Quyển 1 - Chương 12: Thời gian trẻ con (6)

Lúc chạng vạng. Bảy người quay về tiểu viện, vào phòng sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn họ vào nhà, cười ngọt ngào.

Vốn dĩ nàng đã sớm đòi Quy Hải Lộng Nguyệt đi đến trong sân để chờ bọn họ trở về. Nhưng Quy Hải Lộng Nguyệt nói bên ngoài quá lạnh, không đồng ý, chỉ ôm nàng chờ ở đại sảnh.

Bảy người vừa vào nhà, liền nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại như nước.

Thế nhưng, sau khi bọn họ vào nhà chuyện đầu tiên cũng không phải là ôm Nam Cung Vũ Huyên, cũng không phải đi trêu đùa nàng. Mà là đẩy ra cửa lò bên cạnh, vây quanh đó để sưởi ấm.

Tâm trạng của Nam Cung Vũ Huyên chìm xuống, khuôn mặt tươi cười chậm rãi mất đi.

Bọn họ không thích mình sao?

Nhưng mà chuyện tiếp theo đã chứng minh, bọn họ đối với nàng là yêu thương, còn hơn nàng yêu thương chính bản thân mình.

Được một lúc, Hiên Viên Nhược Ngôn là người đầu tiên chạy đến trước người Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Quy Hải Lộng Nguyệt, trên người ta đã ấm áp, sẽ không làm lạnh đến bảo bối. Đưa nàng cho ta ôm một cái.”

Quy Hải Lộng Nguyệt thật cẩn thận đem Nam Cung Vũ Huyên chuyển cho hắn, hắn thấy rõ ràng, lúc vật nhỏ nhìn thấy bọn họ không cùng nàng chơi liền xuất hiện biểu tình mất mát.

Haiz ~, cho nên a, cho dù chính hắn không nghĩ cho hắn ta ôm, nhưng vì làm cho vật nhỏ vui vẻ, vẫn là đưa cho hắn ta đi.

Hiên Viên Nhược Ngôn dịu dàng nhận Nam Cung Vũ Huyên bị bọc kín giống một quả bóng.

“Ta cũng ấm áp.”

Gia Cát Mặc Húc nhanh bước tới:

“Bé con, ta cũng sẽ không làm muội lạnh.”

Lấy tay nhẹ nhàng véo véo hai má trắng mịn của Nam Cung Vũ Huyên.

“Bé con, bé con, ha ha ~, cơ thể ta cũng không lạnh.”

Tư Không Huyền Dịch đem hai bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của nàng nắm trong bàn tay đã được lò sưởi làm ấm.



Nam Cung Vũ Huyên cảm nhận được trên người bọn họ, so với nhiệt độ cơ thể bình thường cao hơn một chút, trong lòng ngọt ngào, mềm mại như kẹo bông.

Bọn họ, đầu tiên không đến ôm nàng, không đến chơi đùa với nàng. Chính vì bọn họ sợ trên người mình lạnh sẽ lạnh đến nàng. Cho nên bọn họ muốn đem người mình làm ấm trước rồi mới chơi đùa cùng nàng.

Tất cả bọn họ, đều đem nàng đặt ở trong tim. Làm việc gì, chỉ cần có liên quan đến nàng, đều rất cẩn thận.

“Bảo bối a, hôm nay còn không có hôn đâu~!”

Hiên Viên Nhược Ngôn đem nàng nâng cao đến bên cạnh mặt mình.

Nam Cung Vũ Huyên mạnh mẽ hôn xuống, dường như muốn đem chính sự hài lòng, cảm động của mình đặt hết vào trong nụ hôn.

( Tác giả: Chúng ta tạm thời xem nhẹ người nào đó mạnh mẽ hôn, kỳ thực thì sức lực rất nhỏ).

“Đến ta ~!”

Tây Môn Vân Ảnh lên tiếng nói.

Nam Cung Vũ Huyên vươn hai tay đối với hắn, ý muốn hắn bế.

Tây Môn Vân Ảnh vui tươi hớn hở đưa tay đem nàng từ trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn bế vào trong lòng mình:

“Hôn ta, cũng phải có tiếng vang to như vậy!”

Tây Môn Vân Ảnh yêu cầu.

Hừ hừ ~, đừng cho rằng hắn không có phát hiện, cái hôn vừa mới so với trước kia tiếng vang to hơn~! Cho nên, hắn nhất định là cũng muốn ~!

“Ừ, ừ “

Nam Cung Vũ Huyên ngoan ngoãn gật đầu, trong miệng phát ra âm thanh đồng ý rất đáng yêu.

“Ha ha ~, đến đây đi ~!”

Tây Môn Vân Ảnh đem mặt hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng để sát vào.

“Ô thôi ~!”

Lại là một cái hôn mạnh mẽ.

“Bảo bối, của ta cũng muốn như vậy~!”

Công Tôn Lưu Dạ đưa tay ra đối với Nam Cung Vũ Huyên, ý bảo kế tiếp nên đến phiên hắn ~!



Nam Cung Vũ Huyên lần lượt đem bảy người bọ họ từng người, từng người mạnh mẽ hôn.

Trong phòng rộng lớn, tràn ngập ngọt ngào, ấm áp ~ lan tỏa… Chín trái tim vốn lạnh như băng, đang chậm rãi tới gần, ấm áp lẫn nhau…