"Mộc Nguyệt Lương, ngươi phối dược sai lầm, làm thái hậu phát bệnh nặng, ngươi có biết tội của ngươi không?" Hoàng đế tức giận nói với Mộc Thất.
Mộc Thất quỳ thẳng tắp trên mặt đất, đầu gối có chút run lên, hoàng đế này tốc độ biến sắc mặt thật là nhanh, mới vừa rồi còn đứng ở bên nàng, nhanh như vậy sẽ trị tội nàng!
Mộc Thất mở miệng nói :"Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu trong cơ thể tồn tại sỏi thận nhiều năm, do thái hậu tuổi già sức yếu, cho nên ta chỉ có thể kê thuốc lưu thông máu huyết tiêu độc, hôm nay thái hậu bệnh tình sinh biến, nếu thái y viện đối với bệnh tình thái hậu thúc thủ vô sách, khẩn cầu hoàng thượng đem trách nhiệm trị liệu giao cho ta, ta bảo đảm thái hậu bình yên vô sự, nếu có chút lầm lỗi, thỉnh hoàng thượng trách phạt!"
Mọi người ở đây đều bội phục đảm lượng tiểu cô nương này, nếu như thái y viện đều không có phương pháp xoay chuyển, nàng thì có năng lực gì đây?
Hoàng đế nhắm mắt suy nghĩ chốc lát, nói:"Chuẩn, nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu thất bại, trẫm liền cho ngươi chôn cùng mẫu hậu!"
"Cẩn tuân thánh mệnh!" Mộc Thất khẽ nói.
Chúng nhân đều rời khỏi, duy chỉ có Sở Vân Mộ vẫn ngồi uống rượu, trên gương mặt yêu mỵ nổi lên ý cười lạnh lùng.
Rất ý tứ, hắn đối với tiểu hồ ly này thật ra càng ngày càng yêu thích...Bất quá, hắn càng muốn tự tay thuần phục nàng...
Tề vương Nam Cung Trạm ánh mắt vẫn dừng ở trên người nữ tử quật cường này, tính tình của nàng so với trong tưởng tượng hợp khẩu vị hắn nhiều lắm, tạm thời yên lặng xem xét.
***
Trong tẩm cung thái hậu, hơn mười vị thái y quỳ gối trong tẩm điện, một đám đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thái hâu đến tột cùng là thế nào?" Hoàng đế vỗ vỗ ngực, đè nén ho khan xuống nói.
"Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu trong cơ thể khí huyết không thông, nguyên nhân là do trong bụng có kết sỏi, thế nhưng Mộc thần y cho thái hậu dùng thuốc lưu thông máu đều là thuốc hay, lão thần thực không nghĩ ra biện pháp khác, thỉnh hoàng thượng trị tội." Một thái y nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng, lão thần có nghe nói một cách, tiền triều đã từng áp dụng thành công, bất quá....." Mồ hôi đầy trên trán Hà thái y.
"Bất quá cái gì?' Hoàng đế noi.
"Bất quá muốn mổ bụng lấy vật kia ra, một khi thất bại, tánh mạng của thái hậu sẽ nguy hiểm." Hà thái y nói.
"Lăn xuống đi! Một lũ vô dụng!" Hoàng đế tức giận quát mắng.
Vài vị thái y còn lại bị hoàng đế dọa cho sắc mặt trắng bệch, té lui quỳ trong điện.
"Hoàng thượng, ta có phương pháp cứu trị thái hậu mà không cần mổ bụng, sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của thái hậu." Mộc Nguyệt Lương mở miệng nói.
Hoàng đế đánh giá nàng một phen, không thể tưởng tượng được hắn quả thực muốn đem hy vọng đặt trên người tiểu cô nương yếu đuối này.
"Phương pháp gì?"Hoàng đế hỏi.
"Tiên sư đã dạy ta một bộ châm cứu bí thuật, đối với thông huyết bài trừ độc rất có hiệu quả, không ngại thử một lần." Mộc Nguyệt Lương trấn định nói.
So với biện pháp mổ bụng của Hà thái y kia, phương pháp của nàng xác thực an toàn hơn rất nhiều.
"Tốt, trẫm cho ngươi cơ hội này." Hoàng đế ho khan càng nghiêm trọng, được người giúp đỡ đi xuống nghỉ ngơi.
Mộc Thất cho mọi người trong điện đi nghỉ, chỉ để lại Hà Nhụy cùng hai cung nữ hỗ trợ.
Nàng từ trong tay thái y lấy bộ ngân châm, đem ngân châm ngâm vào trong rượu thuốc đặc chế, lệnh cho Hà Nhụy cởϊ áσ của thái hậu, chỉ để lại một thân trung y.
Cũng may bên người nàng lúc nào cũng có hồi hồn đan, đặt trong miệng thái hậu một viên, như vậy cũng tốt để nàng ổn định tâm mạch.
Ngay sau đó, Mộc Thất nhanh chóng đem ngân châm cắm trên đại huyệt số sáu, lại nhất nhất khống chế kinh mạch của thái hậu, đem huyết độc dồn tới bụng.
Nàng đưa tay xem xét bụng dưới của thái hậu, phần bị sưng ngay bụng thái hậu rất có khả năng là do tử thai của nhiều năm trước tạo thành.
Ở hiện đại, loại bệnh trạng này gọi là thai chết lưu.
Sau khi Mộc Thất cắm cây châm cuối cùng vào, ngón tay thái hậu khẽ cử động, chậm rãi mở mắt ra.
"Thái hậu, Nguyệt Lương cả gan hỏi ngài một câu, ngài đã từng bị xảy thai có phải không?" Mộc Thất thấp giọng hỏi.
Thái hậu đáy mắt ngẩn ra, hồi tưởng lại, trên mặt của nàng hiện lên vẻ thống khổ, môi hơi giật giật, không nói.
" Thái hậu đừng cử động, nay các huyệt đạo trên thân thể ngài đều cắm ngân châm, đem máu bầm tụ lại một chỗ. Như thế ta sẽ giúp ngài đem kết thạch bức ra ngoài, khả năng sẽ có chút đau, ta sẽ tận lực giảm đau." Mộc Thất trấn an nói.
Thái hậu khàn giọng nói :"Vô phương, mấy năm nay ở trong cung, ngày ngày chịu đau khổ ... Ai gia cũng chưa từng e ngại. Chỉ là ai gia có chuyện muốn nhờ ngươi."
"Thái hậu cứ nói đừng ngại, Nguyệt Lương chịu ơn huệ của thái hậu, sẽ đem hết khả năng hỗ trợ cho thái hậu." Mộc Thất nói.
"Ai gia cầu ngươi .... Đừng đem chuyện tử thai trong bụng ai gia nói cho người khác biết, việc này, trời biết đất biết, ngươi biết, ta biết." Thái hậu nắm chặt tay Mộc Thất khẩn khoản nói.
Mộc Thất cắn chặt môi dưới, vươn tay phải, giơ tay kiên định nói :"Thái hậu yên tâm, Nguyệt Lương thề với trời, tuyệt không đem việc này lộ ra ngoài, đem việc này xử lý thỏa đáng, tuyệt không để lộ."
"Tốt ..." Thái hậu mệt mỏi lại chìm vào giấc ngủ say.
Mộc Thất biết Thái hậu kiên trì không được bao lâu, phải nhanh chóng lấy kết thạch ra mới có thể bảo trụ tính mạng của thái hậu.
Nàng đem hóa ứ tán bôi vào ngân châm, làm cho dược lực theo ngân châm chảy vào kinh mạch của thái hậu, lại dùng phương pháp xoa bóp đặc thù, chậm rãi thi lực trên bụng thái hậu.
Thái hậu trên mặt nổi lên một chút hồng nhuận, thần sắc dần dần khôi phục bình thường, không tới nửa canh giờ, trong thân thể thái hậu bài xuất ra một thai lưu, rõ ràng còn nhìn thấy rõ ràng hình hài, xem ra đứa nhỏ đã tượng hình.
Bất quá xem thần sắc kích động của thái hậu, nàng nhất định là có bí mật gì đó, mà cái bí mật này thực có khả năng liên quan đến huyết mạch thuần khiết của hoàng gia.
Rất khó tưởng tượng nếu việc này bị tố giác, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào....
Mộc Thất nhanh chóng xuất ra một lọ hóa thi thủy, nhỏ trên tử thai, ngay sau đó, tử thai hòa tan biến mất, bên giường chỉ còn lại một vũng máu loãng.
"Người tới, thái hậu đã không còn đáng ngại, dùng rượu thuốc lau người cho thái hậu." Mộc Thất thu ngân châm, phân phó nói.
"Vâng" Hà Nhụy bưng thùng rượu thuốc cùng khăn đi đến, nhìn cảnh tượng nhiễm huyết giống như sinh con, không khỏi chấn động.
"Máu bầm trong cơ thể Thái hậu đã được bức ra ngoài, không còn đáng ngại, nhớ đi hầm canh bổ với táo đỏ mang đến." Mộc Thất nói.
"Yên tâm, Hà Nhụy đã bưng canh bổ tới, chỉ đợi thái hậu tỉnh lại là có thể dùng được." Hà Nhụy nghe nói thái hậu không có việc gì mới yên lòng.
Cũng may thái hậu vô sự, tính mạng các cung nhân cũng coi như được bảo vệ.
Mộc Thất đẩy cửa phòng ra, nhìn lướt qua thái y đang quỳ trong điện, nói:"Thái hậu đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi người không cần lo lắng, hãy trở về đi, đừng quấy rầy thái hậu tạm nghỉ."
Mọi người ngạc nhiên, toàn bộ thái y viện đối với bệnh trạng của thái hậu đã thúc thủ vô sách, thế nhưng tiểu cô nương này lại dùng một canh giờ cứu tính mạng thái hậu trở về! Thật đúng là hậu sinh khả úy!
Trong góc phòng, một nữ tử một thân màu lục sắc mặt trắng bệch, lén lút từ con đường nhỏ vòng ra tẩm cung.
Nàng nghe được toàn bộ đoạn đối thoại lúc trước giữa thái hậu và Mộc Nguyệt Lương!
Thải hậu cả đời chỉ mang thai một lần, lần khó sinh đó sinh ra hoàng thượng, từ đó về sau thái hậu thân thể suy yếu, không thể sinh dục, lại chưa từng có thai.
Thế nhưng trong thân thể thái hậu lại có một đứa nhỏ chưa sinh tạo thành thai chết lưu hóa thạch!
Việc này chứng minh ... thân phận hoàng thượng có khả năng ...
Lục y nữ tử sợ hãi đi về phía trước, thừa dịp bóng đên tránh thoát tầm mắt mọi người.
Mộc Thất không biết lần này, bí mật này trong lúc vô tình làm cho người thứ ba biết được, ngày sau đưa tới cho nàng rất nhiều phiền toái .....
Sáng sớm, Mộc Thất vừa ngủ được hai canh giờ, đã bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức. Mấy ngày này nàng không có thời gian nghỉ ngơi tốt, ngay cả đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm.
"Ô ..." Bạch điêu (có nghĩa là chồn trắng) dùng móng vuốt dụi dụi mắt, nó đang đói bụng, tưởng rằng chủ nhân cho uống huyết.
"Bạch điêu đại nhân ngoan, chờ ta trở về Hầu phủ tu dưỡng lại sẽ cho ngươi ăn, kỳ thật lộc huyết hương vị cũng không tệ." Mộc Thất vỗ vỗ đầu Bạch điêu, bắt nó quay về trong ổ chăn.
Bạch điêu hai mắt rơi lệ, kéo góc áo của Mộc Thất.
Mộc Thất cười gian nói :"Nếu không thì nếm thử độc huyết của Sở Vân Mộ?"
Tiểu bạch điêu nghe được hai chữ Sở Vân Mộ, lập tức nhắm mắt giả chết, nằm im trên giường không nhúc nhích.
"Hoàng thượng có chỉ, cho đòi Mộc Nguyệt Lương đến Nghiêm Trữ cung!" Ngoài cửa truyền đến một âm thanh bén nhọn đến chói tai.
"Cái gì, Mộc Thất chấn động?" Mới sáng sớm đã có công công truyền khẩu dụ? Chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì?
Nàng nhanh chóng mặc xiêm y, đem tóc cột sau gáy, đẩy cửa ra đối với Dương công công cúi đầu thi lễ nói :"Nguyệt Lương chậm trễ, xin công công thứ lỗi."
"Cô nương đừng nói vậy, ngươi cứu giá Thái hậu có công, hoàng thượng lần này gọi ngươi đến để phong thưởng." Dương công công nói.
Mộc Thất gục đầu xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, theo Dương công công đi tới Nghiêm Trữ cung.
Vượn ngự uyển của hoàng gia thật khí thế, hành lang gấp khúc, cuối cùng là Bát Bảo Hương đình, hoàng đế cùng chư vị đại thần đang ngồi đợi nàng đã lâu.
Mộc Thất đi đến, cẩn thận tiến lên thi lễ, trong lòng thầm suy tính.
Hoàng đế hạ triều lại đem trọng thần lưu lại, chẳng lẽ là nghe nói đến bí mật hôm qua, hôm nay đến khởi binh vấn tội? Không có khả năng. lúc ấy trừ nàng cùng thái hậu, không có người khác ở đây, làm sao có thể có người nghe được...
"Người tới, ban thưởng!" Hoàng đế vẫy tay nói.
Mộc Thất giật mình, chỉ thấy mười mấy cung nữ đang cầm tơ lụa đứng trước mặt nàng. Loại tơ lụa này nàng nhận ra, là tượng trưng cho địa vị!
"Mộc Nguyệt Lương, ngươi có công cứu thái hậu, y thuật cao siêu, trẫm hôm nay phong ngươi làm Trang Dương quận chúa, khôi phục trong sạch cho ngươi, chiêu cao thiên hạ." Hoàng đế nói.
Mộc Thất trước mắt sáng ngời, lui lại mấy bước, quỳ xuống đất nói :"Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ cứu thái hậu là làm hết sức có thể, hoàng thượng có thể nhận biết được tài năng của ta, ta đã vô cùng cảm kích. Việc lớn như vậy, dân nữ làm sao dám nhận."
"Như thế nào không nhận nổi?" Một trận âm thanh nghiêm khắc truyền đến, chỉ thấy thái hậu được các cung nữ nâng đỡ chậm rãi đi tới.
"Ai gia nói ngươi nhận được, ngươi liền nhận được. Nếu chư vị trọng thần triều đình đều ở chỗ này, ai gia liền nói thẳng, Nguyệt Lương cô nương rất hợp tâm ý ai gia, ai gia đã quyết định nhận nàng làm con gái nuôi, bầu bạn bên người ai gia." Thái hậu bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng thần sắc uy nghiêm trên mặt vẫn không giảm sút.
"Bọn thần không dị nghị." Các đại thần nói.
"Nguyệt Lương tạ ơn hoàng thượng, thái hậu." Mộc Thất hành lễ nói.
Một hồi tiểu yến làm cho Mộc Thất đột nhiên trở thành nghĩa nữ của Thái hậu, nghĩa muội của hoàng đế, được ban tam phẩm, đây cũng không phải là vinh dự mà người bình thường có thể hưởng được.
Thái hậu lần này tại đây mượn sức nàng, kiêng dè cái bí mật đêm qua, bí mật này liên lụy đến huyết mạch hoàng gia, thật là không tầm thường.
Mộc Thất trầm tư hồi lâu, lúc ngẩng đầu, lại không phát hiện Nhϊếp chính vương Sở Vân Mộ, mà lại phát hiện ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm của Tề vương.
Tiểu yến qua đi, Mộc Thất giúp đỡ Thái hậu trở lại tẩm cung, chính mình thì đi vào dược phòng chế thuốc, nhưng khi xuyên qua ngự hoa viên thì phía sau nàng đột nhiên xuất hiện một cỗ lực đạo kéo nàng đến phía sau núi giả.
Lôi kéo nàng chính là Tề vương Nam Cung Trạm.
Mộc Thất đánh giá người này một phen, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường đường, thật là một mỹ nam tử. Bất quá ánh mắt hắn nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, còn có hắn gắt gao nắm chặt hai bả vai nàng, thật sự là ... thô lỗ!
"Tề vương điện hạ, ngài làm đau ta." Mộc Thất đưa tay chụp lấy mạch môn của hắn, khéo léo tránh thoát khỏi trói buộc.
"Ngươi không phải Mộc Nguyệt Lương, ngươi tiếp cận hoàng gia đến tột cùng là có mục đích gì?" Nam Cung Trạm ánh mắt đầy lửa giận, gặng hỏi.
Mộc Thất vuốt vuốt bả vai, khoan thai nói :"Tề vương điện hạ nói đây là ý gì? Ta không phải Mộc Nguyệt Lương thì là ai? Huống hồ ta bị từ bỏ lại được cha ta kiếm trở về, vì chiếm được niềm vui của hoàng thượng, thái hậu, đem ta đưa vào cung chữa bệnh cho Thái hậu, hết thảy không phải không muốn của ta, nói gì đến tiếp cận hoàng gia đây?"
"Không có khả năng!" Nam Cung Trạm đột nhiên tiến lên bắt lấy cổ tay Mộc Thất.
Mộc Thất tuy có nội lực trong người cũng không có thể sử dụng được, chỉ bằng nàng là một thiếu nữ sao có thể tránh thoát được một nam nhân đã tập võ nhiều năm?
Tay ở sau lưng nàng lén cầm một thanh ám tiễn, cười nhẹ nói :"Như thế nào không có khả năng? Ta là Mộc Nguyệt Lương, là nữ tử bị khi nhục nhiều năm ở phủ thừa tướng, vì sinh tồn mà phải làm cho mình trở nên cường đại, có gì không thể?"
Nam Cung Trạm lạnh lùng cười :"Lấy tâm cơ của ngươi cùng năng lực, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, đáng tiếc ngươi chính là nữ tử, bổn phận của nữ tử là giúp chồng dạy con."
Mộc Thất ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh băng chống lại hắn, lạnh lùng nói :"Mộc Nguyệt Lương ta làm không được, Tề vương điện hạ nếu muốn tìm thê tử hiền thục, không bằng thay người khác đi! Còn có ngươi đã cùng ta hủy hôn ước, chúng ta đã không còn nửa điểm quan hệ, không bằng ngươi đi tìm nhị muội ta đi làm hôn thê ngươi đi!"
"Ngươi-----!" Nam Cung Trạm cúi xuống nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh, nói :"Mộc Nguyệt Lương, bổn vương nhất định sẽ bẻ gãy cánh của ngươi, làm cho ngươi trở thành Vương phi của bổn vương!"
"Vậy ta cũng muốn xem Tề vương điện hạ có năng lực này hay không!" Mộc Thất nhanh chóng ra tay, lúc Nam Cung Trạm nhắm mắt hôn nàng, tay phải lập tức phóng ám tiễn hướng tới cánh tay hắn.
Đột nhiên, Nam Cung Trạm mở hai mắt, một tay điểm huyệt đạo của nàng, một tay bắt lấy ám tiễn.
Nam Cung Trạm khẽ nhếch môi, ở bên tai Mộc Thất, thanh âm truyền đến :"Thật là một nữ nhân ồn ào, bổn vương không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu, nếu còn muốn đối phó với bổn vương, bổn vương có thể hoàn toàn ở trong này .... muốn ngươi...."
Mộc Thất chấn động, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cười nhạo nói:"Không thể tưởng tượng được đường đường Tề vương điện hạ bất quá cũng chỉ là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới."
Nam Cung Trạm giữ cằm Mộc Thất nói :"Bổn vương muốn gì trước giờ chưa từng thất bại."
Dứt lời, hắn cúi xuống muốn hôn Mộc Thất....
Mộc Thất cực lực giãy dụa, nhưng bị kẻ tiêu nhân điểm huyệt, rõ ràng như ban ngày là muốn khinh bạc nàng!
Nàng nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra bóng dáng một người - Sở Vân Mộ.
Yêu tinh lời nói ác độc kiêu ngạo, thường chỉnh nàng, bọn họ bất quá là quan hệ hợp tác, nhưng vào thời điểm này vì sao nàng lại nhớ tới hắn?
Sưu!
Một cái hoàng kim ban chỉ từ giữa không trung bay tới, đập trúng sau cổ Nam Cung Trạm, hắn ngã xuống.
"Chậc chậc, tiểu hồ ly, như thế nào mỗi lần bổn vương nhìn thấy người đều là bộ dạng nghèo túng như vậy?" Một trận tà mị âm thanh từ trên núi giả truyền tới.
Mộc Thất theo hướng âm thanh nhìn lại, thấy Sở Vân Mộ mộ thân hồng y, trên mặt nổi lên ý cười, phượng mâu nheo nheo lại hiện lên vẻ phong tình vạn chủng....
Bất quá nàng lúc này đang thầm nghĩ tìm một cái lỗ để chui vào.....
Sở Vân Mộ phi thân nhảy xuống núi giả, vươn tay nắm cằm Mộc Thất, mắt phượng đánh giá nàng, chậm rãi nói :"Bổn vương thực nhìn không ra nha đầu ngươi đến tột cùng có gì tốt, diện mạo này so với bổn vương thực kém một chút."
Hắn dùng tay nắn bóp mặt nàng thành các loại hình dạng, nói tiếp:"Trắng noãn mềm nhẵn, làn da này có thể tạm coi được."
Đây là ăn đậu hũ của nàng a!
Mộc Thất trong lòng thầm mắng Sở Vân Mộ này vô sỉ đến biếи ŧɦái, cười khanh khách nói :"Vương nói rất đúng, coi trọng người của ta nhất định là đầu óc có vấn đề.
"Ân" Sở Vân Mộ một tay đặt trên thắt lưng Mộc Thất, kéo nàng đến trước người, cúi đầu chôn ở cần cổ của nàng, hô hấp phun vào cần cổ nàng gây cảm giác tê ngứa.
"Ngươi là đang nói bổn vương đầu óc có vấn đề?" Một trận thanh âm u lãnh truyền vào tại Mộc Thất.
Mộc Thất đầu óc trống rỗng, hôm nay mặt trời mọc từ phía đăng đông sao? Sở Vân Mộ đầu óc không bị hỏng chứ? Hắn đây là đối với nàng thông báo sao?
Sự thật chứng minh, hắn không uống rượu, đầu cũng không bị hôn mê, thế nhưng lại ... Thật sự là làm cho nàng không thể tiếp thu được.
Một trận tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến, Sở Vân Mộ ngừng một chút nói :"Nơi đây không nên ở lâu."
Hắn ôm thắt lưng Mộc Thất, dùng khinh công theo hướng nam bay đi, tựa hồ cũng không có ý định giải huyệt đạo cho nàng.
"Vương, ta có thể tự đi được, ngươi có thể giải huyệt đạo cho ta được không?" Mộc Thất nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không được." Sở Vân Mộ nhếch môi, có chút hài lòng Mộc Thất :"Quá gầy, bổn vương không thích, nhớ ăn nhiều một chút."
Mộc Thất nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn của yêu nghiệt trước mặt, hận không thể một ngụm cắn hắn một cái máu tươi đầm đia!
Cuối cùng, Sở Vân Mộ ôm Mộc Thất lên cỗ xe ngựa, lệnh cho Nguyên Giáng :"Xuất cung."
Mộc Thất giật mình, vội vàng nói :"Không được, ta còn phải luyện dược cho thái hậu ...."
Sở Vân Mộ ngắt lời nói :"Bổn vương đã phái thái y dựa theo phương thuốc ngươi chế cho thái hậu, không cần ngươi phải làm."
"Kia...Còn bạch điêu của ta đang ở trong cung!" Mộc Thất không thuận theo nói.
Sở Vân Mộ giơ tay chỉ chỉ, chỉ thấy một nắm tròn trắng từ trong góc chui ra, ôm mặt Mộc Thất liếʍ liếʍ, thuận tiện lên án hành vi thô lỗ bắt cóc nó của Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ giải huyệt đạo cho Mộc Thất, đem nàng ôm vào lòng, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, hai tay gắt gao ôm nàng ở trong ngực.
Mộc Thất hiện tại cả người bị hắn ôm ở trên đùi, tư thế cực kỳ mờ ám, nàng thử đứng dậy rời đi, lại bị hắn giữ chặt.
"Đừng nhúc nhích, bổn vương mệt moit." Sở Vân Mộ đem cằm gác ở trên vai Mộc Thất, vùi đầu hít mùi hương trên vai nàng, không bao lâu hô hấp dần dần vững vàng, ngủ thật say.
Một bàn tay từ ngoài xe vén rèm lên, Nguyên Giáng đem một viên thuốc đặt ở trong lòng bàn tay của Mộc Thất, nhỏ gióng nói :"Mộc cô nương mau ăn viên thuốc này đi, đây là Huyết liên chuyện chế thành Huyết đan, đối với sinh tử cổ có hiệu quả tốt, gia bôn ba trắng đêm, dẫn dắt Thiên tử thập tam sát bao vây tiễu trừ dư đảng Ma cung mới được một viên Huyết đan, ngươi mau ăn đi, đừng cô phụ khổ tâm của Gia.
'
Dứt lời, Nguyên Giáng thở dài một hơi, khép lại màn xe.
Mộc Thất cầm dược hoàn trong tay, liếc mắt nhìn vào sắc mặt tái nhợt đang lâm vào ngủ say của Sở Vân Mộ.
Nếu huyết đan này có thể giảm bớt nổi thống khổ do sinh tử cổ nhiều năm gây ra cho hắn, nếu chỉ có một viên, hắn tại sao phải cho nàng, mà không lưu lại cho mình?
Sở Vân Mộ đối với mình đến tột cùng là như thế nào? Đối với địch nhân, hắn gϊếŧ không lưu tình, ngày đó, hắn say rượu nhớ tới việc trọng sinh, mẫu thân, Nam CUng Trạm khinh bạc nàng thì hắn là người đầu tiên cứu nàng...
Đến tột cùng thì người nào mới là hắn?
Mộc Thất nhắm mắt lại, đem Huyết đan nuốt vào, đan dược vừa vào miệng, mùi thơm truyền thẳng vào trong tâm.
Nàng mở mắt ra, giữ mặt Sở Vân Mộ, cúi xuống che môi hắn lại, đem Huyết đan đẩy vào miệng hắn.
Môi hắn mềm lạnh như băng, tựa như hai mảnh anh hoa, vị .....Rất tốt, Mộc Thất cảm thấy lần này chính mình cũng không chịu thiệt.
Đột nhiên, Sở Vân Mộ chế trụ hai tay nàng, đem nàng đặt ở dưới thân, phương mâu nhìn nàng lạnh như băng, mang theo vài phần tức giận.
Hắn cường thế, đẩy khớp hàm Mộc Thất ra, đem Huyết đan đẩy trở về trong miệng nàng, bức nàng nuốt xuống.
Nhưng hắn không có lập tức buông nàng ra, mà lại bắt lấy môi nàng, tiến quân thần tốc, hung hăng hôn lên, tràn ngập mùi máu tanh....
Mộc Thất chỉ cảm thấy trước mắt một màu trắng, thiếu không khí dẫn đến hít thở không thông làm cho ngực nàng đau đớn khó tả, thế nhưng trên môi lại truyền đến cảm xúc tuyệt diệu....
Tiểu bạch điêu nhảy lên trên tay Mộc Thất, ôm lấy tay nàng cắn một cái, nàng bỗng nhiên ý thức được mình đang làm gì, ra sức đẩy người ở trên ra, ngồi dậy trên mặt nổi lên ửng đỏ.
Sở Vân Mộ chống cằm nằm trên nhuyễn tháp, duỗi tay sờ môi, cười yếu ớt nói :"Ngươi cưỡng đoạt nụ hôn đầu tiên của bổn vương, cần phải chịu trách nhiệm đối với bổn vương."
Mộc Thất vuốt cánh môi sưng đỏ của mình, trên môi bị hắn cắn bị thương, trên mặt một trận xấu hổ, khó thở nói :"Ta bất quá muốn đem Huyết đan cho ngươi, ngươi .....Ngươi vô sỉ!"
"Mùi vị không tệ." Sở Vân Mộ nhíu mày nói :"Ngươi chủ động khinh bạc bổn vương, đây là sự thật."
"Này ....Cho tới bây giờ chỉ có nữ tử thanh bạch, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, thế nhưng ngươi lại còn đòi ta phụ trách!" Mộc Thất tức giận kêu lên.
"Trong sạch của bổn vương bị mất ở trong tay ngươi, có chút thiệt thòi, nhưng bổn vương miễn cưỡng chấp nhận." Sở Vân Mộ lẩm bẩm.
Mộc Thất quẹt trán, cùng yêu tinh nói đạo lý quả thật quá sức khó khăn!
Bên ngoài xe Nguyên Giáng nghe người trong xe nói chuyện, kinh ngạc há hốc miệng một quả trứng có thể chui lọt, nhưng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
"Sở Vân Mộ, nếu Huyết đan này trân quý như vậy, ngươi sao lại phải cho ta?" Mộc Thất bình tĩnh quyết tâm chất vấn đến cùng.
"Bất quá chỉ là viên thuốc làm giảm bớt thống khổ của sinh tử cổ, bổn vương không cần, tự nhiên liền cho ngươi." Sở Vân Mộ giọng điệu vân đạm phong khinh.
"Vậy tại sao sắc mặt của ngươi lại tái nhợt, thân thể không có chút độ ấm nào!" Mộc Thất bắt lấy cổ tay hắn xem mạch, mạch đập mỏng manh hỗn loạn, rõ ràng là độc phát bệnh trạng!
Nàng phối chế giải dược rõ ràng có thể áp chế sinh tử cổ, như thế nào cổ độc trong cơ thể hắn còn có thể tái phát?
"Tốt, bổn vương không dối gạt ngươi." Âm thanh Sở Vân Mộ có chút yếu ớt.
"Sinh tử cổ gặp giải dược của ngươi chỉ tạm thời hôn mê, nhưng vẫn không tránh được bị độc phát, căn cơ của ngươi còn thấp, nếu không có khỏa Huyết đan này, một khi độc phát hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ."
Dứt lời thân thể hắn nhẹ nhàng ngã vào lòng Mộc Thất, nặng nề ngủ thϊếp đi.
Mộc Thất cả kinh, sinh tử cổ trong cơ thể Sở Vân Mộ độc phát ra .... dược của nàng tuy rằng làm giảm được đau đớn do sinh tử cổ gây ra, nhưng lại tồn tại tai họa ngầm lớn! Nàng chung quy là sơ sót, sinh tử cổ này khó trị hơn nàng tưởng tượng nhiều!
Nàng dùng tay thăm dò hơi thở của hắn, cảm giác thấy ấm áp, cúi đầu nhìn lại, thì ra là một bãi máu tươi