“Huynh đi.”
Công Tôn Lưu Dạ lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đυ.ng tay Gia Cát Mặc Húc, nhỏ giọng nói.
Tuấn mi Gia Cát Mặc Húc nhẹ nhăn, nhìn về phía Công Tôn Lưu Dạ:
“Vì sao không phải huynh đi?”
Ai cũng nhìn ra Huyên Nhi đang tức giận, ai đi người đó xui xẻo!
“…”
Công Tôn Lưu Dạ hơi khép mắt. Một lát lại đi tới bên thân Tây Môn Vân Ảnh, cũng giống như Gia Cát Mặc Húc, lấy khuỷu tay đυ.ng Tây Môn Vân Ảnh.
“Ảnh, huynh đi.”
“…”
Tây Môn Vân Ảnh rũ rèm mắt nhìn mũi chân, giả vờ không nghe thấy gì.
Hừ!
Muốn để hắn đi làm vật hi sinh?
Không có cửa đâu!
Công Tôn Lưu Dạ không chết tâm, tiến đến bên tai Tây Môn Vân Ảnh, nhẹ giọng nói:
“Ảnh này, trong mấy người chúng ta, võ công huynh cao nhất. Nếu huynh nhìn thấy manh mối thì huynh cũng trốn thoát nhanh chóng, không phải sao?”
Tây Môn Vân Ảnh vừa nghe Công Tôn Lưu Dạ nói như thế, mắt chớp vào cái, hung hăng nhìn Công Tôn Lưu Dạ đầy ý xấu kia:
“Chạy trốn hình như đều dựa vào khinh công, không liên quan tới võ công cao hay thấp đi? Nếu ta nhớ không lầm mà nói, trong bốn người, khinh công của ngươi là tốt nhất!”
Võ công tốt liền thành bia đỡ đạn?
Nếu Huyên Nhi thực sự ra tay, chẳng lẽ hắn còn có thể ỷ vào một thân võ công cao cường để phản kháng lại nàng hay gì?!
Còn không phải chỉ có thể chấp nhận mà ngoan ngoãn bị nàng bắt!
“Khụ khụ, xem như ta chưa nói gì.”
Công Tôn Lưu Dạ ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói.
“Ta đi…”
Quy Hải Lộng Nguyệt nghe ba người “thảo luận sâu”, hít sâu một hơi, đang muốn quyết định “Xả thân”, thanh âm kỳ ảo của Nam Cung Vũ Huyên từ trong phòng truyền đến.
“Đều tiến vào cho ta!”
Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhìn nhau trong chớp mắt, ngoan ngoãn đứng thành hàng:
“Cùng đi!”
Đẩy cánh cửa đỏ thắm kia ra, bốn người cùng bước vào trong phòng.
Nam Cung Vũ Huyên vẫn là một thân nam trang cẩm y màu trắng, đứng đưa lưng về phía bốn người.
Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhìn qua khiến người khác yêu thương.
“Huyên Nhi…”
Bốn người ma xui quỷ khiến đồng thời mở miệng gọi.
Nghe được từng giọng nói quen thuộc, Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi xoay người lại.
Không biết vì sao, trong đôi mắt tuyệt mỹ kia lại lấp lánh ánh nước, hốc mắt cũng có chút đỏ, trên hàng lông mi cong cong còn dính lại nhưng hạt nước nhỏ, dưới ánh mặt trời càng lóe sáng.
Nàng, khóc…
Vừa tiếp nhận được tin tức này, cả bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt đều đau lòng không thôi.
“Huyên Nhi, nàng…”
Tây Môn Vân Ảnh dẫn đầu tiến lên, đưa tay muốn chạm vào hai má tuyệt mỹ của nàng, không ngờ lại bị tay của Nam Cung Vũ Huyên ngăn cản đôi tay của hắn.
Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt, ba vị mỹ nam còn lại cũng sững sờ.
Ánh mắt lướt qua trên thân từng vị mỹ nam, Nam Cung Vũ Huyên thu vẻ mặt của bọn họ vào đáy mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn bốn người:
“Ta đang tức giận.”
Tiếng nói rất nhỏ mang theo giọng mũi, như hờn dỗi lại như thầm oán.
“Ặc…”
Bốn vị mỹ nam không thể nắm bắt được tình hình hiện tại.
Bọn họ đương nhiên biết nàng đang tức giận.
Từ lúc nàng dùng ba căn ngân châm để kết thúc tính mạng của ba người kia bọn họ liền biết nàng tức giận, cho nên bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị nàng đánh bay đuổi đi ngủ ở thư phòng.
Nhưng là phản ứng hiện tại của nàng sao lại giống như là đang làm nũng!
Nhìn thấy dáng vẻ bốn vị mỹ nam như có chút suy nghĩ, môi mọng của Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng mím mím:
“Các chàng lại không biết vì sao ta tức giận?”
Thanh âm cùng vẻ mặt đều rầu rĩ, giống như nàng bị chịu oan ức nhất thiên hạ.
“Ặc…”
Bốn vị mỹ nam á khẩu không trả lời được.
Lời này nói không sai.
Bọn họ thật lòng không biết vì sao nàng tức giận.
Mới bắt đầu họ cho rằng nàng là đang giận có người dám cả gan thương tổn bọn họ, nhưng người muốn tổn thương bọn họ đã bị nàng diệt, lửa giận của nàng vẫn chưa biến mất, ngược lại nhốt nhóm phu quân thân ái ở ngoài cửa, không thèm để ý.
Cho nên, bọn họ cũng lập tức rõ ràng nàng là đang giận bọn họ.
Nhưng là bọn họ lại thật sự không biết rốt cuộc đã chọc nàng giận lúc nào.
“Nói!”
Nhìn vẻ mặt bốn vị mỹ nam là mờ mịt cùng cố gắng suy nghĩ, Nam Cung Vũ Huyên thở dài thật mạnh, oan ức nói:
“Các chàng vẫn không biết sao ~!”
“Huyên Nhi…”
Bốn vị mỹ nam sao nỡ nhìn dáng vẻ người thương oan ức như thế, đều nhíu mày.
“Suỵt ~!”
Nam Cung Vũ Huyên đưa ngón trỏ đặt trên môi đỏ mọng, ý bảo bọn họ không cần nói tiếp:
“Đứng không mỏi chân sao? Sao không ngồi xuống?”
A, quan trọng nhất là ngồi xuống, nàng mới có thể “giáo dục” bọn họ một lần cho thật tốt!
Bốn vị mỹ nam nhìn nhau, đều ngoan ngoãn tìm vị trí mà ngồi xuống, chờ nương tử đại nhân thân ái lên tiếng.
“Ở trong lòng các chàng, Huyên Nhi đến cùng là dạng người ra sao?”
Nam Cung Vũ Huyên dịu dàng hỏi, trong đôi mắt tròn vo có chưa chút băn khoăn.
“Người trân quý nhất.”
Quy Hải Lộng Nguyệt không cần nghĩ liền đáp, sau đó chuyển tầm mắt tới trên thân Gia Cát Mặc Húc bên trái hắn.
“Người mà dốc hết tất cả để bảo vệ.”
Gia Cát Mặc Húc tiếp lời Quy Hải Lộng Nguyệt, nói xong lại nhìn về phía Công Tôn Lưu Dạ.
“Người đáng yêu nhất, có lực ảnh hưởng nhất.”
Công Tôn Lưu Dạ nói xong, nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh.
“Ha ha, người đẹp nhất.”
Đôi mắt ngọc sáng như lục tinh thạch của Tây Môn Vân Ảnh tản ra chùm sáng chói mắt, khẽ cười nói.
“…”
Nam Cung Vũ Huyên hơi khép mắt, áp chế ngọt ngào vừa sinh ra sau khi nghe lời bọn họ đáp, nâng mắt, nhìn chằm chằm bọn họ:
“Các chàng tin tưởng Huyên Nhi yêu các chàng sao?”
“Tin!”
Bốn người kiên định gật đầu nói.
Tình yêu của nàng cho tới bây giờ vẫn luôn bao quanh bọn họ.
Nam Cung Vũ Huyên chu môi nhẹ nhàng giương lên một độ cong hoàn mỹ, ngón tay thon thon chỉ hướng vị trí trái tim mình:
“Nhưng là các chàng không biết, nơi này tuy rằng chỉ có một trái tim, nhưng cũng là hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Mặc dù yêu tám phần, nhưng mỗi phần cũng là toàn tâm toàn ý.”
“Không!”
Bốn người đánh gãy lời Nam Cung Vũ Huyên nói, nhìn kỹ nàng:
“Chúng ta biết.”
“Ha ha…”
Nam Cung Vũ Huyên cười khẽ lắc đầu, nói:
“Ừ, các chàng là biết, nhưng là còn không có hiểu rõ.”
“…”
Bốn người nghe lời bí hiểm Nam Cung Vũ Huyên nói, cũng không có nói gì, yên tĩnh đợi câu tiếp theo của nàng.
“Các chàng biết tình yêu ta dành cho các chàng là như nhau, không ai nhiều hơn, không ai ít hơn. Nhưng lại không biết rằng, mỗi một người trong các chàng đều là toàn bộ của ta. Vô luận là ai, ta cũng không thể mất đi.”
Nam Cung Vũ Huyên lẩm bẩm.
“Huyên Nhi…”
Tuấn mi của Quy Hải Lộng Nguyệt nhẹ nhăn, muốn nói lại thôi.
Lời nàng nói tới đây, hắn đã rõ ràng nàng là đang giận ý tưởng “một mạng đổi một mạng” của hắn lúc trước.
“Nguyệt, chàng cho rằng dùng một mạng của chàng đổi một mạng của ta, ta sẽ vui vẻ sao?”
“…, Ta…, “
Quy Hải Lộng Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Lúc ấy hắn thật sự cho rằng nàng đang trúng kỳ độc, trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có giải dược liền thành mỹ nhân yểu mệnh.
Như lời nàng nói, nàng không thể mất đi ai trong số họ, nhưng là hắn cũng không thể mất đi nàng nha!
“Huyên Nhi, chuyện này không thể trách Lộng Nguyệt.”
Gia Cát Mặc Húc đứng dậy, cầm tay mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên, mềm nhẹ nói:
“Chuyện lần này, ngươi quá tùy hứng, chưa thương lượng với chúng ta đã tự làm chủ giả vờ trúng độc. Tuy rằng nàng muốn bắt được chủ mưu phía sau, nhưng nàng có biết khi chúng ta nhìn thấy nàng không còn sức sống nằm ở chỗ đó, tuyệt vọng biết bao nhiêu không?”
“…”
Nam Cung Vũ Huyên khẽ cắn môi anh đào:
“Ta cho rằng, các chàng nhớ rõ ta từng ăn Thánh quả Tuyết Khê, bách độc bất xâm.”
Chuyện nàng từng ăn Thánh quả Tuyết Khê, chỉ có bọn họ, nàng cùng con hồ ly biến thành hình người là Nam Cung Ngân Tử biết. Cho nên nàng cũng cực kỳ nghiêm túc vờ trúng độc. Đáng tiếc, nàng không ngờ bọn họ quên chuyện này không còn chút gì.
“Phù!”
Gia Cát Mặc Húc than nhẹ một tiếng, dịu dàng kéo Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng, nói nhỏ bên tai nàng:
“Nàng phải nhớ kỹ, chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng, ai trong chúng ta cũng không có cách nào bảo trì thanh tỉnh.”
Tay to nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của nàng:
“Cho nên, ngàn vạn lần đừng bao giờ làm loại chuyện khiến chúng ta lo lắng nữa, được không?”
Dù bình thường bọn họ đều khôn khéo như hồ ly, nhưng chỉ cần tới trước nàng, hồ ly nháy mắt liền thành heo.
Đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên ngập nước, ôm ngược lại Gia Cát Mặc Húc, gật đầu thật mạnh, nói:
“Ừm, ta đã biết.”
Nghe hắn nói những lời này, nàng có thể không cảm động sao?
Trong mắt Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng Quy Hải Lộng Nguyệt hiện lên ý cười thản nhiên.
Ha ha, không cần bị đánh bay, cũng không cần ngủ thư phòng!
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Chuyện Phúc bá âm mưu ám sát Thái Tử bị bại lộ, Quy Hải quốc Quốc Vương tức giận, tự mình tra rõ việc này.
Mười ngày sau, liền điều tra rõ thân phận Quỷ Ảnh Tướng quân cùng quan hệ sư đồ của Phúc bá với Quy Hải Lộng Tinh.
Quy Hải quốc Quốc Vương không chút lưu tình biếm Quy Hải Lộng Tinh thành bình dân, lưu đày quan ngoại, lệnh cưỡng chế đời này không thể bước vào quan nội nửa bước, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ mùng một tháng sau thoái vị, từ Thái Tử Quy Hải Lộng Nguyệt kế vị thành Quy Hải quốc Quốc Vương đời tiếp theo.
Không khí trong triều biến thành nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Một ít triều thần cùng quý tộc trước kia có quan hệ thân mật với Quy Hải Lộng Tinh đều lòng run sợ không thôi, hướng về Quy Hải Lộng Nguyệt tỏ vẻ trung thành.
Một thời gian Thái Tử phủ đông như trẩy hội, cửa cũng sắp bị đạp đổ.
Lại qua mười ngày, Thái Tử phủ mới cơ bản thoát khỏi thân phận “chợ tạm thời” này, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Sáng sớm hôm nay, Quy Hải Lộng Nguyệt cho hạ nhân tiễn một nhóm đại thần tới bày tỏ “lòng trung thành” với hắn xong, khóe miệng lộ ra một chút, ặc, chút ý cười tà ác.
Hắc hắc, hôm nay lại thanh tĩnh sớm như vậy, cũng có nghĩa là có nhiều thời gian “trao đổi thâm sâu” với ái thê của hắn!
Canh giờ này, chắc vật nhỏ kia hẳn là còn đang ở trên giường mới đúng!
Trên giường, a, trên giường là nơi cực tốt! Ha ha!
Vừa nghĩ đến đây, trái tim hắn liền vô cùng sảng khoái!
Không tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ nữa, chân như đạp gió mà đi hướng phòng ngủ.
Còn chưa tới phòng ngủ, ba tên không mời mà đến, mỗi ngày đều đến thăm đúng giờ liền từ trên trời giáng xuống.
Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn ba tên mỹ nam tinh thần sảng khoái, ý cười vẫn treo trên mặt nhất thời biến mất không còn.
“Hừ, các ngươi thật đúng là bất chấp mưa gió a!”
Quy Hải Lộng Nguyệt khó chịu mở miệng. Trong giọng nói hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, vì có thể để cho nương tử thân ái nhà ta vừa mở mắt liền nhìn thấy ta, đương nhiên phải bất chấp mưa gió, báo danh đúng giờ!”
Tây Môn Vân Ảnh một thân hồng thường, cười đến phong hoa tuyệt đại, nhưng lời nói ra lại khiến ai kia hận tới nghiến răng.
“Hừ!”
Quy Hải Lộng Nguyệt phiền muộn hừ một tiếng, sau đó phất tay áo tiếp tục đi hướng phòng ngủ.