Chương 43: Dịch Khải

Trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, đoàn người Lâm Vũ cuối cùng đã tới quốc đô Dịch Khải của Nhạc quốc trước kia.

Làm cố đô tiền triều, Dịch Khải bảo lưu lại phong mạo lộng lẫy phồn hoa năm đó, nơi này là nơi rất nhiều phú cổ thương gia giàu có, môn phái gi­ang hồ tụ tập. Người trong Nhạc quốc trước kia cho nó một cái tên đặc biệt nổi tiếng thành phố buôn bán.

Đi ở ngã tư đường lớn nhất Dịch Khải, Lâm Vũ nhìn đến có những người mặc các loại trang phục đang bày biện quầy hàng rao hàng bên đường hoặc tùy ý du lịch. Nàng cảm thấy đây càng như là tụ hội náo nhiệt của các dân tộc. Thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn, hoặc kinh hoặc vui nhìn nàng, nàng chỉ thản nhiên đáp lại.

“Tử Minh, đây cũng là cố hương của ngươi.”

“Ngươi thích không?” Phó Tử Minh nhìn ngã tư đường thành lâu hắn quen thuộc, trong lòng không biết là cảm tưởng gì, chỉ thán cảnh còn người mất mọi chuyện đã qua.

Lâm Vũ thấy vẻ mặt hắn cô đơn, liền kéo tay hắn nói: “Ta thực thích nơi này. Ngươi xem trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười, khiến mình cũng hưng phấn cao hứng trở lại. Bất quá ta rất kỳ quái vì sao Độc Vương muốn hẹn chúng ta gặp ở đây?”

Phó Tử Minh hơi hơi mỉm cười, cầm ngược tay nàng, “Ý nghĩ của hắn luôn luôn làm cho người ta suy nghĩ không ra.”

Đối với động tác bắt tay nàng thành thói quen, nghiêng đầu, nàng nhìn đến đôi mắt của tiểu Hàng không chuyển nhìn một cái vòng tay trên quầy hàng, cười nói: “Nghiêm Thanh ngươi lại đây.”

“Tiểu thư, chuyện gì?”

Lâm Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, hắn nhẹ nhàng gật đầu, bên tai dần dần đỏ, sau đó đi về phía quầy hàng kia mua vòng tay. Nàng mỉm cười, “Tiểu Hàng, ta cùng Tử Minh qua bên kia xem, ngươi hãy theo Nghiêm Thanh, sau bữa cơm chiều chúng ta lại quay về khách điếm gặp mặt.” Nói xong một phen kéo Phó Tử Minh liền đi về phương hướng kia, lưu lại tiểu Hàng đỏ bừng cả khuôn mặt và Nghiêm Thanh cũng đỏ mặt cầm vòng tay đi tới.

“Núi xanh nước biếc chảy dài, ta với người tình ý dằng dặc.” Trên sông Tần Hoài, từng chiếc từng chiếc hoa thuyền chạy qua, sóng xanh nhộn nhạo, trên thuyền thỉnh thoảng truyền đến từng trận âm thanh mềm mại ngọt ngào. Trong đó trên một con thuyền, một người đang mặc trang phục ngoại tộc, đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa, “Nghe nói sông Tần Hoài này là sông đẹp có tiếng, hôm nay vừa thấy rốt cuộc cũng không sai tên này.”

“Đại nhân, chẳng lẽ thϊếp thân còn không bằng hoa dại trên sông sao?” Hắn hơi hơi quay đầu, nhìn đến gương mặt như nụ hoa chớm nở, khóe mắt hiện lên một đạo hình vòng cung, hiện ra một loại ngọt ngào cười như không cười, dáng người cao mà thon thả, làn da trắng nõn mà trơn mềm, hắn không phải không thừa nhận mỹ nhân đệ nhất Giang Nam tên Cổ Lệ hoa so với những mỹ nữ hắn đã thấy kia kiều mỵ mê người hơn nhiều lắm. Nghe nói Dịch Khải không chỉ là thành phố buôn bán còn là thành phố ôn nhu, lúc này hắn lặn lội đường xa tới đây một chuyến coi như là mở rộng tầm mắt. Nhưng hoa khác thường này dù sao chỉ có thể tạm thời mê mắt người, hắn chỉ lướt qua dừng lại mà không say mê trong đó.

Hắn ha ha cười, nhẹ nhàng ôm eo thon của nàng, ở trên môi hôn nhẹ nhàng, “Hoa dại trên sông sao bằng một phần vạn Lệ Hoa? Bất quá, hoa đẹp là phải ẩn núp. Ngươi trước đi vào nghỉ ngơi, cùng những huynh đệ theo ta.”

Cổ Lệ Hoa gắt giọng: “Thϊếp thân chỉ muốn cùng một mình đại nhân?” Nàng luôn luôn chọn người tiếp khách, gặp nhiều nam nhân các loại, lại sinh ra hứng thú với người dị tộc này.

Hắn trừng mắt đảo qua, “Như thế nào? Ngươi không nghe lời của ta rồi?”

Trong lòng Cổ Lệ Hoa nhất thời đánh một cái giật mình, “Dạ, đại nhân phân phó, thϊếp thân làm sao dám không tuân mạng.” Nói xong bĩu môi liền lay động dáng người thướt tha tiến vào trong khoang thuyền.

Đối diện từng trận tiếng ca thỉnh thoảng truyền đến trên thuyền, “Gi­ang Nam hoa đào kiều diễm, làm sao bằng mặt y nhân; dù có khát nước ba ngày, ngô chỉ lấy nhất gáo uống; ánh mặt trời chiều kinh diễm, nhuộm đỏ nước xuân cả sông; sợ là bươm bướm bay tán loạn, nhạn đỏ không biết đường về; cảm thán trắng âu về buồm, chảy xuống thiên cổ tình lệ.” Đó là bài thơ 《Mộng uyển hoa》 hoàng đế Nhạc quốc trước kia làm cho ái phi Dương Hoa của hắn.

Hắn nghe ca khúc tình cảm trằn trọc triền miên mang theo thật sâu tơ vương này, nhưng trong lòng lơ đễnh, chỉ cảm thấy những người Gi­ang Nam thật sự là đa tình, “Tình” cái chữ này trong mắt hắn chính là thứ không đáng giá nhắc tới. Hắn vẫn cho là sau khi Nhạc quốc bị công thành sẽ bị biến thành sinh linh đồ thán dân chúng lầm than, không nghĩ tới Gi­ang Nam này lại gây cho hắn rất nhiều ngạc nhiên. Hồi tưởng đại ca chết đi kia chỉ biết tàn sát hàng loạt dân trong thành, lại không biết loại sách lược này chỉ tạm thời đem thành phá hủy cũng không nhất định có thể an ổn lòng người. Dân chúng sẽ không trông nom là người phương nào làm hoàng đế, chỉ cần làm cho bọn họ trôi qua thoải mái bọn họ liền cúi đầu ca tụng. Hắn không thể không bội phục sách lược tốt của Tiển quốc.

Lâm Vũ và Phó Tử Minh đi ở trên đường cái, nhìn đến một ít quầy hàng bày biện tranh chữ chung quanh thỉnh thoảng có người mua tranh, linh cơ của nàng vừa động, cười nói, “Tử Minh, ta muốn lấy bức mỹ nhân đồ kia đi bán, ngươi thấy như thế nào?”

“Tiền của chúng ta còn đủ dùng, vì sao phải bán bức tranh?”

“Những số tiền kia có chút là hoàng thượng tặng cho, có chút là ngươi chữa bệnh được, ta chỉ muốn dựa vào năng lực của mình kiếm một ít.”

Phó Tử Minh gật đầu nói, “Được rồi, vừa vặn ta mang theo nó, ta dẫn ngươi đi nhìn xem.”

Lâm Vũ âm thầm lè cái đầu lưỡi, hắn thật đúng là bức tranh bất ly thân a, lại không muốn bị Phó Tử Minh mắt sắc nhìn đến, nghiêng đầu nhịn cười.

Nhất Đắc các xem như là phòng trọ cũ rồi, lịch sử nó ngược dòng đến lúc Nhạc quốc khai quốc, đã trải qua mấy trăm năm mưa gió, nay nó vẫn đang sừng sững không ngã, ở chưởng quầy Lưu Chi Sơn mới thì thật thịnh vượng.

Hôm nay Lưu Chi Sơn vừa vặn thanh nhàn, ở trong điếm tuần tra qua lại, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với khách.

“Ở kinh thành được thích nhất là tranh vẽ của Hàn Thị Lang. Tranh vẽ của hắn, lúc đầu khi lấy bức tranh mỹ nữ đồ chiếm đa số, nhưng sau lại nghe nói hắn đã không vẽ mỹ nữ đồ nữa mà đổi thành vẽ chim hoa cảnh vậy. ‘Mai’ của hắn có thể nói nhất tuyệt.”

“Nga? Không biết Lưu chưởng quỹ đây có phải có tranh vẽ của hắn?”

“Đó là đương nhiên có! Ta đây có thứ người khác không có, là tranh. Ngươi muốn bức tranh gì, ta đều tận lực giúp ngươi tìm ra. Ta đây có tranh mỹ nữ đồ và "Mai" mấy tháng trước hắn vừa vẽ, công tử có hứng thú?”

“Không biết giá bao nhiêu?” Khách kia do dự nói.

“Tranh vẽ của Hàn Thị Lang, giá ít nhất cũng phải trên một trăm lượng, nghe nói hắn sắp chuẩn bị đại hôn, muốn ngừng bút một thời gian, phỏng chừng tranh vẽ của hắn lại nâng giá nha.” Lưu Chi Sơn này không chỉ biết thưởng tranh, công phu nhiều chuyện cũng là hạng nhất.

“Này....” Khách lau mồ hôi.

Lưu Chi Sơn cười ha ha, “Nếu ngươi không hợp ý cũng không sao, nhìn nhìn lại cái khác cũng tốt.”

“Được, ta xem cái khác trước đi.” Lưu Chi Sơn thừa dịp hắn xoay người, dùng cái ánh mắt, quản sự trong điếm liền đi lại đây tiếp đón người khách kia.

Lúc này, Lâm Vũ duyên dáng yêu kiều dáng đi nhẹ nhàng thẳng bước vào, bên cạnh là Phó Tử Minh quần áo lam nhạt. Trước mắt Lưu Chi Sơn nhất thời sáng lên một cái, cười nghênh đón, “Tại hạ Lưu Chi Sơn, là chưởng quày mới của Nhất Đắc các. Khí chất của công tử như thần tiên, tư thái của tiểu thư như u lan, nhị vị đến tiểu điếm, vẻ vang cho kẻ hèn này a!”

Phó Tử Minh mỉm cười, “Tại hạ Phó Tử Minh, đây là sư muội ta - Lâm Vũ. Hôm nay chúng ta tới đây, chỉ vì bán bức tranh.” Nói xong đưa bức tranh trong tay cho Lưu Chi Sơn.

Hắn đặt lên bàn, cẩn thận mở ra, không khỏi phát ra một trận sợ hãi than, “Tranh này bề trên cảnh gi­ao hòa, trong thô có nhỏ, chỗ thô ít ỏi lại rõ ràng tiêu sái, chỗ nhỏ tinh tế phác hoạ nhưng cảm giác tinh tế tú lệ. Bức tranh độc đáo, có phong cách riêng.” Lại nhìn chỗ đề tên kia, cũng là người không biết tên, hắn nghi hoặc nói: “‘Lâm Phong’ này, nhị vị quen?”

Lâm Vũ che miệng cười, nàng thật cao hứng tác phẩm của mình có thể được người thưởng thức, liền vui vẻ nói: “‘ Lâm Phong’ là biệt danh của ta.”

Lưu Chi Sơn ngây ngốc một chút mỉm cười khom người nói. "Tiểu điếm có thể được Lâm cô nương ghé thăm, rất vinh hạnh a! Không biết tranh này, cô nương muốn giá bao nhiêu?”

“Uh, liền một trăm lượng bạc trắng đi.” Lâm Vũ có chút lo lắng mình kêu cao, trước kia tuy rằng bán qua ba trăm lượng, nhưng đó là Hàn Dư mua, cũng không làm tham khảo.

“Được!” Không nghĩ tới Lưu Chi Sơn lại một tiếng đáp ứng, hắn lại hỏi: “Không biết cô nương có còn tranh vẽ khác hay không? Ta muốn mua hết!”

“Uhm, trước mắt không có tranh vẽ gì.” Lâm Vũ cười nở hoa, lại hoàn toàn không có ý thức được mỹ nhân cười này đủ để khiến tim người bình thườn đập rộn lên mất hồn mất vía.

“Ách......” Bên tai Lưu Chi Sơn đã đỏ, ngây ngốc nửa ngày không có trả lời.

Phó Tử Minh thấy thế, vội vàng nhắc nhở hắn nói: “Chưởng quầy, chúng ta ký nộp bức tranh ngươi nên trả thù lao chứ.” Tuy hắn không thiếu tiền, hiện nay lại vội vã đòi tiền, hắn muốn mang Lâm Vũ nhanh rời đi.

Nhưng Lưu Chi Sơn tựa hồ cũng không sốt ruột, “Xin hỏi Lâm cô nương nhà ở đâu? Ta muốn ra giá cả, bán đứt tranh vẽ của cô nương chẳng biết có được không?”

Lâm Vũ hơi sửng sờ, nhà của nàng? Hiện tại nàng có nhà sao? Vấn đề này lại không biết nên trả lời như thế nào, dừng một chút, chỉ nói: “Lưu chưởng quỹ nhìn trúng tác phẩm của tiểu nữ tử như thế, ta rất là cảm kích. Nhưng ta cùng với sư huynh du lịch tứ phương, không có chỗ ở cố định, vẽ tranh chỉ tùy tính tuỳ hỉ. Chuyện bán đứt, ta đáp ứng không được, kính xin chưởng quầy thứ lỗi.”

Lưu Chi Sơn sờ sờ đầu, ha ha cười, “Không sao. Cô nương ta cho ngươi một trăm hai mươi lượng, giá này đã có thể so với Hàn Thị Lang. Về sau nếu có tranh vẽ, trước tiên nghĩ bán được ta đây được không?”

Lâm Vũ gật gật đầu, hài lòng nhận tiền của nàng. Xem ra, bán tranh so với chữa bệnh kiếm tiền nhiều hơn, về sau nàng sẽ xem xét nhiều vẽ tranh một chút, đem danh hào "Lâm Phong” khai hỏa.

Buổi chiều, hai người trở lại khách điếm —— Phượng Lai lâu.

Phượng Lai lâu là khách sạn lớn nhất cũng quý nhất xa hoa nhất Dịch Khải, nghe tên đã biết kỳ danh không nhỏ. Truyền thuyết phi tử Dương Hoa của hoàng đế Nhạc quốc trước kia từng ở qua khách điếm này. Sau Dương Hoa được sủng ái, thanh danh địa vị khách điếm này cũng dần dần đề cao. Nhưng một khách điếm thịnh vượng, chỉ dựa vào một hai danh nhân là không lâu, khách điếm có thể kéo dài sức quyến rũ không suy, là vì nó thủy chung chịu một cái lý niệm: khác trên hết, phục vụ tốt nhất. Nghe nói, đây cũng là hai câu trân quý phi tử Dương Hoa tặng cho khách điếm này.

Lâm Vũ nhìn đến đèn cầy phòng tiểu Hàng vẫn sáng, nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động gõ mõ cầm canh, muốn gõ cửa tiến vào hỏi một chút tình huống hôm nay của nàng, lại nghe đến trong phòng ẩn ẩn truyền đến một giọng nam, nàng che miệng nhịn cười muốn lặng lẽ tránh ra, cửa phòng lại thình lình mở, Nghiêm Thanh vẻ mặt lãnh khốc xuất hiện trước mắt.

“Ách, các ngươi tiếp tục, tiếp tục...” Còn chưa chờ Nghiêm Thanh hồi phục, nàng liền chạy đi, hai người này tiến triển thật đúng là thần tốc a, nhưng nghĩ đến lúc này tiểu Hàng có một cái quy túc tốt, nàng cảm thấy cao hứng tự đáy lòng.

Nàng vừa cười trộm vừa rất nhanh hướng gi­an phòng của mình chạy, nhưng không ngờ ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc đột nhiên nhìn đến một người, Lâm Vũ nhanh khẩn cấp phanh lại, nhưng bởi vì xung lượng rất mãnh liệt thân thể ngã về phía trước, chỉ thấy người nọ nghiêng người né qua. Xong rồi, lúc này nàng phải ăn sàn rồi, ánh mắt khép lại, qua vài giây, sao thân thể của nàng chưa có ngã xuống?

Nàng giương mắt, nhìn đến người nọ đang híp lại mắt gợi lên môi mỏng cười nhìn nàng, “Cô nương, phương thức hấp dẫn người này của ngươi rất là đặc biệt.”