Chương 47: Dụng độc

Trên con đường cũ hướng tây, mặt trời chiều ngã về tây, hai người giục ngựa ở trên đường quan. Hai con ngựa chạy song song với nhau, người cưỡi ngựa một người là phong hoa tuyệt đại, một người là diễm lệ vô song, làm cho người đi trên đường thỉnh thoảng dừng chân quay đầu ngưỡng mộ.

Đã lâu không có thống khoái mà cưỡi ngựa như vậy rồi, tuy rằng một đoạn thời gian trước ngồi trên xe bốn ngựa kéo rất là thoải mái, nhưng nàng càng muốn giục ngựa giơ roi hưởng thụ cảm giác gió ào ào thổi vào mặt.

"Đến trấn nhỏ phía trước nghỉ tạm một đêm." Thanh âm hồ ly không lớn, lại có thể rơi vào tai Lâm Vũ rất rõ.

Lâm Vũ quay mặt cười với hắn, hắn trong phút chốc thất thần, nhìn trời cao, hôm nay mặt trời chiếu rọi rực rỡ, một đám mây cũng không có, khó trách ánh mắt của nàng lại chói mắt như vậy.

Bọn họ đi vào một khách điếm, trời đã tối, trong điếm một đám người đang ngồi, có uống rượu vung quyền, có im ắng lặng lẽ ăn cơm, sau khi bọn họ vào điếm, mọi người vẫn như cũ, tựa hồ cũng không chú ý tới bọn họ đến.

Lệnh Hồ Diệp híp mắt lại, nhanh chóng quét một vòng sau đó đi thẳng đến trước quầy, lạnh lùng nói: "Một gian phòng hảo hạng."

"Một gian?" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn hắn, không phải chứ, bọn họ mới vừa ra đi, đây mới là trạm thứ nhất hắn đã bộc lộ bản tính ra rồi? Không được, nàng nói gì cũng muốn bảo trụ trong sạch của mình, vừa định ra tiếng ngăn cản lại bị hắn điểm á huyệt, tay cũng bị hắn kiềm chế. Hồ ly chết tiệt! Nàng ánh mắt tức tối phóng hỏa, có thể đem hắn đốt trụi, đốt hồ ly thành than đen.

Ha ha, vừa vặn! Ta đây cũng chỉ còn lại một gian phòng hảo hạng. Tiểu Bát, mau dẫn hai vị khách quan lên lầu." Chủ quán tựa hồ đối với một đôi bích nhân

này mặt mày lại lơ đễnh, chỉ nói là vợ chồng mới cưới đi ra ngoài du ngoạn náo loạn, có một chút không được tự nhiên mà thôi.

Tiểu Bát kia nhanh chóng tiến lại đây, nhiệt tình

tiếp đón bọn họ lên phòng ở lầu hai.

"Nhị vị có cần phải chuẩn bị chút thức ăn khuya không?"

"Không cần. Giờ Tuất hầu hạ nước ấm rửa mặt là được."

"Dạ! Nhị vị có gì cần cứ việc xuống lầu phân phó." Nói xong hắn liền nhanh nhẹn

lui xuống, đóng cửa lại.

Lệnh Hồ Diệp duỗi ra ngón tay thon dài, huyệt đạo của Lâm Vũ

đã được giải trừ, "Hồ ly chết tiệt! Tại sao phải ở chung? Ngươi muốn như thế nào chứ?" Lâm Vũ trợn mắt nói.

"Kỳ quái."

"Cái gì?" Lời hắn nói luôn khó hiểu như vậy, "Ngươi nói rõ ràng chút."

"Mấy canh giờ sau ngươi sẽ biết."

Mấy canh giờ sau? Đây không phải là sau khi đi vào giấc ngủ sao? Lời hắn nói đều chỉ nói ra một nửa, làm cho người ta nghe khó hiểu, cũng không rõ ràng, nàng phải chuyển đổi nhiều nghĩa mới có thể

lý giải, được rồi được rồi, coi như khai phá trí lực đi. Hắn đã không nói, chính nàng tự suy tưởng vậy. Hồi tưởng thái độ kỳ quái của hắn sau khi đi vào, cứ cho là con người hắn từ trước tới nay đều rất kỳ quái, nhưng nàng có thể cảm giác được sự cẩn thận của hắn, có lẽ, khách điếm

này không bình thường, hoặc là nói, trong điếm có một số người không bình thường.

Mặc kệ hắn mang theo mục đích gì muốn cùng phòng với nàng, xác thực mà nói là nghỉ ngơi trong cùng gian phòng, nàng vẫn là muốn bảo toàn tốt trong sạch của nàng, "Ta nằm giường, ngươi ngủ ở nơi khác đi."

Khoé miệng Lệnh Hồ Diệp giương nhẹ, "Có đồ nhi như vậy, thật sự là sư môn bất hạnh a!" Nói xong hắn nằm lên giường, "Vi sư cưỡi ngựa cả một ngày, thắt lưng rất đau đớn, ngươi nói làm đồ nhi phải hiếu kính như thế nào đây?" Tựa hồ muốn cho Lâm Vũ ngoan ngoãn phục tùng, hắn lại miễn cưỡng bỏ thêm một câu: "Ai, nếu sư phụ mỗi ngày đều mệt nhọc như vậy, nói vậy muốn đi cái núi gì đó cũng thật là khó a!" Tay hắn chỉ vào eo, mắt nhìn nàng, nến đỏ, ánh sáng lưu chuyển, một bộ dáng mỹ nhân miễn cưỡng, xinh đẹp mị hoặc vô cùng, kí©h thí©ɧ thần kinh cảm xúc của nàng.

Lâm Vũ nuốt một miếng nước bọt, thấp giọng mắng câu chết tiệt, lại cùng hắn tiếp tục như vậy nàng không biết ngày nào đó sẽ nổi điên, trong lòng mặc niệm sắc tức là không, sắc tức là không, thề nhất định phải nhìn rõ mỹ nam, gia tăng nguyên tố chống cự. Nhưng người lại không tự chủ được

đi tới, vươn tay hướng trên thắt lưng hắn, hồ ly chết tiệt! Sắc tức là không! Hồ ly chết tiệt! Sắc tức là không! Bóp chết ngươi bóp chết ngươi! Đợi nàng giải độc xong nhất định phải hảo hảo xả giận.

Lệnh Hồ Diệp từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ ngọc thủ xoa bóp, trong lòng tựa hồ có một thứ kỳ dị nào đó bắt đầu toát ra, uh, cảm giác không tệ a

!

Gió đêm từ ngoài cửa sổ từ từ thổi vào, thiên hạ tựa hồ đang ngủ say trên giường. Tựa hồ, quả thật, chỉ là một người ngủ say sưa. Lâm Vũ nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nhìn cái màn giường hơi hơi thở dài, bị hắn chen chúc vào một góc không nói, vẫn phải nhẫn nhịn chịu từng đợt mùi thuốc trên người hắn truyền đến. Tuy rằng làm y

nàng bình thường cũng ngửi quen mùi dược vật, nhưng dược của hắn cũng thực là đặc biệt, không biết hắn rốt cuộc tiếp xúc với bao nhiêu loại thuốc, hắn bình thường chế độc đều dùng chính mình làm vật thí nghiệm sao? Nàng lẳng lặng nhìn lưng của hắn, cảm nhận được hắn nhẹ nhàng hô hấp, tuy là không ngờ y phục như thế, nhưng không thấy hắn có bất kỳ

khẩn trương nào, lại hại nàng lo lắng

ngủ không yên, hồ ly chết tiệt nói lời nói kỳ quái gì đó..., khiến nàng cả một buổi tối đều không ngừng suy nghĩ rốt cuộc có thể có dạ tập ( bị tập kích trong đêm) hay không.

Trong phòng im lặng

ngay cả thanh âm của cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, trừ ra tiếng hít thở đều đặn của hắn, nàng không cảm giác có dị trạng gì, tuy có thân thể hắn làm tấm mộc ( bia đỡ), nhưng nàng cũng không dám cam đoan tấm mộc này của hắn có thể có nhiều tác dụng. Trong lòng đầy dẫy suy đoán các loại tình huống có khả năng phát sinh.

Đột nhiên, nàng mơ hồ cảm thấy cửa phòng có động tĩnh, mặc dù rất nhỏ, lại thoát không khỏi sự thận trọng của nàng. Nàng lập tức đặt tay ở sau lưng hắn nhẹ nhàng lôi kéo, hắn cũng nhanh chóng đáp lại nàng.

Hắn nhanh như vậy đã có phản ứng rồi? Chẳng lẽ vừa rồi hắn chỉ giả bộ ngủ? Hoặc là tính cảnh giác

của hắn cao đến ngay cả một chút động tĩnh rất nhỏ cũng đều có thể làm cho hắn tỉnh ngủ? Nàng không thể không bội phục.

Qua khoảng nửaa khắc, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, vài bóng người nhanh chóng tiến vào. Bọn họ lập tức chạy về phía đầu giường, giơ đao lên muốn chém xuống trên giường. Lệnh Hồ Diệp không nhanh không chậm, nhanh chóng ra tay, vung ra một đám bột phấn hình dáng độc vật, những người đó muốn tránh né cũng đã trễ, chỉ nghe "Bịch" vài tiếng, người đã ngã xuống đất.

Lệnh Hồ Diệp hừ lạnh một tiếng, "Quấy rầy mộng đẹp của ta." Kéo tay Lâm Vũ ra cửa phòng.

"Chúng ta đi thế nào?" Khách điếm này đoán chừng là không tìm nơi ngủ trọ được rồi, dù sao cũng phải tìm một chỗ để ngủ chứ?

"Trước tiên đem phía dưới giải quyết rồi nói sau."

"Phía dưới......" Còn chưa nói xong, chỉ thấy dưới lầu tụ tập một đám người, ít nhất cũng có mười mấy, bọn họ người người mang theo đại đao hung thần ác sát

nhìn bọn họ. Ngoan ngoãn, bọn họ thật đúng là vào hang sói a, Lâm Vũ không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, không tự chủ được đưa tay đưa vào trong tay áo, nắm chặt độc dược trước khi đi Tử Minh cho

.

"Độc dược quá nhẹ."

"Ách?" Nói độc dược của nàng sao? Quả thật, độc dược nàng cùng Tử Minh phần lớn chỉ có tác dụng hôn mê hoặc mê huyễn, sẽ không khiến người khác vong mạng, dù sao bọn họ cũng chỉ nghĩ dùng độc dược để phòng thân, không giống hắn dùng để gϊếŧ người.

"Đối phó với những người này, không đuổi tận gϊếŧ tuyệt thì bọn họ sẽ lại còn tới tìm ngươi." Hắn khó có được một lần giải thích cho nàng, nàng bộ dạng phục tùng suy nghĩ sâu xa.

Đang trầm tư, chỉ nghe một người đứng dưới lầu hô: "Súc sinh, ngươi gϊếŧ huynh đệ của ta, đêm nay cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa này." Nói xong vác đại đao chỉ thẳng vào Lệnh Hồ Diệp, "Các huynh đệ, mau đem tên tiểu tử đó bầm thây vạn đoạn cho ta!"

Có người xen vào nói: "Lão đại, cô nương kia xử trí như thế nào?" Mọi người tựa hồ đối với đề nghị này càng thêm cảm thấy hứng thú, đều xoay mặt nhìn lão đại lên tiếng.

Lão đại kia nhìn nhìn Lâm Vũ, ánh mắt nhất thời sáng lên một cái, toát ra ý dâʍ ɭσạи, "Bắt sống nàng, lưu lại mọi người cùng nhau hưởng dụng!"

"Ha ha! Được!" Mọi người lập tức kích động lên, xoa tay, vung đao oai vệ hướng hai người, tựa hồ đã quên mất các huynh đệ vừa mới ngã xuống ở trong phòng độc Vương.

Lâm Vũ tức giận tới mức phát run, suy đoán dùng độc dược gì để lập tức gϊếŧ hết, đã thấy Lệnh Hồ Diệp không giận ngược lại cười, đem tay nàng giữ lại, "Đồ nhi, ngươi hãy nhìn cho tốt, dụng độc hạ độc là môn công phu cao thâm

như thế nào."

Uh, nàng gật gật đầu, quả thật gương mặt xinh đẹp nhìn hắn làm thế nào. Hành tẩu giang hồ, đối với nữ lưu yếu đuối không biết nửa điểm công phu như nàng mà nói, hạ độc dụng độc là hết sức quan trọng, trước kia có Tử Minh cùng Nghiêm Thanh

bảo hộ nàng không cần phải dùng đến, nhưng đêm nay đã hiểu rõ ràng điểm này rồi, giang hồ hiểm ác, không muốn trở thành cũng phải trở thành.

Chỉ thấy Lệnh Hồ Diệp từ trên người lấy ra một bao thuốc bột, phe phẩy chuông, phi thân nhảy xuống lầu một. Những người đó nhìn thấy Cốt linh trên tay hắn, cũng không khỏi đánh cái rùng mình, có người thấp giọng nói: "Là độc... Độc... Vương"

"Sợ cái gì? Chúng ta nhiều người, lúc trước tên Tuyết Vực cao thủ kia còn không phải thua ở trong tay chúng ta sao? Đáng tiếc a, lão bà của hắn ta cũng còn chưa có nhấm nháp đã cắn lưỡi tự vận, hôm nay các ngươi cần phải xem kỹ cô nương kia, đừng để cho nàng làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!" Lão đại kia mang theo đao cao giọng hô.

Lệnh Hồ Diệp hừ lạnh một tiếng, lười xem bọn hắn vô nghĩa, phi thân nhảy lên trên, những người đó cũng nhảy lên, đã thấy thân thể của hắn xoay tròn, thuốc bột theo dòng khí chung quanh rơi xuống, những người đó cũng không sợ chết

vẫn vác đao chém tới trên người hắn. Hắn lắc người sau khi hạ xuống nhanh chóng né tránh, tránh thoát vài đạo Đao Phong (lưỡi đao), Lâm Vũ chỉ thấy dưới ngọn đèn mờ mịt một đạo bóng dáng mơ hồ

ở trong loạn đao xuyên qua, bóng dáng này cực nhanh, mọi người đều không thấy được nửa phần của hắn. sau khi lung lay vài vòng, chỉ nghe "Bang bang" hơn mười thanh âm, những người đó đều đã ngã xuống đất.

Toàn thân Lâm Vũ phát run, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn đến loại giang hồ kịch chiến này, đương nhiên, có lẽ đối với nhân sĩ giang hồ bọn họ không tính là cái gì, nhưng trong thời gian ngắn ngủn không đến một khắc đồng hồ kết quả hơn mười người, khiến nàng trong lòng dâng lên một loại âm thầm sợ hãi. Hồ ly, đây chân chính là ngươi sao?

Nàng bước một bước xuống cầu thang, nhìn đến bọn chúng nằm đó trào máu tươi, nhất nhất dò xét mũi bọn họ, xác định đều đã tắt thở. Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Sau khi ra tay hạ độc, ánh mắt dường như tỏa một cỗ sáng rọi khác thường, đó là hưng phấn sau khi gϊếŧ người? Hay là bởi vì dụng độc thành công mà kích động? Hắn bước một bước về phía nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười, cũng nhanh chóng đi đến trước người của nàng thì dừng chân lại, nhanh chóng xoay người, quát lớn: "Đi ra!"

Chỉ thấy dưới quầy kia, một người run rẩy đứng ra, "Độc...... Độc Vương...... Tha mạng a!" Nói xong liền quỳ xuống. Lệnh Hồ Diệp đi đến trước mặt hắn, giơ lên tay hạ độc.

"Không! Không cần lại gϊếŧ người!" Lâm Vũ kích động hô to, tuy rằng hắn là đồng lõa của bọn chúng, nhưng tội không đáng chết, huống chi hắn đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, nàng phản đối hắn chẳng phân biệt được nặng nhẹ phương phát trừng phạt giống nhau như vậy.

Lệnh Hồ Diệp tay đang nâng lên ngừng lại, xoay mặt nhìn về phía nàng, "Ngươi muốn ta buông tha hắn?" Ánh mắt thâm thúy

hiện lên một đạo quang mang không rõ.

"Uh." Lâm Vũ nhìn thẳng hắn, "Hồ ly, chúng ta không thể làm như vậy."

Lệnh Hồ Diệp khinh miệt cười, chưa lên tiếng, quay sang nhìn về phía người đang quỳ xuống kia, đồng thời thân thể nhanh chóng di động một chút, đã thấy trong ánh sáng mờ mịt chợt lóe, kèm theo tê một tiếng, ống tay áo của hắn đã bị rách ra, lộ ra một vết chém sâu, nhất thời máu tươi chảy ròng.

"Ta muốn gϊếŧ tên súc sinh này!" Người nọ vung chủy thủ trong tay,

lại định đâm tới trên người Lệnh Hồ Diệp, nhưng chưa được ba bước đã lập tức ngã xuống, thất khiếu chảy máu.

Lâm Vũ quay lưng lại, không dám nhìn thảm trạng này, lúc này đây, là nàng đã sai lầm rồi.

Hắn đi về phía nàng, vươn tay phải giữ tay nàng lại.

Nàng nâng mặt, thấy tay hắn vẫn còn đang chảy máu, cả kinh nói: "Tay ngươi, mau xử lý một chút đi." Nói xong nhanh lên phòng trên lầu hai, mang tay nải ra, lấy ra từ bên trong một ít y dược cùng y cụ, ở tại đương trường băng bó xử lý cho hắn.

Nhìn nàng ánh mắt chuyên chú xử lý miệng vết thương

cho hắn, hắn nhẹ giọng nói: "Có thiện tâm đối với kẻ xấu, chính là tàn nhẫn với chính mình. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này."

Lâm Vũ giương mắt nhìn hắn, yên lặng gật đầu. Ánh mắt của hắn không hề xa lạ đáng sợ như vừa mới nãy, ngược lại trở nên có một tia nhu hòa, hắn giờ phút này, gây cho nàng một loại an tâm không hiểu, tâm tình cũng dần dần bình phục, hồi tưởng đến mọi chuyện đêm nay, trong quá trình dụng độc

cũng đều không có nhìn thấy hắn ăn giải dược, nàng cũng không ăn giải dược, vì sao bọn họ đều không có dị trạng gì? Hồi tưởng lại tình cảnh mới gặp khi bọn họ đấu độc, nàng vì sao trúng độc của hắn mà vẫn bình yên vô sự? Chẳng lẽ?

"Hồ ly, ngươi là bách độc bất xâm?"

Hắn không chút do dự gật gật đầu. Trẻ nhỏ dễ dạy, lúc này cũng biết vi sư

lợi hại rồi sao.

Lại nghe nàng lại hỏi: "Ta đây, cũng là bách độc bất xâm sao?"