Quyển 2 - Chương 87: Xuât chinh

Cả người Hiên Viên Nhược Ngôn cứng đờ, bút chu sa cầm trong tay rơi xuống, ngòi bút đập lên trên tấu chương, nhiễm ra một đóa hồng mai.

Hầu kết cũng di chuyển lên xuống:

“Huyên Nhi, đừng nghịch.”

Trong thanh âm mang theo khàn khàn, không nói nên lời.

Chết tiệt, nàng biết hắn tốn bao nhiêu công sức mới quyết định cấp tốc giải quyết tất cả tấu chương xong mới ngọt ngào với nàng sao?

Nàng khen ngược, dễ dàng như thế liền đánh tan quyết tâm của hắn.

“Ta đang nghịch sao?”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, trong mắt sáng tràn đầy vô tội, nhưng là tay nhỏ bé lại đưa đến bên eo của hắn, di chuyển qua lại trên thắt lưng phi long màu vàng kia.

“Huyên Nhi.”

Tay lớn của Hiên Viên Nhược Ngôn cầm tay nhỏ bé không ngừng trêu chọc hắn của Nam Cung Vũ Huyên, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi không biết làm sao từ trong miệng hắn phun ra.

Nghiến răng nghiến lợi, là vì cố gắng áp chế lửa nóng đang bừng cháy trong cơ thể xuống.

Mà không biết làm sao, chính là tâm tình trước sau như một của hắn đối với nàng.

“Hửm?”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, làm ra vẻ mặt hơi sợ:

“Ngôn, chàng như vậy giống như sói xám lớn muốn ăn sạch con cừu con đáng thương là người ta nha ~!”

Tuy rằng vẻ mặt là hơi sợ, nhưng trong ánh mắt mị hoặc kia lại là ý cười xấu xa cùng khıêυ khí©h. Ngay cả lời nói ra, cũng là một lời hai nghĩa!

Dù sao, ăn sạch cũng có rất nhiều “cách ăn” không phải sao?

“…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cúi đầu thật mạnh, môi mỏng phủ lên trên đôi môi anh đào mê người.

Đinh hương bao phủ không khí mờ ám này, lửa nóng triền miên.

Trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn căm giận.

Hắn là sói xám lớn?

Cho dù đúng, nhiều lắm cũng chỉ là dê đội lốt sói!

Nàng là cừu con?

Cho dù đúng, cũng tuyệt đối là một đầu sói đội lốt cừu!

Dê đội lốt sói so chiêu với sói đột lốt cừu, người bị ăn sạch đến cùng là ai?!

Hiên Viên Nhược Ngôn ôm Nam Cung Vũ Huyên đến trên tháp mềm sau bình phong Ngự thư phòng, cởi toàn bộ y phục nãy giờ mới cởi hơn nửa.

Thân thể nam nhân mạnh mẽ hữu lực đè lên trên thân thể nữ tử trơn bóng mềm mại, Hiên Viên Nhược Ngôn nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi, ngày mai ta cho người đổi tháp mềm này thành giường!”

Tháp mềm này vốn là chuẩn bị cho nàng.

Vì sợ nàng mệt mỏi lúc đợi hắn phê duyệt tấu chương, có một nơi để nghỉ ngơi.

Nhưng là, hiện tại xem ra tháp mềm đã không đủ.

Không đợi Nam Cung Vũ Huyên trả lời, Hiên Viên Nhược Ngôn liền vào chuyện chính.

Không khí dần dần nóng cháy, tiếng gầm nhẹ ái muội cùng âm thanh yêu kiều từ nhỏ biến thành lớn.

Thật lâu thật lâu, sau một đợt tiếng thở dốc cùng gầm lớn của cả nam lẫn nữ, mọi thứ trở về bình tĩnh.

Hiên Viên Nhược Ngôn xoay người, vị trí hai người nháy mắt lật ngược, Nam Cung Vũ Huyên tựa lên trên thân thể cường kiện của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn gối trên ngực rắn chắc bóng loáng của hắn.

“Huyên Nhi, ta yêu nàng.”

Tay to của Hiên Viên Nhược Ngôn mềm nhẹ vuốt ve phía sau lưng Nam Cung Vũ Huyên, cảm thụ da thịt non non mềm mềm của nàng, trong lòng được thỏa mãn cùng hạnh phúc lấp đầy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên đang gối trên ngực hắn vì lời tâm tình này của hắn mà cười tủm tỉm. Nhưng rất nhanh liền bị nàng che dấu đi, thay bằng vẻ mặt bất mãn. Nam Cung Vũ Huyên đưa tay chống thân dậy, nhìn gương mặt anh tuấn thỏa mãn cùng dịu dàng của hắn:

“Hừ! Yêu ta còn gạt ta?”

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ, sau đó ôm lấy thân mình của nàng, chuyển thế, đặt nàng trong lòng, bàn tay lớn vuốt sửa lại sợi tóc tán loạn của nàng, đặt một nụ hôn mềm nhẹ lại nóng cháy lên trên trán.

Làm xong một loạt động tác này, mới dịu dàng hỏi:

“Đều đã biết?”

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, không nhìn hắn.

“Được rồi, được rồi, ta sai rồi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ chuyển đầu nhỏ của nàng quay lại, ở trên môi anh đào hôn hoài không chán kia lại hôn một ngụm:

“Vốn chỉ là không muốn để cho tiểu nương tử nhà ta hao tâm tổn trí, nhưng lại không ngờ thông minh lại bị thông minh hại, chọc giận tiểu nương tử nhà ta.”

“Cái gì chứ!”

Nam Cung Vũ Huyên đưa tay chọc chọc lên trên ngực trần trụi của hắn.

“Ta mới không bị hao tâm tổn trí, dù biết rồi ta cũng sẽ mặc kệ.”

“À?”

Hiên Viên Nhược Ngôn cầm ngón tay nàng đang đốt lửa, đặt ở bờ môi nhẹ nhàng hôn:

“Mặc kệ? Cho dù là tướng công nhà nàng bị cướp cùng mặc kệ?”

“Hắc hắc…”

Nam Cung Vũ Huyên cười cọ cọ đầu nhỏ trước ngực hắn:

“Chàng chẳng những sẽ không bị cướp đi, ngược lại còn bị ta càng buộc càng chặt! Hơn nữa … những chuyện kia chưa kịp khiến ta bị hao tâm tổn trí liền được chàng xử lý tốt!”

“Ha ha…”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ ôm chặt nàng:

“Vậy nàng còn tức giận.”

Hừ, xem sự tự tin kia xem!

Thật không hổ là nương tử thân ái độc nhất vô nhị nhà hắn.

“Ta đang tức giận sao? Ta mới không thèm tức giận.”

Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, nhìn đôi mắt màu tím của hắn:

“Ta từng thề ở trong lòng, phải xua hết lạnh nhạt cùng xa cách trong đôi mắt này, giữ ấm áp ở lại vĩnh viễn trong đó.”

Nâng tay, xoa mí mắt hắn:

“Ta làm được. Nhưng lại biến thành tham lam… Không muốn thấy trong đôi mắt này có phiền não. Ta là đang đau lòng, không có tức giận.”

Đại thần dâng tấu muốn hắn thú Hậu nạp phi, từ đầu đến cuối hắn đều tự mình chống đỡ.

Ặc, không đúng, còn có ba tên khác nữa!

Thật sự cho rằng lừa gạt nàng là nàng có thể an tâm sao?

Có mà chỉ khiến nàng lo lắng thêm.

Cho dù có trực tiếp nói với nàng chuyện đã xảy ra, nàng cũng không tự mình ra mặt hiểu không?

Có một nhóm lão công có năng lực như vậy, nàng mới không thèm lo lắng nha!

Nhưng là lại giấu giếm, nàng liền thật sự lo lắng.

Không phải lo lắng hắn sẽ thật sự thú chút oanh oanh yến yến vào cung, mà là lo lắng bọn họ vừa phải gạt nàng, vừa phải chu toàn với nhóm đại thần.

Vốn chỉ là mệt một phần, này đột nhiên biến thành hai phần!

“Ta không mệt mỏi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn chống cằm lên trên đỉnh đầu nàng, ngửi mùi tóc nàng thơm thoang thoảng:

“Đối phó là nhóm đại thần đó, tướng công nhà nàng là thành thạo điêu luyện.”

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, ngón tay lại tiếp tục vẽ vòng vòng trên da thịt của hắn:

“Đối phó nhóm đại thần là không mệt mỏi, nhưng là gạt nương tử nhà chàng mệt không?”

Ha ha, nàng là nên vui vẻ sao?

Nhóm tướng công nhà nàng ở trên triều đối phó nhóm đại thần là thành thạo điêu luyện, nhưng khi lừa gạt nàng lại phí công sức, đầu muốn nổ tung.

“Ặc…”

Hiên Viên Nhược Ngôn sửng sốt, chợt rầu rĩ nói:

“Chuyện này thật đúng là mệt.”

Mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ nàng sẽ phát hiện.

Mỗi ngày đều bắt hết đầu óc để tìm cách phong tỏa tin tức này, tránh rơi vào bên trong lỗ tai nhỏ đáng yêu của nàng.

Lượng công việc này, thật sự là rất lớn!

“Hừ!”

Nam Cung Vũ Huyên tăng lực đạo trên tay:

“Biết mệt mỏi vậy về sau đừng làm vậy nữa! Tự mình tìm mệt, cần phải vậy sao?”

“Đúng đúng đúng. Vi phu sẽ ghi nhớ lời nương tử dạy bảo.”

Lời vừa hết, Hiên Viên Nhược Ngôn lại mạnh mẽ mà xoay người, đặt Nam Cung Vũ Huyên ở dưới thân:

“Hiện tại vi phu lấy hết thành ý nhận sai, cho nên quyết định hầu hạ nương tử thật tốt.”

Nói xong, gục đầu vào hốc cổ trơn bóng của Nam Cung Vũ Huyên, đặt từng nụ hôn nóng bỏng.

“A… Ngôn, ặc, dừng tay… A, không, dừng miệng.”

Nam Cung Vũ Huyên giãy dụa ngăn miệng đang làm việc xấu của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Ta, chúng ta không phải vừa làm xong sao?!”

“Đúng vậy, vừa làm xong.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đẩy rớt tay nhỏ bé mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên ra:

“Nhưng là không đủ.”

Nói xong, lại tiếp tục vùi đầu “Công tác”.

“A… Chờ, chờ một chút!”

Nam Cung Vũ Huyên không chết tâm lại ngăn miệng của hắn:

“Tấu chương của chàng còn chưa có phê xong!”

“Ha ha.”

Hiên Viên Nhược Ngôn lại đẩy rớt tay nhỏ mềm của nàng ra:

“Vốn là muốn phê duyệt xong mới tiếp tục yêu nàng thật lâu, nhưng là chính nàng hôm nay đốt lửa. Hiện tại, vi phu không hề có tâm tình giải quyết đống tấu chương đó, chuyện này không trách vi phu được!”

Nói xong, lại vùi đầu công tác.

Lần này, càng mạnh bạo hơn, càng nóng bỏng hơn hai lần trước.

“A… ưm… Ngôn, chàng… A…”

Nam Cung Vũ Huyên còn muốn nói gì, đáng tiếc miệng nhỏ lải nhải không ngớt kia đã bị ngăn chặn, trừ việc thở dốc ra, không thể nói thêm lời nào.

Khí nóng chưa rút đi được bao nhiêu lại bắt đầu hừng hực.

Hơi thở thô gấp cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vừa bình ổn trong chốc lát lại tiếp tục đan vào nhau tạo nên khúc nhạc yêu thương, vang thật lâu, thật lâu …

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

“Tư Không Tướng quân, mọi chuyện chuẩn bị thế nào?”

Trong triều đình, Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng, vi thần hạ lệnh tam quân điểm binh, chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, tùy thời có thể xuất binh Triêu Dương.”

Tề Hùng đóng chặt cửa thành Triêu Dương, là quyết tâm không chịu trả thành Triêu Dương lại!

“Ừ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn gật gật đầu:

“Canh ba buổi trưa hôm nay, Tư Không Tướng quân ngươi cùng năm vạn đại quan xuất phát đến Triêu Dương, hội hợp cùng đại quân của Quy Hải quốc.”

“Vi thần lĩnh mệnh.”

Giáo trường Hoàng thành.

Tam quân đang trong tư thế điểm binh chờ đợi.

Tư Không Huyền Dịch một thân nhung trang, áo giáp đỏ rực làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ uy vũ của hắn.

Hiên Viên Nhược Ngôn vỗ nhẹ lên vai Tư Không Huyền Dịch:

“Huyền Dịch, mọi chuyện cẩn thận.”

“Ừ.”

Tư Không Huyền Dịch cười gật gật đầu.

Đông Phương Dật Hàm cùng Thượng Quan Tuyệt Trần cũng tiến lên, đầu quyền nện nhẹ lên trên ngực Tư Không Huyền Dịch, không tiếng động cáo biệt, chúc phúc.

“Được rồi, ta phải đi.”

Tư Không Huyền Dịch sửa sang lại áo giáp trên thân, nhìn ba vị huynh đệ mỹ nam không phải thân huynh đệ nhưng lại thân hơn cả thân huynh đệ mà nói.

Nói xong, xoay người liền muốn lên ngựa.

“Chờ một chút!”

Tiếng nói kỳ ảo truyền đến.

Tiểu nhân nhi một thân hồng y nhanh nhẹn như bướm bay, uyển chuyển chạy tới.

Tư Không Huyền Dịch xoay người, thân thể nháy mắt cứng ngắc, đôi mắt cũng trợn lên!

Áo mỏng màu đỏ chót theo gió nhẹ tung bay, giai nhân xinh đẹp gò má hồng hào, mồ hôi tinh mịn trên trán dưới ánh mặt trời tỏa ra chùm sáng trong suốt.

Trong ngực phập phồng, hơi thở hổn hển, môi anh đào oánh nhuận mê người.

Mắt sáng như ngọc, đại mi thon dài.

Giống như hoa hồng nở rộ, mỹ đến rừng rực, đẹp đến lộ liễu, đẹp đến kinh người.

“Hí ——”

Thanh âm hít khí liên tiếp vang lên trong năm vạn đại quân.

Đây, là vẻ đẹp mà bọn họ chưa từng thấy.

“Huyên Nhi, nàng…”

“Ha ha.”

Nam Cung Vũ Huyên cười tươi, đứng ở trước Tư Không Huyền Dịch:

“Dịch, thế nào, đẹp không?”

“Thật, thật đẹp.”

Tư Không Huyền Dịch lăng lăng mở miệng.

“Ha ha, chàng choáng váng a?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy dáng vẻ hắn ngốc như thế, cười càng sâu:

“Đây chính là ta đặc biệt chuẩn bị cho chàng.”

Nói xong, nâng tay lên, lộ ra trên ống tay áo dùng chỉ vàng thêu lên trên ống tay chữ “Dịch”, sau đó lại kéo ống tay áo của hắn lên, lộ tra chữ “Huyên”:

“Y phục tình lữ nha!”

“A?”

Tư Không Huyền Dịch há hốc miệng:

“Chuyện này, chuyện này sao …”

Sao hắn lại không biết xiêm y trên người hắn lại còn có huyền cơ nha.

“Ha ha…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn dáng vẻ hắn giật mình, cười lớn:

“Tối hôm qua ta thừa dịp chàng ngủ, vụиɠ ŧяộʍ đi ra mà thêu lên nha.”

Nàng vì thêu món đồ chơi này, gần như làm tới gần sáng.

Đám bọn họ, không một ai nhớ lời của nàng!

Rõ ràng nàng đã nói chỉ có thể một lần, nhưng là đám sói đói háo sắc này, không một ai không ép nàng tới mức kiệt sức!

“Huyên Nhi.”

Tư Không Huyền Dịch dùng một tay ôm Nam Cung Vũ Huyên vào lòng, ôm thật chặt:

“Cảm ơn.”

Cảm ơn nàng làm cho hắn một thứ mà hắn mọi lúc mọi nơi có thể nhìn vật nhớ người.

Nam Cung Vũ Huyên cũng ôm ngược lại hắn thật chặt:

“Chàng phải chiếu cố bản thân thật tốt, tuy rằng lần này chỉ là phô trương thanh thế, không phải khai chiến thực sự, nhưng là phải cẩn thận.”

Dù sao, bọn họ là phô trương thanh thế, mà Tề Hùng lại là chống cự thực sự.

“Được.”

“Lúc chàng xuất chinh, mỗi ngày ta sẽ mặc y phục tình lữ của chúng ta, chàng cũng phải mặc mỗi ngày.”

“Được.”

Ngủ cũng không cởi!

“Ra ngoài không cho phép nói chuyện với nữ nhân khác, cùng không được nhìn!”

“Được.”

“Thời gian thuộc về chàng … A, chờ chàng trở về ta bù lại.”

“Tốt!”

Đây mới là vấn đề hắn lo lắng nhất!

“Hôn ta.”

“Được… Ặc…”

“Tên ngốc!”

Nam Cung Vũ Huyên từ trong lòng hắn lui ra, đặt tay lên cổ hắn, nhón chân, đưa môi anh đào mềm mại của mình lên.

“Hí ——”

Năm vạn đại quân vừa hoàn hồn từ kinh diễm khi nhìn thấy Nam Cung Vũ Huyên thì vừa tiếp tục hít một hơi khí lạnh, vừa nhìn.

Ba người Hiên Viên Nhược Ngôn ở bên cạnh, mặt mang mỉm cười.

Nhưng trong đôi mắt vừa hâm mộ lại vừa đổ vại dấm chua!

“Được rồi, đi nhanh đi.”

Kết thúc nụ hôn, Nam Cung Vũ Huyên dùng đôi môi anh đào sưng đỏ mà nói.

“Ừm.”

Tư Không Huyền Dịch lưu luyến buông Nam Cung Vũ Huyên ra, xoay thân lên ngựa:

“Xuất phát!”

Hạ lệnh xong, Tư Không Huyền Dịch giương mã tiên lên, giục ngựa đến phía trước đại quân.

Đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì, Tư Không Huyền Dịch kéo dây cương, vó ngựa đang đi tới chợt dừng lại.

Tư Không Huyền Dịch quay đầu, lớn tiếng hét với Nam Cung Vũ Huyên:

“Chờ ta trở lại, nhớ là phải bù lại đầy đủ!”

Nét mặt Tư Không Huyền Dịch toả sáng, tâm tình thật tốt.

“…”

Dù cho da mặt Nam Cung Vũ Huyên đã luyện đến càng ngày càng dầy, cũng không nhịn được mà mặt cười đỏ bừng.

Thẹn quá thành giận, Nam Cung Vũ Huyên rống lớn:

“Còn không cút nhanh?!”

Lại dùng nội lực thâm hậu truyền tiếng hét thẹn quá thành giận kia khắp mỗi ngõ ngách của giáo trường.

Năm vạn quân lại kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp rơi xuống đất!

Mỹ nhân đẹp thì cũng đã đẹp rồi, nhưng là khí thế này cũng quá mạnh mẽ đi!

Chỉ có Tư Không Huyền Dịch cười đến bừa bãi.

Đây, là lần đầu tiên nàng lấy thân phận nữ tử lộ liễu xuất hiện trước mặt mọi người.



Hơn nữa, còn là vì hắn…