Mở đầuChuyện kể rằng, một ngày này chính là sinh nhật hai tuổi của Sở bảo bối.
Nhϊếp Chính Vương Sở Vân Mộ đặc biệt bày tiệc rượu tại Vương phủ, mở tiệc chiêu đãi tân khách, vì ái tử Sở bảo bối mở tiệc sinh nhật.
Một hồi yến hội, Mộc Thất bỏ lại vò rượu, nghiêng thân rót vào ngực Sở Vân Mộ, hoàn toàn uống say.
Sở Vân Mộ sủng nịch nhìn người trong lòng, cởi xuống ngoại bào, ở trên người nàng, nhẹ nhàng đem nàng ôm trở về phòng.
Đi tới góc hoa viên, Mộc Thất đột nhiên từ trong ngực hắn nhảy xuống, hai má phiếm hồng áp sát lại gần Sở Vân Mộ, dồn ép hắn tới góc giả sơn, một chân đạp trên thạch bích, hai tay ôm lấy Sở Vân Mộ, nở nụ cười giảo hoạt.
Sở Vân Mộ nhìn thấy Mộc Thất một thân váy dài thanh sắc, bày ra dáng điệu thô lỗ, khẽ nhíu mày, phượng mâu hơi nheo lại.
Cũng may bộ dáng của Tiểu Thất cho tới bây giờ chỉ có mình hắn nhìn thấy...
"A Sở!" Mộc Thất trên mình mang theo mùi rượu nhàn nhạt kêu.
"Uh?"Sở Vân Mộ dựa vào tường, hai tay vòng quanh ngực, tựa tiếu phi tiếu đáp.
"A Sở, chúng ta thành thân đã bao lâu rôi?" Mộc Thất "Đông" một tiếng, lòng bàn tay đánh vào tường, hỏi.
"Một vạn bảy nghìn sáu trăm hai mươi lăm thời thần, nàng trước tiên xuống dưới, đây là giả sơn do ba ngàn công tượng dùng Nam Hải Lưu Ly kiến tạo nên, đây là vương phủ lệnh, không thể đạp chân lên." Sở Vân Mộ thản nhiên nói.
Núi Lưu Ly quan trọng hay là ta quan trọng hơn? Nói! Chàng yêu nó hay là yêu ta?" Mộc Thất nhìn chằm chằm Sở mỹ nhân trước mặt, kề sát chóp mũi hắn, hung hăng nói.
Sở Vân Mộ cảm thấy lúc say rượu Tiểu Thất thật hào phóng, quả thực rất hợp với khẩu vị của hắn.
"Đương nhiên là..." Sở Vân Mộ chậm rãi mở miệng, lại bị đôi bàn tay mềm mại của Mộc Thất che kín môi.
"Không được, để cho ta chuẩn bị một chút. A Sở, Hôm nay là ngày sinh nhật tiểu bảo bối, chàng sẽ đem mấy chữ này tặng ta làm lễ vật, nhớ kỹ, phải nghiêm túc nói cho ta biết!" Mộc Thất khấy rượu một cái, chặn ngang lời nói của Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ khóe miệng nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ nhu tình.
Tiểu Thất vì hắn hoài thai 10 tháng, lại cửu tử nhất sinh sinh hạ Lân nhi, lại chỉ vì muốn hắn nói ra hai chữ "yêu nàng", liền có thể thỏa mãn như vậy.
Bất kể trước đây như thế nào, nàng ở trước mặt hắn là một nữ tử kỳ diệu, nàng vĩnh viễn là ái thê của hắn, là trân bảo trong tay hắn.
Sở Vân Mộ ôm chặt người trong lòng, dịu dàng nói:" Tiểu Thất là người quan trọng nhất trong lòng ta, bất luận là ai cũng không thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ta. Nàng nghĩ muốn cái gì, làm cái gì, ta đều thỏa mãn nàng."
"Thật sao?" Mắt Mộc Thất sáng lên, lại tiếp tục nói:"Kia...Kia đêm nay ta muốn, ở, trên!"
Sở Vân Mộ sắc mặt tối sầm lại, cười giảo hoạt nói:" Tốt, lúc này vi phu nên đáp ứng nàng."
Xuân sa trướng ấm, một phòng kiều diễm.
Hai canh giờ sau, đại mỹ nhân trên giường nìn Mộc Thất trong lòng mềm như nước, câu môi nói:"Tiểu Thất, còn có khí lực sao? Còn muốn nghĩ....đến ở trên?"
Mộc Thất hoàn toàn không còn chút hơi sức, hoảng hốt hướng về phía cuối giường bò đi:"Không, ta không....không có khí lực..."
Một cánh tay khỏe mạnh đem nàng một lần nữa kéo vào trong màn..."
Đại Lịch Quốc, phủ thừa tướng.
Trong sài phòng, Mộc Thất đang nằm hôn mê bỗng mở to hai mắt, đuổi chuột đang gặm bánh màn thầu bên chân, cố gắng cử động thân thể, thế nhưng hai tay hai chân đều bị trói, cả người vô lực ...
Mộc Thất cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật là mình đã bị xuyên qua thành tướng phủ đích nữ vô dụng tay trói gà không chặt, chỉ có điều nhìn tình trạng hiện tại, nàng có còn sống để đi ra ngoài hay không còn là một ẩn số.
Cửa phòng chứa củi bỗng nhiên mở ra, một nữ tử dung mạo xinh đẹp, một thân áo tơ vàng lộng lẫy mang theo mấy nha hoàn tiến tới, ánh mắt liếc nhìn Mộc Thất.
Nàng một tay che mũi, vẻ mặt có vẻ ghét bỏ phân phó nha hoàn:" Đem nàng mang đi, không cần cố kỵ thân phận, nàng bây giờ chỉ là một người câm, sẽ không nháo loạn ra trò trống gì!"
"Vâng, nhị tiểu thư." Nhóm nha hoàn cởi trói cho Mộc Thất thô bạo kéo nàng đi ra khỏi phòng chứa củi.
Mộc Thất hừ lạnh một tiếng, địa vị thấp kém, đến hạ nhân cũng có thể khi dễ, đây là vận mệnh của nàng sao? Nhưng nàng sẽ không thừa nhận số mệnh!
Ánh mắt sắc bén của nàng rơi trên người Mộc Nguyệt một thân hoa lệ, tưởng muốn hãm hại nàng, mượn cơ hội diệt trừ nàng đúng không? Muốn hại quỷ y Mộc Thất nàng, nàng ngược lại muốn nhìn xem hươu chết về tay ai!
Phù phù!
Mộc Thất bị để trên nền đá trong từ đường, toàn thân bị dây trói xé rách miệng vết thương, máu tươi nhiễm đỏ cả nền đất, nàng cố nén đau xót, trên mặt không lộ ra nửa điểm thống khổ.
"Nguyệt Lương, ngươi có biết tội của ngươi không?" Mộc Tướng quốc đứng trước toàn bộ mọi người trong phủ lạnh lùng nói.
Mộc Thất tay nắm chặt ngồi dậy, tra hỏi nàng biết tội hay không? Lúc này, chủ nhân của khối thân thể xui xẻo này bị kế mẫu cùng muội muội liên thủ hãm hại cùng với một nam tử có quan hệ bất chính, cổ họng lại bị độc câm, trước bị đánh bằng roi, sau đó nhốt tại phòng chứa củi một ngày một đêm...
Nàng hiện tại vừa hư thoát vô lực lại vừa không thể nói chuyện, đây rõ ràng là bức nàng nhận tội! Nàng còn có cơ hội phản bác sao?
"Tướng gia, Nguyệt Lương nàng phản bội lại hôn ước với Tề vương, cùng nam tử y sam không chỉnh tề ở chung một phòng, bị thϊếp thân cùng nha hoàn bắt gặp, bằng chứng rõ rằng, việc này làm dơ bản danh dự tổ tiên Mộc gia, theo lý nên đem nàng buộc vào đá dìm xuống hồ, chiêu cáo thiên hạ!" Đại phu nhân Vân Hồng Mai liếc nhìn Mộc Thất, gằn từng tiếng hung hăng nói.
Vân Hồng Mai ngầm mừng thầm, trừ bỏ cái đinh trong mắt Mộc Nguyệt Lương, thì con gái nàng mới có thể gả cho Tề vương làm phi, toàn bộ phủ thừa tướng cũng thuộc về các nàng.
Mộc Thất không nói gì, hồi tưởng lại ký ức của thân thể này, sau khi uống bát canh của đại phu nhân thì nàng hôn mê, lúc tỉnh dậy liền thấy cùng một nam nhân xa lạ nằm ở trên giường, mà đại phu nhân lại vừa khéo mang theo nha hoàn đi qua, đây không phải giá họa thì là cái gì?
"Cha, hôm nay chuyện của đại tỷ đã muốn truyền khắp kinh thành, thể diện của phủ thừa tướng chúng ta đã mất sạch! Những lời đồn đại khó mà nghe lọt tai, từ nay con về sau con và nhị tỷ khó có thể gả đi!" Tam tiểu thư Mộc Nguyệt che ống tay áo vừa khóc vừa nói.
"Việc này bổn tướng tự sẽ cấp cho mọi người một cái công đạo, Nguyệt Lương, niệm tình ngươi là con gái lớn nhất của bổn tướng, bổn tướng có thể miễn ngươi tội chết." Mộc tướng quốc lạnh lùng nói với Mộc Thất đang quỳ trên nền đất lạnh.
Mộc Thất nhìn cái người được gọi là phụ thân đang đứng trước mặt, nàng xem trong mắt hắn không có một tia thương yêu cùng quan tâm chăm sóc.
Nếu hắn thật sự quan tâm đến tình nghĩa với mẫu thân, như thế nào mẫu thân vừa qua đời bảy ngày đã đem Vân Hồng Mai tiến vào phủ! Hắn nếu như thật sự quan tâm đến mẫu thân, như thế nào mười năm qua cuộc sống của nàng ngay đến cả hạ nhân cũng không bằng!
Khóe miệng Mộc Thất lạnh lùng nhếch lên, uổng cho nàng tài hoa hơn người thế nhưng lại suy bại tại phủ thừa tướng thối nát này!
"Nguyệt Lương thế nhưng lại làm ra chuyện đồi phong bại tục, bổn tướng tha cho nàng một mạng. Bất quá, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hiện tại sai người đem nàng đưa vào ôn dịch cốc, sinh tử do trời, từ nay về sau nàng cùng phủ thừa tướng không còn nửa phần quan hệ!" Mộc tướng quốc phất tay áo xoay người không thèm nhìn Mộc Thất lần nào, bỏ lại một câu:" Chấp hành ngay lập tức, chiêu cáo thế nhân!"
"Vốn là việc này lão gia không cần phí tâm." Đại phu nhân vẻ mặt tiếu ý nói.
Mộc Tướng quốc đi rồi, đại phu nhân đắc ý phân phó: “ Quản gia, lập tức cho người đem nàng đến ngoại ô ôn dịch cốc, đem nơi này tẩy trừ sạch sẽ, đồ dùng của nàng thiêu đốt toàn bộ, bản phu nhân nhìn đến là thấy xui xẻo”.
“Vâng, thưa phu nhân.” Quản gia đem theo hai gia đinh thô lỗ mang Mộc Thất đứng lên, cắt dây thừng trên người nàng, không hề cố kỵ đến vết thương trên người nàng.
“Đợi chút, ta còn có chuyện muốn nói cùng với nàng.” Mộc Nguyệt Tình nói.
Nàng ta tiến lên, dùng tay nâng cằm Mộc Thất cười nói: “Đại tỷ, đây chính là lần cuối cùng ta gọi ngươi là đại tỷ. Nghĩ đến tình nghĩa tỷ muội giữa ta và ngươi, ta liền nhắc nhở ngươi một câu, cốc ôn dịch kia bệnh sốt rét lan tràn khắp nơi, người đi vào cũng không có còn sống sót mà đi ra, không biết ngươi có phúc có thể còn sống quá một kiếp này không?
Tiếng cười chói tai của Mộc Nguyệt vang dội bên tai Mộc Thất, thế nhưng Mộc Thất không có một chút khí lực nào, bằng không nàng đã cắn đứt tay của nàng ta.
Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, muốn trách thì trách chính ngươi, Tề vương điện hạ hướng Tướng phủ cầu hôn, muốn lấy đích nữ ngươi, lòng của ta hướng về Tề vương điện hạ nhiều năm như vây, ngươi cũng biết ngươi là trở ngại kế hoạch gả cho Tề vương của ta! Chỉ có ta mới xứng trở thành Tề vương phi mà thôi, mà ngươi chỉ có một con đường chết! Hiện giờ Tề vương phủ đã muốn từ bỏ hôn ước, Mộc Nguyệt, ngươi lấy gì để cùng ta tranh đoạt hắn?"Mộc Nguyệt Tình hả hê cười nói.
Mộc Thất chậm rãi nâng tay lên, khóe miệng thoáng hiện chút tiếu ý, thừa dịp Mộc Nguyệt Tình cười, nàng vận đủ khí lực, rất nhanh mở miệng của nàng ta, cầm vật trong tay nhét vào trong miệng nàng, vừa nhẹ nhàng điểm yết hầu của nàng ta một cái, bắt buộc nàng ta nuốt xuống.
Mộc Nguyệt Tình chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngứa, như là nuốt phải một vật còn sống vào.
Nàng ta che miệng hoảng hốt hỏi:" Mộc Nguyệt Lương, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?"
Mộc Thất dùng khẩu hình nói cho nàng ta: con gián.
"A..." Mộc Nguyệt Tình sắc mặt trở nên trắng bệch, phát ra một tiếng hét chói tai, hai mắt khẽ đảo, rồi ngất đi.
"Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư!" Nhóm nha hoàn thấy thế vội vã chạy tới.
"Mùi vị của con gián không tệ chứ?" Mộc Thất cười chế giễu nói.
Mộc Thất đẩy đám nha hoàn gia đinh ra, không cần bọn họ nâng, nàng không hề quay đầu bước ra khỏi Tướng phủ, bước lên xe ngựa đi ôn dịch cốc.
Con gián này coi như lễ gặp mặt nho nhỏ, lúc gặp lại sẽ là lúc nàng hoàn trả lại cho những người này gấp trăm lần những khuất nhục mà ngày hôm nay nàng đã gánh chịu!
Mộc Thất liếc nhìn Tướng phủ to lớn, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, không biết một phen hỏa thiêu nơi này, sẽ có cảnh tượng gì đây?
Đi đến ngoại ô, đường sá cực kỳ xóc nảy, Mộc Thất từ trong l*иg ngực lấy ra một viên dược hoàn nuốt vào, vừa dùng vài viên dược hoàn bóp nát thoa lên miệng vết thương, xử lý một cách đơn giản.
Nàng cùng Thập Lục xuyên qua đến hai ngàn năm trước Đại lịch Quốc với mục đích là sư phụ tìm người gϊếŧ sư mẫu báo thù rửa hận, sư phụ cho bọn hắn đầu mối duy nhất đó là kẻ thù của bọn họ trên người có ấn ký của thị tộc Anh Hoa .
Sư phụ năm đó lấy được tín vật Không Động Đỉnh mở ra không gian đi đến hai nghìn năm sáu, thu dưỡng nàng cùng Thập Thất, dạy nàng y thuật, dạy Thập Thất võ công, có ơn dưỡng dục.
Nguyện vọng duy nhất của sư phụ nàng nhất định phải hoàn thành!
Bất quá hiện tại không biết Thập Lục đang ở phương nào, an nguy không biết, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm được nàng ấy...
********
Không biết qua bao lâu, Mộc Thất cảm giác được mình bị người nhét vào bên đường, những người đó vội vã rời đi, chỉ để lại nàng một mình ở lại, khắp nơi đều là thi cốt.
Kiếp trước nàng được người đời gọi là quỷ thủ độc y, đối với người chết không hề thấy đáng sợ chút nào, thế nhưng những thi thể này toàn thân phát ra màu vàng, môi ứ máu, rõ ràng là triệu chứng vàng da của bệnh sốt rét!
Trong ôn dịch cốc, dịch sốt rét lan tràn khắp nơi, bệnh này có thể làm cho người phát sốt liên tục có thể dẫn tới tử vong, quá trình cực kỳ thống khổ, thế nhưng bệnh này lây nhiễm rất nhanh, ở cổ đại căn bản không thể chữa khỏi, chỉ có thể áp dụng biện pháp cách ly.
Bất quá bệnh sốt rét cũng không phải là khó chữa, chỉ cần có thể tìm được cây thanh hao tươi, nàng liền có thể dùng Không Động đỉnh luyện ra giải dược.
Muốn theo quân đội trấn giữ ôn dịch cốc đi ra ngoài, nhất định phải làm cho toàn bộ những người còn sống thoát khỏi nguy hiểm, bất quá ở cổ đại bệnh sốt rét có khả năng biến chứng, hiện nay nàng nhất định phải tra xét tình huống ở trong cốc, tìm ra phương thuốc phù hợp.
Mộc Thất đem hai kiện quần áo cũ mở ra, trùm hết lên người chỉ chừa hai tay, làm thành bộ y phục cách ly, lại tìm đã vôi, đập bể nát rắc lên trên thi thể, còn lại thì đem bôi lên người.
Chuẩn bị tốt hết thảy, nàng mới đi về phía trong thôn.
"Quan phủ lại phái người đến đây!Gϊếŧ hắn đi!"
Mộc Thất đi được vài bước, đã bị một nhóm người nổi dậy vây quanh, bọn họ người nào người nấy sắc mặt vàng vọt, là triệu chứng bị nhiễm bệnh, đều cầm trong tay lưỡi hái, cuốc nhất tề chỉ về phía nàng.
Nàng cảm thấy cả người không được tốt lắm.
"Xem người này ăn mặc quái dị, lại vụиɠ ŧяộʍ tiến vào trong cốc, nhất định là quan phủ phái tới gϊếŧ chúng ta giệt khẩu!"Một nam nhân hô lên.
Mộc Thất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trước kia ăn hóa độc tán phát huy dược lực, nàng bây giờ là một người câm!
"Gϊếŧ quái nhân kia! Gϊếŧ hắn đi!" Một thôn dân khác đi theo hô lên.
Mộc Thất bóp nát viên đan dược trong tay, dược này có thể làm cho những người này ngủ say nửa canh giờ, đủ để nàng tìm một chỗ đem cổ họng chữa trị lại.
Nhưng Mộc Thất thân thể hư nhươc, ra tay hơi chậm một chút, chưa kịp vẩy dược ra, phía sau bả vai của nàng bị đánh một gậy, liền bất tỉnh nhân sự....
Lúc Mộc Thất tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói nằm dưới đất, cũng may áo trùm của nàng vẫn còn, miễn cho nàng khỏi bị nhiễm bệnh.
Đáy lòng nàng thầm bi ai, không cần xui xẻo như vậy a! Nàng đường đường là Quỷ y Mộc Thất xuyên đến cổ đại, nội trong một ngày bị người dùng móng heo trói lại hai lần, trừ nàng ra thì còn có ai!
"Ngươi là ai? Dám cả gan tiến vào ôn dịch cốc, đến tột cùng là có mục đích gì?" Lão tử cầm đầu tóc hoa râm chậm rãi nói.
Già trẻ lớn bé trong thôn đánh giá người quái dị trước mặt này, cả người bị phủ kín, không khỏi sinh lòng sợ hãi.
"Ta..." Mộc Thất kinh hỉ phát hiện nàng có thể nói chuyện được!
"Ta và các ngươi đồng bệnh tương liên, cũng là bị người đày đến nơi đây, các ngươi hãy nghe ta nói, bệnh sốt rét cũng không phải là không có thuốc chữa, chỉ cần các ngươi theo lời ta nói, ta có thể chữa khỏi bệnh cho các ngươi, cam đoan các ngươi sẽ bình an đi ra khỏi cốc ôn dịch!" Mộc Thất ngồi dậy nói.
Một phen nói ra, thôn dân tại chỗ đều choáng váng.
"Ta không tin! Triều đình đem chúng ta giam cầm trong này tự sinh tự giệt, ngươi vì sao lại có lòng tốt giúp chúng ta?" Một thôn dân khó hiểu hỏi.
"Các ngươi hiện tại trừ bỏ tin tưởng ta, còn có lựa chọn nào khác sao?" Mộc Thất thanh âm lạnh lùng nói, "Hiện tại cởi trói cho ta, không chừng các ngươi còn có một cơ hội sống, nói cách khác..."