Ba người tướng mạo xuất chúng như thế đồng thời xuất hiện ở trong quán rượu Mộc gia, lại cùng chung một bàn, không khỏi khiến cho tất cả mọi người cùng nhau ghé mắt nhìn, nhưng tất cả mọi người đều rất ăn ý
không tiến lên bắt chuyện.
Suy nghĩ một chút, hai tuyệt mỹ nam nhân gặp được nhau sẽ là cái dạng tình cảnh gì? Bọn họ sẽ so sánh mỹ mạo của ai hơn ai? Điều này hiển nhiên không phải là chuyện mà nam nhân biết làm. Hoặc là sẽ trò chuyện với nhau thật vui, thưởng thức lẫn nhau, từ nay về sau kết làm mạc nghịch chi giao hoặc lam nhan tri kỷ (như 1 dạng bạn bè thân thiết, rất hiểu nhau)? Nhưng tình huống này rất hiển nhiên là sẽ không phát sinh ở trên người của hồ ly.
Chỉ thấy hắn không chút khách khí
ngồi xuống, cũng không chào hỏi, liền gọi tiểu nhị, không chút nghĩ ngợi liên tục
đọc tên đồ ăn lên: "Mỹ thực cua, Long Hổ đấu, kim xà yến, thập vị vây cá, bích huyết đan tâm."
Lâm Vũ đang uống trà thiếu chút nữa phun hết, hai người có thể ăn được
nhiều như vậy sao? Hơn nữa nghe qua đều là sơn hào hải vị, xem ra hắn mấy ngày không thấy thịt quả nhiên là đã đói bụng đến phát sợ.
"Ách...." Tiểu nhị chần chờ một chút, đã thấy hắn trừng mắt nhìn, tiểu nhị sợ tới mức lập tức cúi đầu nói: "Lập tức sẽ mang lên!" Sau đó giống như chạy nạn rất nhanh đã rời đi.
Lâm Vũ lắc đầu, người này luôn không coi ai ra gì như vậy, người ta thì trái lại, mặc dù ngồi bất động thanh sắc nhưng cũng không giận không buồn, vẫn như cũ gắp thức ăn đâu vào đấy, mà mấy tên tùy tùng bên cạnh hắn cũng không ngừng ngẩng đầu nhìn trộm về phía nàng, nàng quay lại mỉm cười đáp lại, những người kia mặt đỏ lên, có một người chiếc đũa trong tay còn rơi xuống.
Lâm Vũ nhìn thấy hai người đó vẫn lãnh mạc như cũ, tuy rằng hai người bọn họ cũng không có ý muốn kết bạn, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cơ bản vẫn phải có, huống chi, hắn cùng với nàng là có cùng gốc gác. Vì thế nàng châm
chén trà nhỏ, cất cao giọng nói: "Đa tạ công tử nhường chỗ ngồi cho chúng ta, dân nữ lấy trà thay rượu, kính công tử một ly."
Nghe thanh âm mềm nhẹ duyên dáng, hắn nâng mắt lên, đã thấy tươi cười trên mặt nàng, như một đóa U Lan nơi thâm cốc nở rộ dưới ánh trăng, dù không tô son phấn, vẫn giống như Phù Dung trong nước, lạnh nhạt tự nhiên, thanh dật thoát tục, giống như không nhiễm khói sương, Tiên nữ mỹ lệ chốn thiên giới hạ phàm.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn dường như có chút đặc biệt, không có biểu hiện ra bộ dáng si mê hắn giống như những nữ tử đã gặp qua trước kia, mà giống như nhìn những người khác thông qua hắn. Trong lòng hắn không khỏi hơi động một chút, nhấc ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, biểu tình trên mặt vẫn lạnh băng như cũ: "Cô nương tới đây là du ngoạn hay là sao?"
Lâm Vũ chớp mắt mấy cái, cười nói: "Ta cùng với sư phụ muốn đi biên quan, dọc đường đi ngang qua nơi đây."
Nam tử nhìn nàng cùng Lệnh Hồ Diệp bên cạnh nàng, có tìm tòi nghiên cứu cũng có nghi ngờ, mặt lạnh lùng nói: "Lần đi biên quan này không yên ổn, cô nương cũng phải cẩn thận."
"Đa tạ Dục......" Lâm Vũ bật ra khỏi miệng một chút, trong lúc vô ý, thiếu chút nữa đã muốn nói ra tên thật của hắn, chỉ thấy hắn cũng nhìn thẳng nàng, trên mặt hiện lên một tia cảnh giác, nàng nhanh chóng tươi cười nói: "Đa tạ Ngọc Diện công tử nhắc nhở."
"Ngọc Diện?" Nam tử kinh ngạc nói.
"Ách, công tử lớn lên tuấn tú lịch sự, mặt như hoa đào,
làn da như bạch ngọc, tiểu nữ tử không nén được đặt tên Ngọc Diện cho công tử."
Nam tử híp mắt lại đánh giá nàng, đã thấy nàng biểu hiện ra ý muốn lấy lòng, nhướng mày, không khỏi có loại thất vọng không hiểu được, cầm rượu lên uống cạn.
Trong lúc nhất thời trên bàn đều không nói gì, chăm chú ăn.
Hai người Lâm Vũ đã dừng lại mấy ngày ở Lâm Xương thành. Nhiều ngày nay, Lệnh Hồ Diệp đều gấp gáp chế tạo thêm nhiều độc dược, mà Lâm Vũ thì ở một bên làm nhân viên, hắn một bên làm còn một bên giảng giải, hơn nữa từ suy luận của Lâm Vũ, không ngờ lại chế ra thêm vài loại độc dược mới. Lâm Vũ không khỏi có chút bận tâm, giống như chính mình trong lúc vô tình đã tiếp nhận nguyên tắc hạ độc của hắn. Chỉ đành không ngừng nhắc nhở chính mình, nếu hắn lại lấy đi hại người, nàng sẽ phụ trách cứu người, nghĩ như vậy thì an tâm không ít. Vì thế lại càng vùi đầu vào công tác chế độc. Nàng muốn biết được rõ ràng tình trạng phát bệnh, phương pháp giải độc của những độc chất này.
Đến khi Lệnh Hồ Diệp cảm thấy độc dược đã đủ dùng rồi liền lôi kéo Lâm Vũ tiếp tục hành trình.
Hai người đi một chút lại ngừng vài ngày, đã gần đến biên giới, ven đường núi non trùng điệp, nguy nga cao ngất, rừng rậm trong núi thỉnh thoảng truyền đến âm thanh kêu gào của dã thú. Càng đi về phía bắc, xe ngựa lui tới trên đường cũng ít dần, chỉ ngẫu nhiên có một vài thương đội đi qua, đi theo là cả một đám hộ vệ, Lâm Vũ không khỏi nghĩ đến Dục Vương
nhắc nhở, không biết thực sự có đạo tặc hay không. Nhưng trong lòng lại nghĩ, hồ ly ở Lâm Xương thành đã gấp gáp chế tạo nhiều loại chất độc này, là vì muốn đến nơi này sao. Chính là, trên người mang theo những thứ thuốc này, không thể nghi ngờ là đã làm cho nàng tăng thêm không ít gánh nặng. Nàng bất đắc dĩ thở dài, nếu chính mình thân mang võ công tuyệt học, sẽ không phải kiêng kị nhiều như thế. Chỉ không biết võ công của hồ ly như thế nào. Từ khi biết hắn đến bây giờ, cũng chỉ thấy hắn dùng độc, nhưng chưa bao giờ thấy hắn khai chiêu (ra tay sử dụng võ công), nhưng có một chút rất rõ ràng, công phu tránh né của người này rất là cao. Từ biểu hiện trong cái đêm kia ở khách sạn là đã biết.
Sau giờ ngọ, mặt trời gay gắt chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất, trên quan đạo chỉ có hai nhóm tuấn mã.
Không lâu nữa là có thể đến biên quan rồi, vừa nghĩ tới phong cảnh thảo nguyên ở Mạc Bắc quốc, trong lòng Lâm Vũ không khỏi hưng phấn kích động. Gương mặt nàng đang nhìn về phía Lệnh Hồ Diệp ở một bên, đã thấy hắn nghiêm mặt đột nhiên hét lên với nàng: "Mau dừng lại!" Nói xong chính hắn cũng nhanh chóng kéo dây cương ngừng lại.
Lâm Vũ không hiểu ra sao, đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng đàn du dương trầm thấp. Nàng quan sát bốn phía, chỉ thấy hai bên quan đạo là núi non trùng trùng điệp điêp, chót vót hiểm trở, nào có
lấy nửa bóng người? Cũng không biết thanh âm này là từ đâu phát ra. Nếu là rãnh rỗi có tâm tình du sơn ngoạn thủy, nghe thấy tiếng đàn sẽ chỉ làm cho người ta mơ màng bất định, có phải hay không là trong rừng có thế ngoại cao nhân nào đó đang tấu một khúc Thiên Âm. Nhưng với Lâm Vũ tinh thông âm luật
sẽ nhìn ra, tiếng đàn này lộ ra một cỗ quỷ dị, nàng cảnh giác nhìn Lệnh Hồ Diệp, thấy hắn bất động thần sắc, đồng thời ngầm ra hiệu cho nàng, ý tứ là nàng cũng làm theo.
Bọn họ đứng sát nhau, Lệnh Hồ Diệp đã bắt đầu ngồi xếp bằng xuống, Lâm Vũ biết hắn đang điều hòa hơi thở. Lúc này, tiếng đàn kia đột nhiên rung lên rồi hạ xuống, rồi sau đó lại trở nên dồn dập, hai con ngựa cũng theo tiếng đàn mà trở nên kích động dị thường, không ngừng đá chân nhảy loạn. Lâm Vũ nhìn Lệnh Hồ Diệp, thấy trán hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, nhưng nàng một chút cảm giác cũng đều không có. Nàng nghĩ đến ma cầm (đàn ma) trong tiểu thuyết võ hiệp, tiếng đàn là ma pháp biết lay động nhân
tâm, còn có thể khiến người ta nhập ma chướng. Có lẽ, tiếng đàn này cũng là muốn làm loạn tâm mạch của hắn.
Nàng bình tĩnh
lấy độc dược trong người ra, lẳng lặng thủ hộ ở bên cạnh Lệnh Hồ Diệp, thỉnh thoảng quan sát tình huống chung quanh. Tiếng đàn kia lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, nàng nghe được cũng có chút hoảng hốt, Lệnh Hồ Diệp thì trái lại, cảnh giới của hắn giống như dần dần trở nên tốt hơn, nàng có thể cảm giác được hơi thở của hắn dần dần vững vàng, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tiếng đàn đã dừng lại, trong núi truyền ra một trận tiếng cười quái dị. Tiếp theo, từ nơi nào đó trong rừng rậm một người phi thân ra, tay hắn cầm đàn cổ, vài bước đã bay đến trước mặt hai người Lâm Vũ.
"Ha ha, Lệnh Hồ mỹ nhân
, đã lâu không gặp!" Người nọ đang mặc phục sức Tây Vực, xem ra ước chừng xấp xỉ tuổi với Lệnh Hồ Diệp, chính là hắn nhìn Lệnh Hồ Diệp không chớp mắt, thừa dịp khi hồ ly đứng dậy, vươn hai tay ra, nhanh chóng tiến lên một bước muốn ôm hắn.
Thình lình Lệnh Hồ Diệp lắc thân mình qua một bên, làm cho hắn chụp một cái vào không khí.
Hắn ha ha cười khan một tiếng, đưa mắt nhìn sang Lâm Vũ
ở một bên, lập tức ánh mắt sáng choang, nuốt nuốt nước miếng nói: "Bé ngoan, một năm không gặp Hồ huynh cuối cùng đã thay đổi tâm tính ngã vào lòng mỹ nhân a." Hắn nói lời này nhưng ánh mắt da^ʍ tà vẫn không rời Lâm Vũ, làm nàng một trận ghê tởm, "Tiểu mỹ nhân, ta là độc Vương Tây Vực, hôm nay ngươi ngoan ngoãn theo ta đi?"
Lệnh Hồ Diệp chắn trước mặt Lâm Vũ, môi cười nhếch lên: "Phàm là kẻ cản đường ta, ngươi cũng biết kết cục gì rồi đó!" Vừa nói xong đã giơ tay lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, độc Vương Tây Vực trừng mắt, lập tức bật nhảy ra xa hơn 10m. Đã thấy hắn cười ha ha, "Một năm không gặp, Hồ huynh vẫn nóng tính như vậy."
Mà Lệnh Hồ Diệp vẫn là tư thái lười phải chơi đùa với hắn, nhanh chóng nhảy lên trước lại bắt đầu phóng độc, không nghĩ tới hắn vẫn áp dụng sách lược lảng tránh, một bên bay vọt ra xa một bên cười to, nhưng tiếng cười này dường như dần dần trở nên ít đi, khoảng cách hai người
cũng dần dần ngắn lại.
Nhìn tốc độ độc vương Tây Vực bay ở phía xa dần dần trở nên chậm hơn, khi thì dừng lại giơ tay, giống như cũng bắt đầu dùng độc, nhìn xem hai đại độc Vương này quyết đấu làm Lâm Vũ rất đã nghiền.
Đang tập trung xem cuộc chiến nàng nào biết đâu rằng, một đội nhân mã đã lặng lẽ xuất hiện ở trên quan đạo. Bọn họ che mặt, tay cầm đại đao, vừa quan sát
hai người đối chiến ở xa xa, vừa dịch bước đi tới gần phía Lâm Vũ.
Lúc này, ở đằng xa Lệnh Hồ Diệp bỗng nhiên la lên một tiếng: "Đồ nhi mau dùng độc ở sau!"
Lâm Vũ trong lòng căng thẳng, không chút nghĩ ngợi liền xoay người tung ra độc dược.
Chỉ nghe vài tiếng thảm thiết
tru lên, những người kia sắp bắt được Lâm Vũ đều bụm mặt ngã trên mặt đất, chỗ trúng độc máu tươi chảy ròng, giống như axít sunfuric ăn mòn làn da của bọn hắn, cũng dần dần xâm nhập cơ thể, làm cho bọn họ thống khổ
thầm nghĩ muốn tự ra tay kết thúc.
Trời a! Nàng cũng không biết độc dược này lại lợi hại như vậy, nghĩ đến không biết là hồ ly vụиɠ ŧяộʍ nhét vào trong túi nàng từ khi nào. Còn chưa kịp suy nghĩ lại, đã thấy lại thêm một đám người che mặt trên quan đạo.
Những người đó ánh mắt đều lóe lên u quang, một người trong đó lên tiếng nói: "Bắt sống nàng! Đừng để cho nàng chạy thoát!" Nói xong, đã thấy tất cả bọn họ xông lên đồng loạt, xem thế trận này, ít nhất cũng có mấy chục người, bọn họ đem Lâm Vũ vây quanh, muốn dùng chiến thuật biển người, đem nàng đẩy vào tuyệt cảnh. Nữ lưu bình thường gặp loại tình huống này, đều là sợ tới mức hồn bay phách lạc mà ngã xuống đất ngấy đi, nhưng bọn hắn lại không lường trước được, Lâm Vũ không phải nữ lưu bình thường.
Nàng lúc này ngược lại trở nên thập phần trấn định, sống lưng đứng thẳng, trong tay nắm chặt độc dược, nhìn bọn hắn đang vây quanh mà không chớp mắt.
Mọi người thấy nàng can đảm như thế, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi đối với một màn vừa mới
xảy ra, cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ là vẫn như hổ rình mồi
nhìn nàng.
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, Lâm Vũ biết, hồ ly nơi đó cũng bị vây công.
Nàng cắn chặt răng, những người này đều là dân liều mạng, đối phó với bọn họ không cần phải lưu tình, nhưng nàng không biết võ công, không thể nhẹ nhàng nhảy lên một chiêu đem bọn họ đánh ngã xuống; hơn nữa tốc độ của nàng phải nhanh, muốn tung độc trước khi đao của bọn hắn
chạm đến đến thân thể nàng; có thể nghĩ, chỉ dựa vào sức của một mình nàng muốn phá vòng vây này, xác xuất thành công cơ hồ là số lẻ. Nàng không biết bên kia tình huống của hồ ly như thế nào. Mặc kệ như thế nào, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, vì thế ngưng thần tụ khí, lạnh lùng cười nói: "Dưới ban ngày ban mặt, các vị che mặt vây công một nữ lưu yếu đuối, truyền đi không sợ bị người ta chê cười sao?"
"Ha ha!" Tên cầm đầu bất động thần sắc
đi lên trước, dừng lại ở trước đó hơn vài mét, tháo khăn trên mặt ra nói: "Ông để cho ngươi nhìn mặt thật một chút, cũng để cho phu nhân ngươi sau này nhận thức được trại chủ."
Trại chủ? Đại thúc dâʍ ɭσạи này muốn giải nàng về làm trại chủ phu nhân? Nếu là như vậy... Nàng mỉm cười, khiến cho tất cả bọn họ không khỏi ngẩn ngơ, "Ngươi chính là trại chủ —— phu quân tương lai của ta?"
Trại chủ kia gật gật đầu, trong ánh mắt đã là mê luyến.
Chỉ nghe thấy thanh âm duyên dáng của Lâm Vũ truyền đến: "Trại chủ, ách, ngươi xem nhiều người ở đây như vậy, ta, ta rất sợ." Nàng nũng nịu mắt mở to bình tĩnh nhìn hắn, làm cho hắn không khỏi cả người run lên, thân thể lại giống như bị ma nhập dần dần tiến đến gần nàng.
Đợi đến khi sắp chạm vào nàng thì hắn khẩn cấp đưa tay ra: "Mỹ nhân đừng sợ a, có ta che chở, ai dám hại ngươi!" Lâm Vũ chờ chính là một khắc này, nàng né tránh tay hắn, nhanh chóng đưa tay phải ra đặt lên trên miệng hắn, khiến cho thân thể hắn một trận run rẩy, nhưng không ngờ một viên gì đó đã được đưa vào
trong miệng hắn.
Hắn lại còn tỉnh tỉnh mê mê hỏi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi cho ta ăn trúng cái gì vậy?" Tay lại đưa về phía eo thon của nàng.
Nàng nhanh chóng hiện lên tia cười lạnh nói: "Đó là ‘đoạn trường độc’, sau khi trúng loại độc này nếu không có giải dược, trong nửa canh giờ sẽ chết ngay lập tức!"
Hắn lập tức kinh hãi, vung đao lên muốn chém lên người nàng, đã nghe nàng nói tiếp: "Giải dược ở trên người của ta, nếu ngươi có thể đưa ta cùng sư phụ bình yên tới biên giới, ta liền đem giải dược cho ngươi." Nói xong lại giương tay lên, "Trên tay ta còn có vật kịch độc, ngươi nếu muốn gϊếŧ ta, ta hiện tại sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Trong mắt tên trại chủ kia đã phóng hỏa, cắn chặt răng buông đao xuống, quát lớn: "Các ngươi, con mẹ nó, đều lùi xuống cho ta!"
Một số người không hiểu rõ, đều kinh ngạc nhìn trại chủ.
"Con mẹ nó, ta nói lui ra liền lui ra!"
Lâm Vũ bình tĩnh nhìn hắn, tay vẫn không có buông, lại nói: "Còn có sư phụ ta ở bên kia, ngươi gọi bọn họ cũng đều lui ra, sau đó ngươi đưa bọn ta rời quan ngoại."
Sau núi đá cách đó không xa, có một đám người đang ẩn núp, bọn họ vẫn lẳng lặng nhìn bọn sơn tặc này hành động. "Thủ lịnh, khi nào chúng ta đi ra?" Bọn họ từ sáng
sớm tinh mơ đã âm thầm mai phục ở đây, đợi bọn sơn tặc này xuất hiện, cũng đã thấy hết thảy chuyện vừa mới phát sinh, nhưng hắn không nghĩ ra, vì sao lão đại lại chậm chạp không hạ thủ.
Hắn xoay mặt nhìn thủ lĩnh bên cạnh đang yên lặng không nói gì, đã thấy ánh mắt hắn sáng ngời hữu thần, giống như dã thú phát hiện con mồi, bình tĩnh nhìn về phía nữ tử ở phía trước cách đó không xa đang theo sau kẻ bắt cóc, miệng chứa đựng nét cười. Hắn không khỏi sửng sốt, nụ cười này rất ít hiếm khi nhìn thấy, thật sự là rất ít gặp! Hôm nay thủ lĩnh có điểm quái lạ.
Không bao lâu, chỉ thấy bên kia sơn tặc đánh nhau cũng ngừng lại, nhưng vẫn có hai người đang giằng co chưa dừng tay.
Thủ lĩnh mắt trầm xuống, quát: "Giữ lại vài tên còn sống về núi, còn lại toàn bộ tiêu diệt!" Đám thủ hạ của hắn cùng đồng thanh đáp: "Dạ!" Thanh âm rung trời, đồng loạt tiến lên gϊếŧ chóc.