Chương 61: Vòng chỉ nhu

Nhìn biểu tình chân thành mà nghiêm túc của Dục Vương, lại nghĩ tới chính mình đi đến nơi này gặp cảnh ngộ như vậy, nàng không nhanh không chậm nhớ đến hơn nửa năm trước ở hoàng cung đã từng gặp gỡ. "Ta gọi là Lâm Vũ...."

Dục Vương nhìn nàng, biểu tình trên mặt từ mới đầu là trấn định rồi trở nên khϊếp sợ, sau lâm vào trầm tư, Lâm Vũ nói xong thì hắn vẫn trầm mặc thật lâu không nói.

Hai người mặc dù vẫn đi lên phía trước như trước, nhưng đều là có

tâm sự. Thân phận sáng tỏ, không biết hắn sẽ đối đãi với nàng như thế nào, nhưng nay nàng đã không thể khống chế được, nàng đã quyết định phải rời khỏi hoàng cung, cũng sẽ không muốn có liên quan gì với người của hoàng thất. Dục Vương, nàng nhất định phải cô phụ hắn. Nàng nợ hắn, chẳng biết lúc nào có thể hoàn trả được.

Mà Dục Vương bên này, vẫn đang suy nghĩ khúc mắc giữa nàng cùng hoàng huynh của hắn. Cái tên Lâm Vũ này, hắn đã từng nghe hoàng huynh nhắc qua, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn phát giác được thái độ của hoàng huynh đối với nàng không giống với những nữ nhân khác. Nếu hoàng huynh thật sự thích nàng, như vậy hắn, phải xử lý mọi chuyện như thế nào? Vừa nghĩ tới đây, tim của hắn lại quặn đau một trận, hắn, có thể buông tha nàng sao?

Trải qua một ngày

đi đường, bất tri bất giác bọn họ đã đến Dụ Phong sơn cốc. Nơi đó sớm đã có một đội nhân mã chờ đợi, nhìn thấy đoàn người Dục Vương, đều bước ra khỏi hàng chào đón.

Dục Vương một phen ôm lấy Lâm Vũ, bước lên tuấn mã, nói: "Đi!" Chúng tướng sĩ che ở trước và sau Dục Vương, hướng về phía Biên thành nhanh chóng đuổi theo.

Phủ tướng quân

Nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần dần dần chuyển biến tốt đẹp, nàng vẫn ở trong viện cũ, chỉ là thay đổi thị nữ. Hoa trồng trong viện, vẫn giống như trước kia, đều là giống mới. Nàng chỉ là phát sầu vì không có tài liệu chế độc dược, lúc này là đúng là quá mức rãnh rỗi. Trở lại phủ tướng quân đã mấy ngày nay, đều không nhìn thấy hắn xuất hiện. Có thể nói, từ khi nàng nói ra thân phận của nàng cho tới nay, hắn tựa hồ cố ý tránh mặt mình. Như vậy cũng tốt, tất cả mọi người cùng lùi một bước, đều tự mình trở về nơi chốn thuộc về mình thì sẽ không cùng xuất hiện nữa. Nhưng, nàng cảm giác được thân thể của mình dường như dần dần trở nên tệ hơn, buổi tối khi đi vào giấc ngủ thường sẽ có một trận ho khan. Nhất định, hiện tại dường như cũng đã đến thời điểm độc tính phát tác. Bắt đầu là ho khan rất nhỏ, càng về sau ho khan càng nhiều, thẳng đến ho ra máu, ho đến chết mới thôi, đây chính là một trong những bệnh trạng phát tác của "độc diệt thế". Tử Minh, hồ ly, bọn họ vẫn thuận lợi chứ? Độc của nàng có thể giải trừ hay không?

Đêm dài tĩnh lặng, mấy ngày này đều giống như vậy, Dục Vương lặng lẽ đi vào trước giường Lâm Vũ, nhìn nàng đang ngủ say, bộ dạng hoàn toàn thả lỏng kia làm cho hắn cảm thấy thật thư thái."Tử Minh..." Một tiếng gọi khẽ

làm cho lòng hắn chấn động, cái này gọi là ngày suy nghĩ đêm nằm mộng, quấy nhiễu lòng nàng là người khác chứ không phải hắn cũng không phải hoàng huynh, mà là sư huynh của nàng —— Phó Tử Minh. Hôm nay khi hắn nhận được tin tức hoàng huynh dùng bồ câu truyền đến thì một câu nói "Nhất định phải mang nàng hoàn hảo không tổn hao gì về hoàng cung" làm cho tim của hắn nhất thời trở nên lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù khi hắn quyết định đem tin tức của nàng truyền về kinh thành cho hoàng huynh cũng đã từng nghĩ tới kết quả như vậy, nhưng khi chân chính nhìn thấy hoàng huynh

tỏ thái độ, thì vẫn mang đến cho hắn đả kích không nhỏ, nàng, đối với hoàng huynh mà nói, là một người thập phần quan trọng. Hiện tại hắn chỉ có thể ở một bên yên lặng bảo vệ nàng. Nếu, cho dù chỉ có một chút, nàng đối với hắn có một tia cảm tình như vậy, vậy thì hắn sẽ nghĩa bất dung từ cướp nàng đi. Nhưng, trong lòng nàng, có lẽ cũng không có một phần hình bóng của hắn trong đó.

"Ai...." Sâu kín thở dài, nhẹ nhàng đem chăn trên giường đắp lại cho tốt, ôn nhu lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng. Hắn đứng ở nơi này, nàng sẽ không vui, hắn hiểu được. Nhưng, điều hắn có thể làm vì nàng, cũng chỉ là đem hết toàn lực bảo vệ cho an nguy của nàng. Hắn bất lực

nhìn nàng, trong ánh mắt có lo lắng cũng có một tia thống khổ, Dục Vương luôn luôn lạnh lùng cương nghị kiệt xuất nhưng lại cũng có một mặt yếu ớt như thế, đây là biểu tình mà đã nhiều năm qua chưa bao giờ từng xuất hiện qua trên người Dục Vương, cũng sẽ là biểu tình duy nhất trong cuộc đời này của hắn chỉ khi đối mặt với nàng mới có.

Cuộc sống như vậy mới trôi qua không bao lâu, đã bị một người phá vỡ sự tĩnh lặng suốt nhiều ngày.

Buổi chiều ngày hôm đó Lâm Vũ đang ở trong viện buôn bán độc dược của nàng, thì thấy một bóng người từ bức tường ngoài viện chợt phi thân tiến vào, nàng lùi lại vài bước, vừa định quát to, đã thấy người tới ha ha cười nói: "Đồ đệ, có nhớ ta hay không a?" Một thân gấm vóc màu lam tiêu sái tự nhiên, tóc đen theo gió tung bay lên, con ngươi sáng như sao, diện mạo sánh tựa Phan An, mặc dù rõ ràng một bộ dạng mỹ nam, lại làm cho người ta cảm thấy cả người hắn lộ ra một cỗ tà khí, đúng là "Tử hồ ly" —— Lệnh Hồ Diệp!

( hồ ly ca ca của ta đã trở lại, cam đoan các nàng sẽ nhanh chóng gặp lại huynh ấy >o<)

Hai chân của hắn vừa tiếp xúc đến mặt đất, trước mặt liền lập tức hiện ra mấy người, "Đứng lại! Ngươi...." Hộ vệ còn chưa kịp nói dứt lời, chỉ thấy trước mắt tối sầm, "Rầm rầm" gục xuống. Hồ ly thổi thổi móng tay, lơ đễnh nói: "Như thế nào lại chậm chạp vậy. Lại đến vài tên để ta thử thân thủ xem nào."

"Hồ ly!" Lâm Vũ kích động đi đến trước mặt hắn, hắn bình an trở về là tốt rồi!

Lệnh Hồ Diệp vươn tay giữ chặt nàng, lại phát hiện thân thể của nàng đột nhiên run lên, kèm theo một trận ho khan kịch liệt. Hắn nheo mắt lại, nhanh chóng bắt mạch của nàng, "Đừng nhúc nhích!"

Lâm Vũ gật gật đầu, bệnh tình của nàng tựa hồ càng ngày càng có dấu hiệu trầm trọng.

Kiểm tra một lát, Lệnh Hồ Diệp thu tay lại hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

"Năm ngày. Bắt đầu là ho khan rất nhỏ, những ngày gần đây tựa hồ tăng thêm một ít."

Thần sắc Lệnh Hồ Diệp

chợt lóe, lấy ra trên người một viên thuốc, "Uống cái này trước." Hắn mới rời đi không đến hai tháng ngắn ngủn, độc của nàng lại phát trước thời hạn, xem ra bọn họ cần phải cấp bách chạy về Dược cốc mới được.

"Lâm Vũ!" Nghe nói có người đột nhập vào hậu viện, Dục Vương nhanh chóng chạy vội tới, nhìn thấy bóng dáng thích khách kia, hắn nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại trở nên u buồn, nhẹ nhíu, còn chưa kịp nói chuyện, lại nhanh chóng bị Lệnh Hồ Diệp đoạt trước: "Ta tới mang nàng đi!"

"Tình huống của nàng bây giờ như thế nào?" Mỗi ban đêm hắn đều ở đầu giường của nàng thấy nàng ho khan, nhưng hắn vẫn thúc thủ vô sách (bó tay, không làm gì được), tuy rằng hi vọng nàng nhanh chóng tốt lên, nhưng sau khi nghe được Lệnh Hồ Diệp sắp sửa mang nàng rời đi thì vẫn không đành lòng, áp chế lại sự vọng động muốn mạnh mẽ giữ nàng lại, hắn bình tĩnh nhìn Lệnh Hồ Diệp.

"Đã muốn phát bệnh, cần nhanh chóng cứu trị." Lệnh Hồ Diệp thản nhiên nói, ở trước mặt Lâm Vũ hắn không có nửa điểm ý tứ giấu diếm, bản thân Lâm Vũ cũng là thầy thuốc, nàng đối với tình huống của chính mình lại càng hiểu biết.

"Ngươi nhất định phải chữa khỏi cho nàng! Nếu muốn ta tương trợ, ta nghĩa bất dung từ!" Hắn không dám nhìn về phía Lâm Vũ, sợ hãi nếu chỉ cần nhìn thấy sẽ khống chế không nổi.

Trong lòng nàng chấn động, cảm động rất nhiều, trong mắt tràn ngập hơi nước, bình tĩnh nhìn hắn, vì nàng, hắn làm như vậy không đáng.

"Không cần, ngày mai chúng ta rời đi!" Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Vũ, Lệnh Hồ diệp nhẹ nhíu mày, "Đồ nhi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi."

Lâm Vũ gật gật đầu, vẫn nhìn Dục Vương, cổ họng khẽ run rẩy, lại không biết nên nói cái gì, chỉ mỉm cười thở dài, âm thầm lặng lẻ trở về phòng, để lại hai nam nhân đối diện lẫn nhau.

"Chúng ta nên tìm một nơi để hảo hảo tâm sự, Lệnh Hồ huynh!" Thấy cửa phòng Lâm Vũ đã đóng lại, Dục Vương nói.

Môi đỏ mọng hé mở, hai mắt sáng rỡ gợn sóng diễm lệ, thản nhiên dưới ánh trăng, quần áo màu lam phiêu phiêu (hồ ly ca ca đẹp quá), Lệnh Hồ Diệp tà mị cười, chỉ nói nhẹ: "Được!" Hai nhân vật tuyệt mỹ liền biến mất ở trong ánh trăng làm say lòng người kia.

Sáng sớm ngày thứ hai, vừa ăn đồ ăn sáng xong Lâm Vũ liền bị hồ ly mang ra

phủ tướng quân, hai người cưỡi thiên lý mã quý báu mà Dục Vương đưa, cùng với Dục Vương một thân áo tím và thuộc hạ Vân Cảnh đi bên cạnh, đi về cửa thành phía đông.

Mới ra cửa thành, Lâm Vũ liền xuống ngựa, nàng dắt ngựa tới trước mặt Dục Vương, thấy hắn cũng xuống ngựa, nàng vái một cái thật sâu: "Ân của Dục Vương, ta nhất định khắc sâu trong tâm khảm! Ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ dũng tuyền tương báo (báo ơn nhiều như suối)!" Tình của hắn đối với nàng, nàng không thể đáp lại, nhưng nàng sẽ không quên hắn, hắn cứu nàng hai lần, nhưng nàng không cách nào trao cho hắn những điều trong lòng hắn muốn, nàng biết nàng kiếp này nhất định là nợ hắn.

Dục Vương thật sâu nhìn nàng, lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực của mình, con người đôi khi có nhiều thứ không phải ngươi muốn là có thể lấy được. Hắn nhìn phía cuối chân trời màu lam kia, một cánh chim đang chậm rãi

bay lượn, nhắm mắt lại, hít vào một hơi, dường như cố quyết định điều gì, hắn kéo nàng qua một bên, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không cưỡng cầu nàng, nhưng hi vọng nàng có thể nhớ kỹ: nếu sau này nàng có gặp khó khăn gì, hãy nhớ rõ là vẫn còn có ta. Kiếp này nếu không thể làm bạn cùng nàng, ta chỉ cầu có thể chiếm cứ được một góc tình cảm trong lòng nàng."

Dục vương cuồng ngạo mà kiên cường cũng sẽ nói ra những lời khẩn thiết như thế..., thân thể Lâm Vũ khẽ chấn động, hai mắt trở nên có chút sương mù, nàng tựa hồ thấy được mẫu thân kiếp trước, dần dần, không biết là vì cái gì thúc giục, nàng bất tri bất giác vươn tay mình ra, chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, một chút tươi cười thanh lệ tuyệt mỹ nổi lên trên khuôn mặt nàng, lập tức định trụ toàn thân của hắn, không nhúc nhích được, tình cảnh đó, in dấu thật sâu tiến vào trong nội tâm của hắn, trở thành một phần trí nhớ mà cả đời hắn vĩnh viễn không xóa đi được.

"Đồ nhi, chúng ta cần phải đi." Cách đó không xa Lệnh Hồ Diệp không kiên nhẫn thúc giục, hài lòng nhìn một đám kiến trước mắt đã bị hắn biến thành đầu óc choáng váng, đang ở trong đống cỏ xoay quanh vòng. (anh đáng iu chết đi được a >o<)

"Dục Vương, xin bảo trọng!" Lâm Vũ xoay người, bước lên ngựa, cũng không quay đầu lại rời đi Biên thành.