Trước cánh cửa lớn đỏ thắm, bốn vị mỹ nam xếp thành một hàng, ai cũng không chịu nhường ai.
Sau một hồi dùng ánh mắt chém gϊếŧ cùng trao đổi, vẫn không biết làm sao thành ra chọn theo quy tắc cũ.
Gia Cát Mặc Húc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bốn vị mỹ nam cùng nhau bước vào phòng, đi thẳng vào nội thất, mục đích chính là giường lớn hoa lệ trong nội thất!
Nhưng là trên thế giới này, luôn có nhiều chuyện bất ngờ.
Cũng như giờ khắc này, trên chiếc giường này.
Trên giường lúc này hẳn là có một tiểu nhân nhi đang miễn cưỡng ngủ trên giường giống như một con mèo nhỏ.
Nhưng là hiện tại, giường lớn thoải mái vẫn ở đó, nhưng là tiểu nhân nhi vốn nên lười biếng mà ngủ trên giường đã không thấy bóng dáng.
Sắc mặt bốn vị mỹ nam nhất thời trầm xuống.
Nàng đâu?
Không cách nào có thể diễn đạt được sự lo lắng trong lòng bốn người.
“Chẳng lẽ đi ra ngoài?”
Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ lẩm bẩm.
Tây Môn Vân Ảnh cau mày, bước lên trước, đưa tay xoa giường.
Cảm giác lạnh lẽo làm cho mày của hắn nhăn càng sâu:
“Rời khỏi cũng được một lúc rồi.”
Bốn vị mỹ nam nhìn nhau, ăn ý vô cùng xoay người.
Con mèo nhỏ lười biếng kia, chỉ khi tìm thấy nàng thì bọn họ mới có thể yên tâm.
Ra khỏi nội thất, bốn vị mỹ nam hướng ngoài cửa.
Nhưng ngay thời khắc bước qua ngưỡng cửa thì tầm mắt của Gia Cát Mặc Húc lại lơ đãng đảo qua bàn gỗ tròn ở ngoại thất.
Bên trên đang có một tờ giấy tuyên thành có vài chữ viết đang nằm yên ở đó.
Gia Cát Mặc Húc như ma xui quỷ khiến dừng bước chân lại, tầm mắt nhìn về phía giấy tuyên thành trên bàn.
“Húc, làm sao vậy?”
Quy Hải Lộng Nguyệt cách hắn gần nhất cũng dừng bước chân, không hiểu nhìn hắn.
Biến cố đột nhiên xảy ra, làm cho Công Tôn Lưu Dạ cùng Tây Môn Vân Ảnh cũng ngừng lại.
“Các huynh xem chỗ đó.”
Gia Cát Mặc Húc vừa nói, vừa đi tới hướng bàn tròn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy giấy tuyên thành.
Không xem còn tốt, vừa xem, gương mặt luôn ôn hòa nho nhã không còn bảo trì được nữa.
Khuôn mặt hiền lành lịch sự trong nháy mắt căng thẳng.
“Là Huyên Nhi để lại?”
Giờ phút này nhóm Quy Hải Lộng Nguyệt cũng đến bên người hắn, tò mò hỏi.
Người có thể khiến cho khuôn mặt của Húc biến sắc, trừ bỏ nàng ra, còn ai vào đây?
“…”
Gia Cát Mặc Húc im lặng không nói chuyển giấy tuyên thành vào trong tay Tây Môn Vân Ảnh bên cạnh.
Tây Môn Vân Ảnh lấy giấy qua, nhìn kỹ nội dung bên trên, Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Công Tôn Lưu Dạ cũng nghiêng đầu nhìn lại.
“Chết tiệt!”
Quy Hải Lộng Nguyệt dẫn đầu mắng một tiếng, khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi.
“Tiểu gia hỏa này, thật sự không khiến người ta bớt lo.”
Tây Môn Vân Ảnh thấp giọng lẩm bẩm.
“Đi, Hiên Viên quốc.”
Quy Hải Lộng Nguyệt giận dỗi nói, sau đó dẫn đầu nâng bước ra cửa.
Hừ!
Vật nhỏ này, lại dám để lại một tờ giấy mỏng manh liền chuồn!
Đợi đến khi bị bọn họ bắt được, nhất định phải cho nàng biết thế nào là “lễ hội”!
Bốn vị mỹ nam âm thầm cắn răng.
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Quốc đô Hiên Viên quốc.
Trên đường cái náo nhiệt phi phàm cùng đám người lui tới nối liền không dứt, qua cảnh này dù không thể nói toàn bộ Hiên Viên quốc đều quốc thái dân an nhưng lại có thể thấy rõ Quốc đô Hiên Viên quốc giàu có phồn vinh.
Nam Cung Vũ Huyên nhàn nhã tiêu sái xuyên qua đám đông, chiết phiến trong tay không ngừng phe phẩy, trong đôi mắt sáng lấp lánh toàn là kiêu ngạo cùng thỏa mãn!
Ha ha, tất cả những thứ này, đều là do bốn vị tướng công thân ái của nàng tạo ra.
Tự hào a tự hào!
Trước cửa Hoàng cung Hiên Viên quốc, giờ phút này đang có một hiện tượng quỷ dị.
Một nam tử mặc thân cẩm y màu trắng, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn ngang nhiên đi thẳng tới cửa cung, nhìn thấy nhóm thị vệ canh gác nắm chặt đao cùng vẻ mặt cẩn thận quan sát hắn mà hắn cứ đi như chốn không người.
“Đứng lại!”
Cuối cùng, ngay thời khắc nam tử bạch y kia bước vào phòng tuyến có quy định người không liên quan không được phép vào thì một tên thị vệ lớn tiếng quát:
“Người nào dám to gan xông vào Hoàng cung?!”
“A?”
Bạch y nhân sửng sốt, dường như nhớ tới cái gì, hiền lành cười nói với thị vệ mang vẻ mặt nghiêm túc kia:
“Ha ha, ngại quá, ta quên.”
Nói xong, ngay lúc thị vệ kia còn chưa rõ ràng “quên” trong lời hắn ta có nghĩa là gì thì hắn ta đã từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài hình chữ nhật bằng vàng long lanh, lắc lắc trước mặt thị vệ:
“Ha ha, này.”
Thị vệ dẫn đầu thấy rõ khối lệnh bài trong tay bạch y nhân, đột nhiên trừng hai mắt thật lớn, khụy gối xuống đất, hô to:
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Ngay sau đó, bọn thị vệ có mặt ở đó cũng theo hắn quỳ gối xuống đất cung kính hô to:
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Bạch y nhân cười yếu ớt cất lệnh bài vào trong lòng, tiếp tục nhàn nhã bước đi.
A, tuy rằng đến đây nơi này lâu như vậy, nàng vẫn không thể không cảm thán chế độ giai cấp ở cổ đại này thật sâm nghiêm a!
Khối kim bài có khắc bốn chữ lớn “Như Trẫm Ở Đây” ở trong mắt nàng cũng chỉ là một cục vàng mà thôi, nhưng trong mắt nhóm thị vệ, lại tượng trưng cho quyền lực cùng uy vọng cao nhất.
Có lẽ, còn có sợ hãi nữa.
Bằng không, sao nhóm nam tử hán đó vừa nhìn thấy khối lệnh bài lạnh băng kia lại dễ dàng quỳ xuống như vậy?
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng bạch y nhân ra một kết luận.
Thì phải là may mắn người ban thưởng khối lệnh bài này là tướng công thân ái yêu thương sủng ái nàng, bằng không, người quỳ phải là nàng.
Chính xác, bạch y nhân nhìn có vẻ gầy yếu này chính là Nam Cung Vũ Huyên cải nam trang.
Bởi vì cầm “giấy thông hành” do tướng công thân ái cho, con đường tiến cung của Nam Cung Vũ Huyên hoàn toàn thông suốt.
Nam Cung Vũ Huyên cười tủm tỉm, giống như đang đi dạo trong sân vắng, chậm rãi đi tới Ngự thư phòng.
A, vừa rồi nàng đã hỏi thăm rõ ràng.
Người nàng ngày đêm mong nhớ, đều đang xử lý chính vụ trong Ngự thư phòng.
Trước kia từng tới Hoàng cung một lần, cho nên nàng cũng biết đường đi như thế nào!
Trí nhớ đã gặp là không quên này, khiến cho Nam Cung Vũ Huyên rất là đắc ý.
Trong Ngự thư phòng.
Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi trước án thư, tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương.
Tuy rằng bây giờ còn chưa cử hành đại lễ đăng cơ, nhưng hắn cũng đã “nhậm chức” trước!
Mà vị có danh hiệu Hoàng Đế trước kia cũng đã “nhậm chức” Thái Thượng Hoàng, suốt ngày dạo viện, ngắm chim, đi chơi khắp nơi, nhàn nhã tự tại vui quên trời đất!
Nhưng là ba người Thượng Quan Tuyệt Trần lại không phải như vậy!
Trong một tháng, bọn họ đã chính thức đảm nhiệm vị trí nên là của bản thân.
Nay thế cục gần như ổn định, chỉ còn chờ Hiên Viên Nhược Ngôn đăng cơ nữa là đại công cáo thành.
Cũng chính vì vậy, ngày Hiên Viên Nhược Ngôn đăng cơ sắp tới, nên bọn họ bận đến tối tăm trời đất.
Này đây, vừa lâm triều xong, bọn họ căn bản không thời gian hồi phủ, đã bị bắt đến Ngự thư phòng làm cu li.
“Cốc cốc cốc…”
Đang lúc bốn người đều tập trung tinh thần xử lý chuyện trong tay, tiếng đập cửa giòn tan truyền đến.
“Người nào?”
Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi, nhưng không có ngẩng đầu, ngay cả đồng tử cũng không có rời khỏi tấu chương.
“…”
Người ngoài cửa không nói.
“…”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu mày.
Thượng Quan Tuyệt Trần, Tư Không Huyền Dịch cùng Đông Phương Dật Hàm cũng có phản ứng, nâng mắt bực bội hướng ngoài cửa.
A!
Đây là có người đang đùa giỡn bọn họ?
Nhưng là, không có ai có gan lớn như vậy đi!
“Cốc cốc…”
Không đợi bốn vị mỹ nam lấy lại tinh thần, tiếng đập cửa lại vang lên.
Câm điếc?!
Trong đầu bốn vị mỹ nam gần như đồng thời nhảy ra suy nghĩ này.
Người gõ cửa, không thể nói?
Nhưng trong Hoàng cung to lớn này, sao bọn họ lại không biết có một tên câm điếc có thể tới gần Ngự thư phòng nha?
Tuy rằng hiện tại Ngự thư phòng không tính là đề phòng sâm nghiêm, nhưng là cũng không phải không có thị vệ gác.
Hơn nữa, gác Ngự thư phòng, đều là tinh anh trong Ngự Lâm quân do Tư Không Huyền Dịch tự mình tuyển ra!
Có thể không chút tiếng động, thần không biết quỷ không hay đến gần Ngự thư phòng, chỉ có hai loại khả năng!
Một loại là người tới có đủ thân phận để có thể tùy ý đi đến Ngự thư phòng.
Mà này người, hiện tại chỉ có lão nhân ném cục diện rối rắm này cho bọn họ không quản!
Nhưng là, cho dù là lão nhân thì Ngự Lâm quân bên ngoài cũng phải hành lễ mới đúng nha.
Cho nên, loại bỏ khả năng này xong, khả năng duy nhất còn lại đó là Ngự Lâm quân bên ngoài đều không còn …
Vừa nghĩ đến đây, bốn người nhất thời đề phòng.
Không khí bên ngoài hoàn toàn trái ngược với không khí căng thẳng trong phòng!
Bốn tên Ngự Lâm quân oai hùng đứng thẳng tắp trước Ngự thư phòng.
Nhưng là bọn hắn vốn nên nhìn không chớp mắt, lại không kiềm chế được mà liếc mắt nhìn bạch y nhân đang che miệng cười trộm ở trước cửa Ngự thư phòng như một con mèo nghịch ngợm.
Bốn vị Ngự Lâm quân một trận không còn gì để nói.
Đó là quái thai gì nha?!
Người này, vừa rồi khi cầm lệnh bài của Hoàng Thượng xuất hiện trước mặt bọn hắn, bọn hắn vừa muốn hành lễ, hắn ta lại xua tay ý bảo không lên tiếng.
Vốn cho rằng hắn ta là sợ bọn hắn hành lễ sẽ quấy rầy đến Thái tử Điện hạ cùng ba vị đại nhân xử lý công vụ.
Vốn cho rằng hắn ta sẽ ở ngoài cửa lẳng lặng chờ Thái tử Điện hạ cùng ba vị đại nhân đi ra.
Vốn bọn hắn còn muốn thương hại hắn ta vì phải sẽ phải dùng thân thể gầy yếu kia đứng chờ ở bên ngoài nửa ngày hoặc một ngày.
Nhưng là, không ngờ rằng, hắn ta cứ tùy tiện như thế đến trước cửa Ngự thư phòng, còn vô cùng tùy ý mà nâng cánh tay mảnh khảnh lên, như gõ cửa nhà mình mà gõ vang cửa Ngự thư phòng!
Bốn tên thị vệ nhất thời sợ muốn chết.
Trời đất chứng giám, bọn họ cũng muốn ngăn cản, sau đó đi vào thông báo.
Đáng tiếc người nào đó ỷ vào trong tay có kim bài, ý bảo bọn họ không được nhúc nhích.
Nam Cung Vũ Huyên gõ hai lần, nghe động tĩnh trong phòng yên tĩnh, thấy vẫn không có tiếng bước chân, trong lòng biết bọn họ vẫn chưa hề di chuyển.
Nâng lên tay, gõ tiếp!
“Người nào?”
Từ trong phòng lại truyền ra tiếng của Hiên Viên Nhược Ngôn, nhưng lại khác với lần đầu tiên, lần này trong giọng cùa Hiên Viên Nhược Ngôn có kèm theo ý lạnh sắc bén.
Trong đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên mang theo mỉm cười.
Ha ha, tướng công thân ái dường như tức giận nha!
Mắt to xoay vài vòng, Nam Cung Vũ Huyên hơi oán giận mở miệng:
“Cái gì nha ~! Thật sự là không hiểu tình thú! Người ta là cách xa vạn dặm tới đây đùa giỡn các chàng một chút, các chàng lại từ chối không nghênh tiếp?! Hơi quá đáng ha!”
Thanh âm nữ tử kỳ ảo như âm của trời, chỉ một thoáng làm cho trời đất lặng yên không còn tiếng động.
Bốn người trong phòng hai mắt trợn tròn.
Bọn họ nghe thấy cái gì…
Bốn người ngoài phòng cũng trợn tròn hai mắt.
Trời đất!
Nữ tử!
Quái nhân mặt vàng thân gầy lại là nữ tử!
Nhưng là, diện mạo này…
Ặc, quả thực có lỗi với tiếng nói kia!
“Két!”
Ngay lúc bốn tên thị vệ tiếc hận trong lòng, cửa Ngự thư phòng đỏ thắm đóng gần nửa ngày cũng mở ra.
Bốn thân ảnh chợt lóe.
Bọn thị vệ còn không nhìn rõ ràng dáng vẻ người từ trong phòng đi ra.
Bóng dáng của bạch y quái nhân liền biến mất.
Nhìn kỹ lại.
Đại tướng quân các hạ mà bọn hắn tôn kính, giờ phút này đang ôm quái nhân tướng mạo không đẹp nhưng thanh âm tuyệt vời kia vào trong lòng, mái tóc màu đỏ bởi vì kích động mà càng tỏa ra vẻ lấp lánh, nhìn rất đẹp mắt.
“Dịch.”
Nam Cung Vũ Huyên mỉm cười, nhu tình như nước gọi.
“…”
Môi mỏng của Tư Không Huyền Dịch nhẹ nhàng mấp máy hai lân, cuối cùng lại không nói được gì, chỉ ôm Nam Cung Vũ Huyên càng chặt hơn.
Chỉ có thân thể còn đang run rẩy nhẹ kia của hắn đang biểu đạt ra tâm trạng kích động cùng hưng phấn khó tả kia của hắn!
Người thương giống như từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho hắn nháy mắt quên hết tất cả.
Cứ thế mà tham lam ôm chặt lấy nàng, không muốn buông tay.
Nhưng là thời gian hắn ôm nàng càng lâu, sắc mặt ba vị mỹ nam khác vốn rất muốn thể hiện phong độ thân sĩ của bọn họ trước mặt Nam Cung Vũ Huyên cũng ngày càng không tốt.
Cuối cùng, ba vị mỹ nam đợi thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa, vẫn còn chưa được ôm tiểu nương tử thân ái nên, nổi giận.
Ý cười trên mặt Hiên Viên Nhược Ngôn lớn hơn, nhưng trong đôi mắt màu tím kia lại chợt lóe lên chùm sáng nguy hiểm mà quỷ dị.
Thượng Quan Tuyệt Trần hơi khép đôi mắt, tầm mắt dừng trên mũi chân, không biết suy nghĩ chuyện gì, nhưng là có một cỗ khí lạnh lấy hắn làm tâm đang không ngừng lan tỏa ra bốn phía.
Đông Phương Dật Hàm cười như không cười nhìn phía sau lưng Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt sắc bén, dường như muốn nhìn đến y phục phía sau lưng Nam Cung Vũ Huyên rách thành cái động.
Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng Tư Không Huyền Dịch, cảm giác không khí biến hóa, đặc biệt là ánh nhìn cực kỳ chăm chú nóng rực sau lưng, làm cho nàng sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
“Ặc…, Dịch, lát nữa chúng ta mới ôm tiếp được không?”
Rối rắm trong chớp mắt, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ giọng nói với Tư Không Huyền Dịch.
“Ặc?”
Tư Không Huyền Dịch lấy lại tinh thần, lập tức cũng cảm giác được không khí ngưng trọng, biến sắc, nhưng vẫn rất bình tĩnh thong dong buông Nam Cung Vũ Huyên ra, dịu dàng nói:
“Ha ha, được.”
A, vừa rồi hình như hắn rất nhập tâm ha…
Lại không phát hiện không khí từ lúc nào thì trở nên không tốt như vậy…
“Ha ha, Ngôn, Trần, Hàm, ta rất nhớ các chàng ~!”
Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng mím môi mọng làm nũng.
“Phì! Ha ha…”
Đông Phương Dật Hàm không nhịn được, nhìn chằm chằm Nam Cung Vũ Huyên, lỡ miệng phì cười.
Trời mới biết, kỳ thật lúc nãy hắn cực kỳ muốn làm ra vẻ chân thành thâm tình, trao đổi ánh mắt với nàng, sau đó nói hắn cũng nhớ nàng!
Nhưng là…
Nhưng là…
Nhưng là hắn thật sự không nhịn được a!
Hắn cũng hết cách nha!
“Ặc…”
Nam Cung Vũ Huyên thấy Đông Phương Dật Hàm cổ quái khiến người ta không đoán được ý nghĩ, sắc mặt cứng ngắc, chợt khôi phục bình thường.
Hừ!
Đông Phương Dật Hàm này, thích nhất là đối địch với nàng, không thèm quan tâm hắn!
Chuyển mục tiêu, Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần.
Nhưng là vừa xem, liền giận!
Trong đôi mắt màu tím kia của Hiên Viên Nhược Ngôn cũng toàn ý cười, không phải là vì nàng nói nàng nhớ hắn nên hắn cười, mà là một loại … một loại nhìn thấy thứ gì đó rất mắc cười.
Trong đôi mắt màu băng ngân vốn nên lạnh nhạt của Thượng Quan Tuyệt Trần cũng chứa ý cười tương tự như Hiên Viên Nhược Ngôn.
Bọn họ là đang cười!
Chẳng qua, bọn họ không có cười lớn giống Đông Phương Dật Hàm, mà là đang nhịn cười!
Nam Cung Vũ Huyên cắn môi, ánh mắt rối rắm.
Nàng vì ai mới làm nũng nha!
Thật sự buồn cười như vậy sao?
“Khụ khụ…”
Hiên Viên Nhược Ngôn hắng giọng một cái, liếc Đông Phương Dật Hàm còn đang ôm bụng cười lớn một cái, sau đó quay đầu dịu dàng nhìn Nam Cung Vũ Huyên còn đang rối rắm, tay to xoa xoa đỉnh đầu nàng, dịu dàng như nước:
“Huyên Nhi, đi đường mệt mỏi đi? Đi rửa mặt chải đầu trước, giải tỏa mệt nhọc.”
Đừng hoài nghi, lời này của hắn là một lời nói hai ý nghĩa!
“…”
Nam Cung Vũ Huyên nghe lời này xong, nuốt nước bọt một ngụm to!
Nháy mắt, hoảng hốt!
Nàng, nàng nàng nàng, sao nàng lại quên bản thân đang dịch dung a!
Mồ hôi!
Đổ mồ hôi lớn!
Đủ loại mồ hôi!
Mồ hôi không thể đổ thêm mồ hôi!
Da dẻ khô vàng không nói, chỉ riêng hàng lông mày hình chữ “nhất” nối lấy nhau cùng nốt ruồi siêu to bên khóe miệng, lại thêm hàm răng hô, …
Nam Cung Vũ Huyên nhất thời cảm giác thế gian này mờ mịt thê lương!
“Khụ khụ…”
Ho nhẹ hai tiếng, mặt Nam Cung Vũ Huyên không chút thay đổi nói:
“Đúng là mệt mỏi, nhanh chóng đi tẩy rửa …”
Nói xong, như đạp gió mà đi.
Khác một trời một vực với bước chân nhàn rỗi tản bộ vừa rồi, dường như giờ phút này ở sau lưng nàng có một đoàn mãnh thú hồng thủy đang đuổi theo.
“Ha ha…”
Tiếng cười trầm thấp dễ nghe từ phía sau Nam Cung Vũ Huyên truyền tới.
Bốn người Hiên Viên Nhược Ngôn buồn cười nhìn bóng dáng giai nhân chạy trốn.
Nương tử thân ái nhà bọn họ, có thể đừng đáng yêu như vậy được không?
Bằng không bọn họ sẽ càng ngày càng thích nàng nha!
Rõ ràng giống như một khắc trước đã yêu nàng đến cực điểm, nhưng là ngay sau đó lại phát hiện tình yêu dành cho nàng lại sâu thêm một bậc …
Đình Vũ các, Mộ Huyên điện, Khuynh Vũ lâu…
Nam Cung Vũ Huyên không nói gì nhìn cung trong cung trong Hoàng cung.
Ý đồ cũng quá rõ ràng đi!
Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía bốn vị mỹ nam bên người, cười tựa con mèo con trộm thịt:
“Hắc hắc, đây là đang lấy lòng ta sao?”
Trong cung điện nhỏ độc lập này, bên trong đình đài lầu các, tất cả đều có tên của nàng …
“Ha ha, biết rõ còn cố hỏi.”
Hiên Viên Nhược Ngôn nâng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Nam Cung Vũ Huyên, thoải mái thừa nhận.
Nam Cung Vũ Huyên cười đến hạnh phúc, ôm Hiên Viên Nhược Ngôn thật chặt, sau đó la lớn:
“Nhóm lão công thật tốt! Yêu các chàng!”
“Ha ha…”
Nhìn như lời nói ngây thơ, nhưng lại tạo ra từng tràng cười hạnh phúc.