Editor Hoa Trong Tuyết
Đi tới ngoài cửa, Nguyên Lẫm rùng mình một cái, đã nhiều năm rồi Vương Gia không dùng phương pháp này để xử lý phạm nhân.
Bình thường hình phạt tàn nhẫn nhất chỉ là lột da lóc xương, nhưng hình phạt này còn tàn nhẫn hơn rất nhiều lần.
Năm năm trước, Vương Gia cướp lai bức rèm châu được làm từ xương trắng của mẫu phi mình treo trong Ma Cung, từng đại khai sát giới, dùng cực hình xử trí bảy vị đại trưởng lão của Ma Cung, dùng roi cửu tiên quất nát da thịt của bọn họ, lộ ra xương trắng âm u, dùng thuốc giữ lại tính mạng, lại bóc tùng khúc xương ra mài thành bột, làm thành bức rèm che, tất cả đều xử lý như vậy, làm cho người từng trải qua sinh tử như hắn cũng cảm thấy buồn nôn......
Hắn biết rất ít về quá khứ của Vương Gia, chỉ biết Vương gia trải qua mười mấy năm ẩn nhẫn đau khổ ở Ma Cung, trở thành người đứng đầu trong nhóm đệ tử ở Ma Cung, luyện được võ công cao cường, cuối cùng ngồi lên vị trí cao nhất.
Nhưng mục đích thật sự của Vương Gia là phá hủy Ma Cung, báo thù cho mẫu phi.
Đến tột cùng là loại thù hận gì làm cho người ta đối xử tàn độc như thế với mẹ con Vương Gia, hắn không đoán được, cũng không dám đoán.
Vương Gia tận mắt nhìn thấy xương trắng của mẫu thân được chế thành rèm châu treo trong đại sảnh Ma Cung, sống trong cảnh nhẫn nhịn mười mấy năm, đó là loại nhẫn nại không phải ai cũng làm được......
Tính cách Vương Gia lạnh lùng, ngay cả những ám vệ bên cạnh như bọn họ thường ngày cũng không dám đến gần.
Nhưng kể từ Mộc đại tiểu thư xuất hiện, Vương Gia cười nhiều hơn trước rất nhiều. Vương Gia muốn cưới nàng làm phi, chỉ mong nàng có thể kéo Vương Gia từ trong bóng tối ra ngoài......
**
Mộc Thất ngồi trong xe ngựa của phủ Nhϊếp Chính Vương cứ cảm thấy không thoải mái, Sở Vân Mộ phái Nguyên Giáng cùng mấy cao thủ hộ tống nàng về phủ, rõ ràng chính là muốn nói cho thiên hạ biết: nàng Mộc Nguyệt Lương chưa cưới đã chạy đến nhà trượng phu, muốn ‘ động phòng’ trước, ngày hôm sau không xuống giường được nên mới cho xe ngựa đưa về!
Trong lòng Mộc Thất oán thầm, say rượu quả nhiên hỏng việc, nàng cứ như vậy nhảy vào trong bẫy của Sở Vân Mộ, để cho hắn giống như dắt chó đi dạo thông báo quyền sở hữu...... chuyện này truyền ra nàng ở nước Đại Lịch sao có thể sống thoải mái vui vẻ được? Không bằng dùng đỉnh Không Động xuyên về hiện đại cho rồi!
Chỉ là muốn nàng chịu thua cũng không dễ dàng, nàng không phải là không có biện pháp......
Mộc Thất lợi dụng âm thành ồn ào của phố xá, dùng đạp tuyết kiếm khoét một lỗ trên sàn xe, nhân cơ hội chạy ra ngoài, quen đường âm thầm trở về Lãm Phương Viện trong phủ thừa tướng.
Sở Vân Mộ muốn mượn cơ hội này để khơi lên ràng buộc với nàng? Không thể nào!
Mộc Thất phủi bụi trên người, quả nhiên đối với loại người vô sỉ như Sở Vân Mộ, dùng phương pháp càng vô sỉ hơn để chạy trốn là vô cùng thích hợp.
Nhìn thấy ba tỷ muội bình an, Mộc Thất hỏi "tối hôm qua thập tam sát không làm các ngươi bị thương chứ?"
Trầm Xuân kìm nén bực bội, hừ một tiếng nói: "Không có bị thương, nhưng tối qua ta bị một người trong thập tam sát đùa cợt! Hắn dịch dung thành luyến đồng, sau lại đánh thuốc mê ta!"
Mộc Thất không nhịn được bật cười, luyến đồng của Nhϊếp Chính Vương
...... tên sát thủ này thật là to gan, dám hóa trang thành luyến đồng của Vương Gia, nếu như bị mỹ yêu tinh này biết, không biết khuôn mặt sẽ vặn vẹo như thế nào!
"Trầm Hạ, Trầm Thu, các ngươi cũng gặp sát thủ giống như vậy hả?" Mộc Thất ôm bụng cười hỏi.
"Ta gặp phải thống lĩnh sát thủ, đối phương khinh công cao cường, giỏi hơn ta rất nhiều." Trầm Hạ đặt ly trà lên bàn, lạnh nhạt nói.
Cổ họng Trầm Thu căn thẳng, rũ con ngươi, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta lại gặp được tên Nguyên Giáng kia, nếu không phải ta có vết thương cũ, nhất định trừng trị hắn thích đán!"
"Trầm Thu, tối hôm qua ngươi ở đâu? Lúc ta và Trầm Hạ tỉnh lại đã ở trong phủ, nhưng buổi sáng ngươi mới trở về." Trầm Xuân hỏi.
"Ta...... ta chạy đến vương phủ, cũng không tìm được tiểu thư, sau lại biết tiểu thư không sao, nên ôn Đản Hoa trở về." Trầm Thu đập Đản Hoa nói: "Đản Hoa, đúng không?"
Đản Hoa liếc nàng một cái, tiếp tục ăn máu hưu trong chén.
Mộc Thất mới nghỉ ngơi một chút, quản gia liền vội
chạy tới gọi Mộc Thất: "Đại tiểu thư, tướng gia chuẩn bị đồ cưới cho người, muốn người tới xem."
"Được." Mộc Thất đáp một tiếng, theo quản gia đi vào hậu đường.
"Đại tiểu thư, người không biết Vương Gia mang đến bao nhiêu sính lễ đâu, tất cả lớn nhỏ có trên trăm rương, sính lễ được thị vệ xếp đầy cả một con đường! trân châu Nam Hải, các loại châu ngọc khác có hơn mười rương, tiểu nhân sống lâu như vậy, lại lần đầu tiên thấy được, đại tiểu thư thật là có phúc khí!" Trên đường, quản gia không ngừng lảm nhảm tán dương Nhϊếp Chính Vương.
Nhϊếp Chính Vương là nhân vật hung ác nhưng lại phú khả địch quốc, ngay cả sính lễ cũng hơn hẳn Tề Vương, đại tiểu thư trở thành Nhϊếp Chính Vương Vương Phi, phủ thừa tướng còn phải dựa vào sự che chở của nàng!
"Phúc khí thì không nói, ta nhớ được quản gia đã từng nói, trên người ta mang theo lệ khí, đưa ta đi xa mới giúp phủ thừa tướng bình an, ngươi nói hay là ta nhớ sai?" Ánh mắt bén nhọn của Mộc Thất nhìn quản gia, làm cho hắn sợ đến mức hai chân như nhũn ra, cả người muốn quỳ trên mặt đất.
"Tiểu Nhân là mắt chó không biết nhìn người, đại tiểu thư đại nhân có đại lượng, tha cho tiểu nhân đi! Tất cả đều là chú ý của đại phu nhân và nhị tiểu thư, cũng là các nàng hãm hại tiểu thư, làm cho Tề Vương từ hôn!" Quản gia quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái nói.
Mộc Thất nâng lên khóe môi, đỡ quản gia dậy nói: "Sợ cái gì? Ta còn chưa nói sẽ phạt ngươi...ngươi chỉ cần ghi nhớ
những gì mình vừa nói, ta mới là người có năng lực bảo vệ an toàn cho phủ thừa tướng. Chỉ cần ngươi làm theo những gì ta nói, ở thời điểm thích hợp nói hết toàn bộ sự thật, ta nhất định bảo vệ ngươi cả đời phú quý không lo không phiền."
"Tạ đại tiểu đại lượng khai ân, sau này tiểu nhân nhất định dốc sức làm việc cho người!" Quản gia nói cám ơn liên tục.
"Được rồi, ngươi nhớ ai mới là chủ tử của ngươi, bên trong phủ lắm người nhiều ma, khi nào cần ngươi ta sẽ tự tìm đến." Mộc Thất đi trước bước ra khỏi khúc uốn hành lan.
Quản gia nhìn bóng lưng nhẹ nhàng trước mắt, trên người nàng có khí phách làm cho người ta sởn da gà, so với đại tiểu thư vô năng trước đây hoàn toàn là hai người khác biệt!
Mộc Thất chạm
phải Mộc Nguyệt tình ở cửa nhà kho.
Mộc Nguyệt Tình mặc quần dài màu đỏ nhạt, trên đầu chải búi tóc Phi Tiên, dung nhan xinh đẹp đang nhăn mày lại nở nụ cười, nắm tay siết chặt cũng buông ra, nhìn Mộc Thất hành lễ nói: "Đại tỷ, đã lâu không gặp."
Mộc Thất ngẩng đẩu chậm rãi nói: "Mấy ngày không thấy, nhị muội muội càng ngày càng đẹp. Đúng rồi, bệnh tình của đại phu nhân thế nào rồi, ta cũng rất quan tâm."
Ánh mắt của Mộc Nguyệt Tình như mũi tên nhọn, hận không thể băm vằm Mộc Thất dưới vạn kiếm, chậm giọng điệu dịu dàng nói: "Y thuật của đại tỷ cao thâm, sức khỏe của mẫu thân đã tốt hơn, không cần đại tỷ quan tâm."
Mấy chữ cuối cùng, Mộc Nguyệt Tình cắn răng mà nói.
Tại sao sau khi Mộc Nguyệt Lương trở lạinhững thứ tốt đẹp đều bị nàng chiếm hết! Mỗi lần bày mưu tính kế đều để cho nàng thoát, mình không cam lòng!
Mộc Thất mở cửa ra, hai người cùng nhau bước vào.
Mộc thừa tướng dặn dò: "Các ngươi đều là nữ nhi của phụ thân, ta sẽ đối xử công bằng, đồ cưới ta chuẩn bị cho tỷ muội các ngươi đều như nhau, chính là hi vọng tỷ muội các ngươi đồng tâm, sau này giúp đỡ lẫn nhau."
"Nguyệt Lương xin nghe lời dạy bảo của phụ thân." Mộc Thất vuốt cằm nói.
"Nguyệt Tình cũng ghi nhớ lời phụ thân ở trong lòng." Mộc Nguyệt Tình theo sau nói.
Mộc thừa tướng lấy ra một hộp gỗ mun, mở ra lấy ra một vòng ngọc sáng long lanh, mở miệng nói: "Đây là vòng ngọc của lão phu nhân khi còn sống, chỉ truyền cho trưởng nữ, Nguyệt Lương là trưởng nữ, vòng ngọc này giao cho ngươi bảo quản."
Mộc Thất nhận lấy vòng ngọc, thi lễ nói: "Đa tạ phụ thân."
Phụ tử ba người nói xong, Mộc tướng có việc nên rời phủ.
Mộc Thất trở về Lam Phương Viện chưa được bao lâu, liền nhận được đại lễ đại phu nhân đưa qua——
Bọn nha hoàn đưa tới các loại đồ trang sức, đều là châu báu bình thường người giàu hay dùng, chỉ là trong đấy có một đồ vật không tầm thường —— một chậu hoa mẫu đơn ngũ sắc.
Mộc Thất quan sát chậu hoa mẫu đơn ngũ sắc tượng trung cho phú quý bình an, mặc dù không nhìn ra đầu mối gì, nhưng trong lòng lại có dự cảm xấu......