh thăm thẳm, hoa tươi khắp nơi lại bị bao phủ trong một mảnh dầu sôi lửa bỏng.
Thập tam Tôn vệ toàn lực xuất kích, mà bốn vị Thượng Thiện cùng Nam Cung Ngân Tử cũng không hề giữ lại mà chiến.
Hơn năm canh giờ, từ mặt trời mới nhú tới lúc mặt trời ngã về tây, trên Tuyết Khê cốc gần như chưa từng một tia ánh mặt trời, đều bị vây ở trong một mảnh mây đen.
Mây đen tan tác, tiếng sấm chấm dứt, ánh lửa cũng biến mất, gió lốc cũng dừng lại.
Khói bụi cuồn cuộn, đất đá bay loạn xong.
Tuyết Khê cốc lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhưng hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Mảnh cỏ thăm thẳm kia như bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ còn lại mảnh đất cháy khét trơ trọi.
Tuyết Khê cốc sức sống bừng bừng, rõ ràng đã thay hình đổi dạng, thành một mảnh đất hoang vắng yên tĩnh.
Trên thân bốn vị Thượng Thiện cùng Nam Cung Ngân Tử loang lổ vết máu, nhìn thấy ghê người, đều gục trên mặt đất.
Thập tam Tôn vệ cũng không còn ra vẻ như lúc ban đầu.
Một trận đại chiến này, đã làm cho bản thân bọn họ bị trọng thương.
Tuy rằng thắng, nhưng cũng chỉ là thắng hiểm mà thôi.
Nam tử hắc y yên tĩnh ngồi tại chỗ, không hề động đậy dù chỉ một chút.
Mảnh đất dưới chân hắn, vẫn là thảm cỏ xanh. Trong Tuyết Khê cốc hoang vắng hiện tại tạo ra một cảm giác quỷ dị.
“Ha ha, đều nói tu vi bốn vị Thành chủ cái thế, ai ngờ bây giờ lại ngay cả thị vệ của Bản tôn cũng không đánh lại.”
Thanh âm nam tử hắc y trong cốc hoang vắng này có vẻ đột ngột, hắn liếc nhìn Nam Cung Ngân tử đã trở về thân hồ ly:
“Ha ha, Thần sử tiền nhiệm được gọi là bách thú chí tôn, không ngờ lại không chịu nổi một kích như thế, thật khiến cho Bản tôn thất vọng.”
Trong giọng nói chỉ có sung sướиɠ, không nghe ra chút thất vọng nào.
“Khụ khụ, nếu chúng ta thua, khụ khụ, muốn gϊếŧ muốn chém tùy các ngươi, cần gì nói nhảm nhiều vậy, khụ khụ…”
Thượng Thiện Cơ che ngực nói.
“Giao bí tịch ra, Bản tôn liền tha các ngươi không chết.”
“Ha ha, khụ khụ… Chẳng lẽ tai các hạ có bênh? Khụ khụ… Bí tịch không phải đồ của các hạ, yêu cầu này không phải là quá ép buộc sao?”
Thượng Thiện Cơ cười đến châm chọc.
“…”
Ánh mắt nam tử hắc y sâu thẳm âm u nhìn bốn người một hồ trên mặt đất một cái, chợt nhìn về phía Thập tam Tôn vệ phía sau:
“Nếu bốn vị Thành chủ không muốn phối hợp, vậy liền tự mình động thủ đi tìm.”
“Tuân mệnh!”
“Đợi đã.”
Thanh âm nữ tử kiều mỵ từ trên đám mây truyền đến, ngăn cản hành động của Thập tam Tôn vệ.
Nam tử hắc y ngẩng đầu.
Vân Tước to lớn màu trắng tinh che khuất bầu trời trên đỉnh đầu, tạo thành một mảng bóng đen lớn dưới mặt đất.
Vân Tước đáp xuống đất, nữ tử lục y nhanh nhẹn từ trên lưng nó xuống dưới.
Vỗ nhẹ lên cánh Vân Tước, Vân Tước hót một tiếng rồi bay lên tận trời, không còn bóng dáng.
“Thuộc hạ tham kiến Tôn mẫu!”
Hai đầu gối Thập tam Tôn vệ quỳ xuống đất, hành lễ với nữ tử lục y.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Nam tử hắc y nhìn thấy nữ tử, nhíu mày hỏi.
“Bí tịch không chỗ bọn họ.”
Nữ tử lục y không trả lời câu hỏi mà nói:
“Muốn tìm bí tịch, hẳn là tìm ái đồ của bọn họ mới đúng.”
“Ta đang hỏi, sao ngươi lại đến?”
Sắc mặt nam tử hắc y không tốt nhìn nữ tử lục y, nói từng chữ một.
“Ha ha…”
Nữ tử lục y che miệng cười, đồng thời dựa vào trong ngực nam tử hắc y:
“Ngươi là phu quân của ta, phu quân đi xa, ta đương nhiên muốn đi theo hầu hạ.”
“Đừng dựa vào gần như thế.”
Mặt nam tử hắc y lạnh lẽo mà nghiêm túc, đẩy nữ tử ra.
Sau đó nhìn về phía Thập tam Tôn vệ:
“Gϊếŧ hết.”
“Đợi đã!”
Nữ tử lục y lại tiếp tục ngăn cản.
“Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?!”
Nam tử hắc y nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử.
“Ha ha, phu quân bớt giận a~.”
Nữ tử lục y đưa tay xoa xoa l*иg ngực nam tử hắc y, vẽ vòng tròn.
“Đừng đυ.ng ta!”
Nam tử hắc y ngăn tay nữ tử lục y một phen.
“…”
Tươi cười của nữ tử lục y cứng ở trên mặt, chợt khôi phục mị thái:
“Tướng công muốn có được bí tịch, phải dùng bọn họ làm mồi dụ.”
“…”
Nam tử hắc y nửa tin nửa ngờ nhìn nữ tử, vẻ mặt cẩn thận.
Nữ tử lục y dường như xem nhẹ sự ngờ vực của hắn, ngược lại càng toát mị thái, nhẹ giọng nói bên tai hắn gì đó.
“Chắc chắn không nhầm?”
Anh mắt nam tử hắc y thâm sâu mà hỏi.
“Ta từng kiểm chứng, đúng là thật sự.”
Đôi tay nữ tử ôm lấy cổ nam tử hắc y:
“Tướng công, lần này nếu như lấy được bí tịch trở về, ta xem như lập công lớn đúng không?”
“…”
Nam tử hắc y lạnh lùng nhìn nữ tử, không nói.
“Ha ha, lập công, hẳn là sẽ có thưởng đúng hay không?”
Nữ tử dường như không hề chịu chút ảnh hường nào từ tầm mắt lạnh băng của nam tử.
Bởi vậy có thể thấy được, tâm lý tố chất của nữu tử này thật sự là cao.
“Đưa bọn chúng tới phi chu trước đi.”
Nam tử hắc y trầm giọng nói với Thập tam Tôn vệ.
“Tuân mệnh.”
Thập tam Tôn vệ tuân liền mang theo bốn vị Thượng Thiên cùng Nam Cung Ngân Tử không còn lực hoàn thủ đi.
Rất nhanh, Tuyết Khê cốc hoang vắng, chỉ còn lại hai người.
Nam tử dùng lực thật lớn vung rớt tay đang ôm cổ hắn ra:
“Lâm Vũ, đến cùng ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?”
Nữ tử lục y cười khổ:
“Ha ha, ta chẳng qua là muốn một lần nữa có được trái tim của chàng mà thôi.”
“Trái tim?”
Nam tử giống như nghe thấy chuyện nực cười gì đó, nhìn Lâm Vũ cười lớn:
“Ha ha ha —— ngươi cho rằng ta còn có trái tim sao?”
Tuy rằng tiếng cười rất to, nhưng trong đôi mắt màu rám nắng kia lại không có chút ý cười nào:
“Trái tim của ta, sớm đã chết! Chẳng lẽ ngươi quên?”
“Tử Huân! Chuyện cũng đã qua được mười năm, vì sao ngươi vẫn không chịu quên quá khứ, quên tiện …”
Thanh âm bén nhọn của Lâm Vũ đột nhiên dừng lại, không thể tin nhìn tay lớn đang tàn nhẫn mà bóp chặt cổ nàng.
“Lâm Vũ, nếu như ta còn nghe được bất cứ lời nào chửi bới nàng, ta không ngại việc ra tay bẻ gãy cổ của ngươi.”
Nói xong, vung mạnh, ném Lâm Vũ té xuống mặt đất, sau đó không thèm liếc nàng một cái, bước nhanh rời đi.
Tay phải Lâm Vũ chống đỡ thân mình, hai mắt nhiễm đỏ nhìn bóng dáng dần dần đi xa:
“Dư Tử Huân! Nếu ngươi không quên được ả, ta sẽ tô đậm ký ức về ả giúp ngươi!”
Thanh âm có chút khàn khàn nhưng bén nhọn không mất đi:
“Cái chết của nàng, ngươi mới là kẻ cầm dầu! Ha ha ha —- nữ nhân mà ngươi yêu nhất, là bị chính tay ngươi hại chết! Ha ha ha…..”
Tiếng nói bén nhọn quanh quẩn trong cốc hoang vắng, nhuộm thêm một tầng thê lương.
Thân mình nam tử hắc y cứng đờ, bước chân cũng hỗn loạn hơn.
Như là ở phía sau lưng có lệ quỷ đang đuổi theo hắn, bước chân vội vàng như chạy trốn khỏi cốc.
…
Hoàng cung Quy Hải quốc.
“Lộng Nguyệt, chuyện gì khiến huynh vội vàng gọi chúng ta đến như vậy?”
Gia Cát Mặc Húc mang vẻ mặt không hiểu nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt mang vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù Tây Môn Vân Ảnh không có hỏi, nhưng trong mắt hoa đào cũng có thần sắc nghi hoặc không khác Gia Cát Mặc Húc là bao.
“Núi Triêu Dương, đã xảy ra chuyện.”
Quy Hải Lộng Nguyệt trầm giọng nói.
“Huyên Nhi!”
Sắc mặt Gia Cát Mặc Húc cùng Tây Môn Vân Ảnh đại biến:
“Có phải là Huyên Nhi cùng Lưu Dạ…”
“Không phải.”
Quy Hải Lộng Nguyệt lắc đầu:
“Hôm nay thu được một phong thư không rõ lai lịch, nói bốn lão nhân cùng Ngân Tử trong tay bọn họ, nếu như muốn cứu mạng bọn họ, chúng ta mang bí tịch của bốn lão nhân đến trao đổi.”
Trong thư không có chữ nào nhắc tới Huyên Nhi cùng Lưu Dạ, cho nên bọn họ hẳn là không có vấn đề gì.
“Người của đại lục Phục Hy?”
Gia Cát Mặc Húc nhíu mày nói.
Nếu là người của đại lục Phục Hy, vậy lần này thật sự là gặp phải khốn cảnh trước nay chưa từng có.
Bốn lão nhân lợi hại như thế nào, bọn họ rõ ràng nhất.
Lại thêm Nam Cung Ngân Tử có sức lực sâu không lường được…
Có thể chế phục năm bọn họ, thực lực của địch nhân đáng sợ đến mức nào không cần nói cũng biết.
“Đúng vậy, trừ bỏ người của đại lục Phục Hy, ta nghĩ không ra thiên hạ này còn có nhân vật lợi hại như thế.”
Một tay Quy Hải Lộng Nguyệt đỡ trán, một tay nắm thành quyền đặt trên bàn.
Lần này gặp phải địch nhânh mạnh mẽ như vậy, thực sự làm cho hắn phiền não không thôi.
“Lộng Nguyệt, đừng trưng bộ mặt ủ rũ như vậy.”
Tây Môn Vân Ảnh thưởng thức ngón tay thon dài của mình:
“Ít nhất Huyên Nhi cùng Lưu Dạ là an toàn.”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Quy Hải Lộng Nguyệt nâng mắt hỏi Tây Môn Vân Ảnh.
“Ha ha, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Nếu mục đích của đối phương là mấy bản bí tịch kia, mà bọn họ lại có thể đưa thư đến tay của ngươi, vậy cũng nói lên bọn họ biết bí tịch trong tay chúng ta. Vậy Hiên Viên quốc bên kia chắc chắn cũng đã nhân được thư.”
Tạm dừng trong chớp mắt, Tây Môn Vân Ảnh lại tiếp tục nói:
“Hiện tại suy nghĩ chúng ta nên làm như thế nào, còn không bằng nghĩ bốn tên bên Hiên Viên quốc sẽ làm gì.”
“Đúng vậy!”
Quy Hải Lộng Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ:
“Ha ha, sao ta không nghĩ tới chuyện này nha.”
Gia Cát Mặc Húc cũng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Tây Môn Vân Ảnh.
Hiên Viên quốc bên kia có động tác gì, bên này bọn họ cũng có động tác như thế.
Nếu như đủ ăn ý mà nói, lần kề vai chiến đấu này không chỉ có ba người bọn họ mà là bảy người!
Bảy người, thực lực đương nhiên mạnh hơn không ít.
Đặc biệt ở lúc đối phó với người tu chân của đại lục Phục hy, tu thuật mà bảy người bọn họ tu luyện có thể bù trừ cho nhau!
“Ta tin tưởng bọn họ sẽ lập tức khởi hành.”
Gia Cát Mặc Húc cười nói:
“Chuyện Huyên Nhi cùng Lưu Dạ đi lên núi Triêu Dương, bọn họ không có khả năng không biết.”
Bốn tên kia, an bài không ít cơ sở ngầm trong Quy Hải quốc!
Chẳng qua những cơ sở ngầm đó không trộm cơ mật triều đình, chỉ chú ý nhất cử nhất động của Huyên Nhi, cho nên bên này cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Dù sao, những cơ sở ngầm này là hai bên đều có!
Nếu như bên này hành động thiếu suy nghĩ, như vậy cơ sở ngầm ở bên Hiên Viên quốc khẳng định cũng bị bứng đi.
Căn cứ nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, cho dù hai bên không muốn mắt nhắm mắt mở cũng không thể!
“Vì không để tiểu tử lấy thân phạm hiểm, bọn họ nhất định lựa chọn giải quyết mọi chuyện trước khi nàng trở về!”
Tây Môn Vân Ảnh một lời nói rõ ràng.
“Ha ha ha —— Đúng vậy, ít nhất trên lập trường bảo vệ Huyên Nhi, chúng ta cùng bọn họ có cùng suy nghĩ!”
Quy Hải Lộng Nguyệt cười lớn.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta an bài chuyện trong tay đi, sau đó nhanh chóng khởi hành!”
Gia Cát Mặc Húc đứng dậy nói.