Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 63: Giải độc

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Khụ...... Khụ khụ” lại một trận tiếng ho khan kịch liệt, Lâm Vũ lấy bình thuốc ra, vội vàng mặc quần áo, mở cửa đi về phía phòng luyện độc.

Vừa định mở cửa, đã thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, Tử Minh cùng Lệnh Hồ Diệp đi ra.

“Đồ nhi, mười ngày tắm thuốc của ngươi đã chấm dứt, cảm giác như thế nào?”

Lâm Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Vẫn ho khan không ngừng!” Tuy nói là tắm thuốc, nhưng vật liệu sử dụng không chỗ nào không phải là chứa sáu phần độc tính, đây nên là tắm độc không hơn không kém mới đúng!

Vẻ mặt hồ ly cười tà nhìn nàng, tựa hồ đoán được trong suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn đi lên trước, cầm tay mềm của nàng, hết sức chăm chú bắt mạch, rồi sau đó nhẹ nhàng gõ đầu nói: “Ngày mai là ngươi hoàn toàn giải được độc rồi!”

“Thật sự?” Lâm Vũ không dám tin nhìn hắn.

Hồ ly vẫn cầm tay nàng, nghiêng qua liếc mắt một cái: “Không cần hoài nghi năng lực của ta!”

“Uh.”

“Ngươi đêm nay nghỉ ngơi tốt là được rồi.” Tử Minh ôn nhu nhìn nàng, hai người bốn mắt chạm nhau, chung quanh tràn ngập nhu tình vô hạn.

Hồ ly đứng ở chính giữa một tay kéo Lâm Vũ ra, “Thời tiết quá lạnh rồi, vào nhà đi!”

Yên lặng nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Phó Tử Minh như có suy nghĩ gì.

Sáng sớm gió nhẹ mang theo từng đợt mùi thuốc từ cửa sổ thổi vào, lông mi mảnh dài mà đen bóng chớp một chút, trên giường thiên hạ dần dần thức tỉnh.

“Đồ nhi, mau đứng lên!” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu như gϊếŧ heo, Lâm Vũ nhẹ nhàng nhíu mày, hắn không thể kêu nhẹ nhàng một chút được sao, thanh âm này so với nàng trước kia dùng tiếng người làm đồng hồ báo thức còn muốn khủng bố hơn, chắc là xuyên thủng cả sơn cốc ấy.

“Này, tỉnh chưa?”

“Rời giường rồi!” Vì tránh cho cánh cửa lại bị hắn đá hư, nàng lớn tiếng trả lời, cũng nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, cũng không biết hắn sốt ruột cái gì.

Ra khỏi phòng, hít lấy không khí buổi sớm mai, Lâm Vũ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, nàng đã thật lâu không có giấc ngủ thư thái như vậy.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, nàng xoay người, nhìn thấy bóng dáng Tử Minh tư thái tựa đế tiên cùng một bên kia là tử hồ ly phong hoa tuyệt đại, nàng không khỏi mỉm cười nói: “Sớm!”

Một cơn gió nhẹ thổi úp lại, mang đến từng đợt mùi hoa xa xa, vài cánh hoa thưa thớt bay xuống bên cạnh bọn hắn, tình này cảnh này làm cho người ta cảm thấy như lạc vào tiên cảnh chốn nhân gi­an.

Nhưng không khí bình thản tuyệt vời này chỉ kéo dài không đến 1 phút, một người lỗi thời đã phá hủy trầm tĩnh ngắn ngủi này.

“Đồ nhi, ngươi đi vệ sinh chưa?” (thô bỉ quá)

“Còn chưa có.” Hắn hỏi cái này, thực là bình thường, con người hắn vốn không phải là tư duy của người bình thường, nhưng hiện tại nàng cũng không phải rất muốn.

“Nhanh đi! Thời gi­an chờ giải độc rất dài, ngươi muốn đi cũng không còn cơ hội.” ( vô duyên quá >”<)

Thì ra là thế, khó có được hắn lo lắng chu đáo cho nàng như vậy. Nhưng nàng vẫn còn có nghi vấn. “Độc này rốt cuộc là giải như thế nào?” Hắn vẫn kín miệng không đề cập tới, nhưng nàng lại tò mò muốn chết.

“Chẳng phải đợi rồi sẽ biết thôi sao! Nhanh đi nhanh đi! Nếu ngươi không muốn đi ta sẽ làm cho ngươi muốn!”

“Ách, không cần, ta đi liền!” Nàng không phải không biết thuốc xổ của hắn lợi hại, tuy rằng hắn từng đắc ý kỳ danh viết đại tiện cũng là một loại phương thức thải độc, nhưng nàng rất sợ lĩnh giáo, phải biết rằng, phương thức phối dược của hắn thường xuyên biến hóa, muốn làm giải dược không phải nhất thời là nàng có thể chuẩn bị tốt được.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tử Minh, chỉ thấy hắn cũng đang ôn nhu nhìn nàng, trên mặt mang nét cười, khiến nàng như tắm gió xuân. Không để ý tới ánh mắt hồ ly bên cạnh kia đã muốn gϊếŧ người, nàng cười cười chạy về phía nhà vệ sinh. Ai, không có biện pháp, nối với toi­let đều rất loằng ngoằng.

“Được rồi!” Khi Lâm Vũ trở về, Tử Minh cùng hồ ly đã mang theo hòm thuốc, Lâm Vũ nghĩ đến khi thấy được phương pháp giải độc thần bí khó lường, cảm thấy dị thường hưng phấn. Nàng đi đến trước mặt hồ ly, “Cho ta xem cái hòm thuốc!”

Trên mặt Hồ ly run rẩy một chút, thản nhiên nói một tiếng, “Hảo!”

Lâm Vũ vươn tay, vừa đυ.ng tới thùng, lại đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, thân mình mềm nhũn, liền ngã vào trước ngực Tử Minh.

Lệnh Hồ Diệp giật nhẹ khóe miệng, động tác của Phó Tử Minh này như thế nào còn nhanh hơn hắn? Chịu đựng một cơn hờn dỗi, quay người về phía sau núi chạy đi.

Phó Tử Minh ôm lấy Lâm Vũ theo sát sau hắn.

Xuyên qua tầng tầng rừng cây, bay vọt đạp lên thành đá, lêи đỉиɦ núi sau lại xuống dưới núi, Phó Tử Minh vẫn gắt gao đi theo Lệnh Hồ diệp. Đi ở đằng trước hồ ly không khỏi buồn bực, hắn ta ôm một người cũng không ngại mệt sao? Tốt xấu cũng nên đổi tay. Hắn đã rẽ vài khúc cua, lại thấy hắn ta ngay cả thở cũng không thở gấp, hắn không phủ nhận võ công của hắn ta so với hắn cao hơn hắn, nội lực của hắn ta so với hắn mạnh hơn một chút, nhưng cũng không mạnh đến mức mang theo một người trèo đèo lội suối mà cũng không nhăn mặt nhíu mày một cái chứ. Chẳng lẽ, là đồ nhi quá nhẹ rồi sao? Đúng! Nhất định là như vậy! Nhìn thân mình nàng gầy không có lấy miếng thịt, phỏng chừng so với gà núi hắn từng ăn qua còn nhẹ hơn. Lâm Vũ lúc này nếu biết hắn so sánh nàng với chim trĩ, nhất định là tức giận đến giậm chân. (cười bể bụng với hồ ly ca ca, iu cực)

Sau khi vòng vo vài vòng, Lệnh Hồ Diệp rốt cục cũng không thể nhịn được nữa mà mang Tử Minh đi đến đích —— Nguyệt Nữ trì

Ao này không lớn, cũng không sâu, đi xuống chỉ ngập đến vai người, quanh năm nhiệt độ nước trong ao đều tương đối cao, là một Ôn Tuyền thiên nhiên, Lệnh Hồ Diệp đem một lượng lớn các chủng loại thuốc bột khác nhau đổ vào trong ao, chỉ chốc lát, ao liền thay đổi màu sắc.

Hắn liếc mắt qua Phó Tử Minh một cái, thấy hắn ta vẫn ôm Lâm Vũ không buông, không vui nói: “Còn không mau đem nàng đưa vào trong ao!” Đáng giận, việc này nên để hắn tự làm, hắn nghĩ đợi đến khi đem nàng trở thành dược nhân (người thuốc) của hắn, hắn tạm thời có thể nhịn.

Phó Tử Minh ôn nhu ôm lấy nàng đi vào ao, chỉ cảm thấy từng đợt nhiệt khí theo lòng bàn chân xâm nhập mà vào. Lúc này, trừ bỏ đầu cùng gáy, Lâm Vũ nửa người dưới hoàn toàn chìm ở trong nước ao, quần áo mỏng manh chặt chẽ dính lấy nàng, bó sát lấy dáng người hoàn mỹ kia. Phó Tử Minh nghĩ đến ngày ấy ở phòng thuốc chứng kiến, không khỏi tâm thần đều lay động, vốn phải chống cự lại nhiệt khí thoát ra, lúc này lại bởi vì nhất thời phân tâm mà khiến cho toàn thân hắn nóng rực lên, có nguy cơ nhiệt hỏa công tâm.

“Này! Chớ tẩu hỏa nhập ma rồi chứ!” Âm thanh lạnh như băng ghé vào lỗ tai hắn vang lên, đem Phó Tử Minh đang bối rối chìm trong suy nghĩ sâu xa kéo lại. Lệnh Hồ Diệp nhanh nhẹn đâm mấy châm vào mấy đại huyệt vị ở trên đầu Lâm Vũ, lấy ra chai thuốc, đưa cho hắn.

Lấy lại bình tĩnh, Phó Tử Minh tiếp nhận, lường trước Lệnh Hồ Diệp có lẽ sẽ đối với hắn làm chút gì đó tổn hại, nhưng vì Lâm Vũ, hắn không có nửa điểm do dự, mở chai ra một hơi uống vào, nhưng không có phát hiện trong mắt hồ ly có một tia giảo hoạt chợt hiện rồi biến mất.

Một trận cảm giác lạnh lẽo quét đến, hắn không khỏi đánh một cái rùng mình. Một khắc đồng hồ sau, Phó Tử Minh chỉ cảm thấy nước trong ao đã không còn ấm áp, biết rõ đây là tác dụng của dược thủy trong cơ thể hắn phát tác, vì thế hướng Lệnh Hồ Diệp gật gật đầu.

Bên cạnh hồ ly để lên tay hắn ta, rạch một đường trên mạch máu trên cánh tay hắn ta, máu tươi chảy ròng xuống, hắn lấy ra một cái bình không hứng lấy máu của hắn ta. Đợi cho cái lọ đã hứng đầy, hắn nhanh chóng điểm một huyệt vị của Lâm Vũ, miệng của nàng rất tự nhiên mà mở ra, hắn đem máu tươi trong bình, đổ vào.

Lúc này, Phó Tử Minh chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, thân thể cũng dần dần trở nên yếu đuối vô lực, thừa dịp còn có một tia thanh tỉnh, hắn lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, ngồi xuống thềm đất ở bên cạnh ao xếp bằng điều khí.

Hơi thở hỗn loạn, thần trí mất dần, này rất giống bệnh trạng tẩu hỏa nhập ma, nhưng càng bế khí điều hòa, lại càng mê loạn, Phó Tử Minh cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ thuốc cho hắn uống là kịch độc, nhưng trải qua hấp thu điều hòa trong cơ thể hắn, máu cho Lâm Vũ uống là giải dược?! Khó trách Lệnh Hồ Diệp muốn hắn hỗ trợ, tuy rằng có thể làm cho Lâm Vũ khôi phục hắn sẽ không tiếc hết thảy, nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy biến thành một phế nhân. Hắn oán hận dõi theo hắn, hiện tại Lâm Vũ vẫn chưa khôi phục, hắn cũng không dám động thủ với hắn.

Giống như biết hắn đang suy nghĩ gì, âm thanh của Lệnh Hồ Diệp lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ không chết!”

Ý thức trong đầu dần dần hỗn loạn không chịu nổi, Phó Tử Minh chỉ miễn cưỡng nói ra một câu: “Như thế nào...... hồi phục?” Vừa nói xong, khí huyết đột nhiên thẳng tiến vào mạch môn, hắn quát to một tiếng, hai mắt trở nên đỏ bừng vô hạn, cuối cùng lý trí đã không còn sót lại chút gì, đầu óc tựa một dã thú chấn kinh giống như phát cuồng phóng xuống dưới chân núi mà đi.

“Ngươi sẽ không chết, nhưng mà sẽ không trải qua tốt!” Lệnh Hồ Diệp lạnh lùng tự nói, ôm lấy Lâm Vũ đi ra khỏi ao.

Hắn ngồi xuống, ở phía sau lưng nàng, hít một hơi thật sâu, điều tiết hơi thở quanh thân, vươn hai tay đem chân khí trong cơ thể truyền cho nàng.

Một dòng khí liên tục không ngừng tiến vào thân thể Lâm Vũ, sắc mặt của nàng cũng bắt đầu từ tái nhợt dần dần trở nên có một tia hồng hào, cảm nhận được thân thể nàng phối hợp, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn tiếp tục đưa chân khí vào cho nàng. Cũng gần rồi! Lại kiên trì thêm một chút, nàng đã có thể khôi phục lại! Đến lúc đó, nàng sẽ hoàn toàn trở thành đồ nhi của một mình hắn. Nghĩ như vậy, khóe miệng của hắn không khỏi nhẹ nhàng nhướng lên.

Đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau có một luồng khí khác thường, trong chớp mắt, phía sau lưng đã bị vỗ một chưởng, một ngụm máu tươi phun ra. Hắn lập tức tung ra độc dược, nhân cơ hội đem Lâm Vũ ôm lấy lui vài bước, xoay người nhìn lại, hắn không khỏi chấn động, “Tây Vực độc Vương! Ngươi tới thật đúng thời điểm!”

“Ha ha! Quả thật đến đúng thời điểm! Vận khí của ta đều luôn luôn rất tốt!”

Lệnh Hồ Diệp híp mắt, nhìn lướt qua bốn phía, xác định không có người nào khác, liền hỏi: “Làm sao ngươi tới được?” Độc chướng của hắn trước mắt chỉ có Phó Tử Minh có thể phá, đã vậy hắn còn vì muốn hắn ta lấy thuốc chữa cho Lâm Vũ nên mới hảo tâm nhắc nhở hắn ta, hắn mới chế ra giải dược, hắn không tin Độc Vương Tây Vực này có thể dễ dàng phá giải! Trừ phi......

“Ta đương nhiên là phá độc chướng của ngươi mà vào! Như thế nào, ta so với độc thuật của ngươi cao minh hơn nên ngươi không phục?”

“Hừ! Nói vậy Nguyệt Nữ trì này có lối khác đi vào đi!” Cho dù thuận lợi đi ra khỏi độc chướng, thân thể tất sẽ nhiễm độc khí, nhưng hắn ta vẫn không có. Thấy ánh mắt hắn ta hướng lên trên người Lâm Vũ sáng lên một cái, Lệnh Hồ Diệp tàn khốc nói: “Nói! Ngươi muốn làm gì?”

“Ha ha! Lần trước sau khi gi­ao thủ, ta đã mấy tháng không thấy được ngươi, nhớ ngươi!” Nói xong, hắn cũng không dám mạo muội đến gần, vẫn cùng Lệnh Hồ Diệp duy trì khoảng cách nhất định.

Một đợt huyết tinh lại trào lên cổ họng, Lệnh Hồ Diệp wow phun một bụm máu. Thừa cơ hội này, Độc Vương Tây Vực lập tức phóng người lên phía trước, hung hăng tung ra chưởng.

Chưởng phong đánh úp lại, Lệnh Hồ Diệp nghiêng người né tránh, lập tức tung ra độc dược.

Kia Tây Vực độc Vương mắt tinh chân lẹ, xoay người một cái, tránh khỏi bị độc dược xâm nhập. Vừa quay đầu lại, đã thấy Lệnh Hồ Diệp xoay người chạy về phía dưới chân núi! “Chạy đâu!” Hắn ta vượt qua núi non trùng điệp, làm như vậy chỉ để muốn đem hắn trừ bỏ, thiên hạ chỉ biết có một Độc Vương, hắn ta không cam lòng phải dưới hắn!

Ôm Lâm Vũ, lại bị trọng thương, Lệnh Hồ Diệp chỉ cảm thấy chính mình sắp không chống đỡ tiếp được nữa. Nhưng tiếng gọi ầm ĩ phía sau càng ngày càng đến gần, khiến cho hắn không dám chậm trễ.

Kế sách nay chỉ có tiến vào độc chướng, nhưng giờ phút này hắn đang bị thương lại bận tâm Lâm Vũ chưa hoàn toàn khôi phục, bọn họ không thể ở nơi đấy lâu, xem ra là phải rời khỏi Dược cốc này. Hắn khẽ cắn môi, ôm chặt Lâm Vũ hướng một lối ra khác với hướng độc chướng mà đi.

“Ha ha! Ngươi trốn không thoát! Hôm nay sẽ là kỳ chết của ngươi!”

Hắn cảm thấy chợt lạnh, thanh âm của Độc Vương Tây Vực từ bên tai truyền đến, thoáng trong chớp mắt, người của hắn ta đã bật nhảy đến trước mắt hắn. Như thế nào hắn ta lại nhanh như vậy? Hắn vững vàng, để tay nhập vào trong tay áo, nếu bắt buộc sẽ tính cùng hắn liều chết.

Đột nhiên, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, một cây đại thụ vang lên rồi ngã xuống, Độc Vương Tây Vực hoảng sợ quay sang, chỉ thấy một Bạch y nhân đứng ở phía sau hắn, tóc dài phiêu tán, hai mắt đỏ lên, mang theo kiếm bình tĩnh nhìn hắn, cứ như vậy, giống như là một mãnh thú chuẩn bị phát động công kích.

Là Phó Tử Minh! Lệnh Hồ Diệp trong lòng kinh hãi, nhìn ánh mắt của hắn, nói vậy giờ phút này đã khôi phục ba phần thần trí.

“Ngươi là ai?” Độc Vương Tây Vực trầm giọng hỏi.

Lại nhìn thấy hắn đột nhiên giơ kiếm đâm về phía hắn ta, tốc độ cực nhanh làm hắn ta không kịp tránh ra, chỉ có thể lập tức tung ra độc dược. Chỉ nghe “Tê” một tiếng, cánh tay hắn ta đã để lại một đường kiếm thật sâu.

“Đồ hỗn trướng! Để mạng lại!” Độc Vương Tây Vực vừa lớn tiếng hét, vừa tung ra kịch độc mang theo trong người.

Nào biết Phó Tử Minh cũng không tránh, vẫn xuất ra sát chiêu, bất chấp độc dược trên thân thể bốc lên từng trận đau nhức, một lòng chỉ muốn đem người làm hại Lâm Vũ trừ bỏ.

Lệnh Hồ Diệp cắn môi, Phó Tử Minh! Ta sẽ thay ngươi hảo hảo chiếu cố nàng! Thừa dịp lúc hai người chiến đấu, hắn lập tức ôm chặt Lâm Vũ xông về phía trước.

“Ngươi trốn chỗ nào!” Độc Vương Tây Vực hung hăng tung ra độc dược, thấy Phó Tử Minh thế tấn công không còn sắc bén, hắn ta biết độc dược của mình ít nhất cũng có một chút tác dụng, thật sâu cảm khái người này võ công nội lực cao cường, hắn ta không nghĩ sẽ cùng hắn dây dưa miễn cho lãng phí thời gi­an, hắn ta vận khí hướng về phía Lệnh Hồ Diệp chạy đi. Lại không nghĩ là Phó Tử Minh vẫn không sợ chết đi theo, chỉ cần hắn ta có hơi chút chậm lại, Phó Tử Minh sẽ vọt tới trước mặt hắn ta cùng hắn ta kích đấu, cứ như vậy, hắn trên đường không ngừng dây dưa với hắn ta, thẳng cho đến khi tới trước độc chướng Độc Vương Tây Vực mới ngừng bước. Mắt thấy Lệnh Hồ Diệp đi vào độc chướng, nhưng hắn ta lại không dám mạo muội đi vào, hắn ta xoay người nhìn Phó Tử Minh cả người đều là máu đi tới, toàn bộ cảm giác phẫn hận đều bùng nổ, đều là hắn! Hỏng chuyện tốt của hắn ta! Hắn ta muốn hắn sống không bằng chết!

Hắn xuất toàn lực hung hăng bổ ra một chưởng, Phó Tử Minh giơ kiếm đở, nhưng do mất máu quá nhiều nên có chút suy yếu, bảo kiếm bị chưởng phong của hắn đánh văng ra rơi xuống, đã không còn binh khí, thần trí chỉ có ba phần thanh tỉnh, người lại bị kịch độc trọng thương, hắn giờ phút này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Phó Tử Minh khẽ cắn môi, hạ ngoan tâm xông ào vào độc chướng, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, trước khi chết, hắn còn muốn nhìn Lâm Vũ một lần.

“Tự tìm đường chết!” Độc Vương Tây Vực lạnh lùng hừ khẽ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phó Tử Minh bước chân cà nhắc khập khiễng trong độc chướng.

Ra khỏi Dược cốc, Lệnh Hồ Diệp ôm Lâm Vũ trốn thoát, hắn thật sâu thở phào nhẹ nhõm, bắt lấy mạch Lâm Vũ, phát hiện mạch tượng của nàng đã khôi phục như thường, hắn không khỏi cười lên ha hả: “Đồ nhi, ta thay ngươi giải độc rồi! Ngươi phải đáp ứng vĩnh viễn đi theo ta!”

“Ta xem không hẳn là vậy!” Một người nam nhân cao ngất xuất hiện ở trước mắt hắn, một thân khí phách không che dấu được địa vị lãnh tụ của hắn, vài người đi theo phía sau, hơi thở trầm ổn, vừa thấy cũng biết là võ công cao cường, hắn chăm chú nhìn Lâm Vũ, một bộ dáng tình thế bắt buộc làm cho Lệnh Hồ Diệp trong lòng run lên.

_________________
« Chương TrướcChương Tiếp »