Editor: Họa Đến Vô Tình
“Khúc công công, nô tài đưa nước đến!”
Ngoài rèm, đột nhiên truyền đến một tiếng nói lanh lảnh, tâm tư như đi vào cõi thần tiên của Đoàn Cẩm Sơ quay về, nhưng cũng không tự chủ được mà run run một phen, cảm giác cả người nổi lên da gà.
Khúc Đại Hưng quay đầu lại nói: “Vào đi!”
Tiểu Thuận tử một tay vén rèm lên, một tay bưng khay, thận trọng đi tới trước mặt, để cái khay lên bàn gỗ, nâng bình trà rót vào trong chén gốm sứ một ít nước, sau đó đôi tay đưa về phía Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu Sơ tử, ngươi cẩn thận một chút, hơi có chút nóng.”
“A, cảm ơn.” Đoàn Cẩm Sơ mỉm cười một cái, tiếp nhận, thổi thổi, để ở bên môi uống một hớp nhỏ.
Mặt của Tiểu Thuận tử nóng lên, nghiêng nghiêng đầu, nói: “Khúc công công, cung phục của Tiểu Sơ tử đều ướt hết, cần phải thay một bộ đồ sạch sẽ, nếu không sẽ bị nhiễm gió rét.”
Nghe vậy, đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, thay quần áo? Ngay trước mặt của hai thái giám? Đang lúc giật mình, Khúc Đại Hưng mở miệng, “Tiểu Thuận tử, ngươi đi đem một chậu nước nóng đến đây, trước hết để cho Tiểu Sơ tử lau thân thể một chút sau đó thay quần áo, ừ, hãy nói là ta căn dặn, để phòng ăn nấu một chút canh gừng đưa tới.”
“Dạ, nô tài đi ngay!” Tiểu Thuận tử đáp một tiếng, nhìn Đoàn Cẩm Sơ trên giường, cúi đầu đi ra ngoài.
“Tiểu Sơ tử, một lát nữa ngươi thay quần áo, ta sẽ đứng bên ngoài canh chừng cho ngươi, động tác của ngươi phải mau một chút, biết không?” Khúc Đại Hưng lại đè thấp giọng, tha thiết nói.
“Khúc. . . . . . .công công!” Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi mấp máy môi, vì theo nàng thấy, cái từ xưng hô “Công công” này có chút không nhân đạo, nhưng mà, khi nhìn đến người thái giám đã vào trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng ở trước mặt, nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào về việc nàng không phải là “Đoàn công tử” trong miệng hắn, hắn quan tâm “Đoàn công tử” như vậy, xem ra là người tốt, ít nhất cùng với “Đoàn công tử” kia quan hệ không tồi, nếu nàng xuyên qua rồi, hiện tại lại phải bất đắc dĩ đón nhận thân phận này, tại không thể xuyên trở về trước đây. . . . . . . . .
‘Tiểu Sơ tử?”
“Hả?” Đoàn Cẩm Sơ đang suy nghĩ thì bị cắt đứt, vội vàng phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái, “Ta đã biết, ta sẽ tắm nhanh một chút. Chẳng qua là. . . . . .Khúc công công, ta hình như đã quên những chuyện trước kia, ngay cả ngươi ta cũng không còn nhớ!”
“Ai! Xem biểu tình của ngươi nói chuyện, ta liền có cảm giác là ngươi giống như bị mất trí nhớ, tại sao lại biến thành như vậy!” Khúc Đại Hưng liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, lắc đầu liên tục than thở.
“Ai, ai biết sẽ phát sinh chuyện quái dị như vậy đâu?” Đoàn Cẩm Sơ canh đầu sụp đổ, nàng xuyên qua rồi, trận đấu kia của nàng làm sao bây giờ? Việc xem mắt làm sao bây giờ?
“A, có lẽ ngươi nghỉ ngơi mấy ngày ngươi sẽ nhớ lại, chẳng qua là, khi nào ngươi đến nhận chức cũng phải nhớ, mình chính là một thái giám thật sự! Không thể để cho người ta nhìn ra chút sơ hở nào, biết không?” Khúc Đại Hưng không yên tâm lắm, dặn dò một lần nữa.
“Ừ. Ta nhớ kỹ.” Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái, lúc này mới tò mò hỏi: “Ta làm sao đi vào cung làm thái giám? Trước kia ngươi có biết không?”
Nghe vậy, Khúc Đại Hưng đứng dậy, đi tới ngoài rèm nhìn một chút, sau đó quay trở lại, tiến tới tai của Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng nói: “Ba tháng trước, ta được chấp nhận hồi hương thăm người thân, trên đường trở lại kinh thành, gặp phải đạo phỉ gϊếŧ người cướp của, lúc nguy hiểm, là Đoàn công tử ngươi đã cứu ta a! Sau đó ngươi cũng muốn đi kinh thành, nói là muội muội ruột thịt đã vào cung làm nô tì nhiều năm, không biết là chết hay sống, nghĩ muốn trà trộn vào cung hỏi thăm một chút, sau đó ta đúng là một chấp sự thái giám, vì báo ân, ta để cho ngươi vào hoàng cung làm một người giả thái giám a!”
“Ách, là như vậy a! Kia, vậy ngươi nhìn thấy ta thì ta chính là một. . . . . . .công tử?” Đoàn Cẩm Sơ lóe lên suy đoán, cẩn thận hỏi thăm nói.
“Đúng vậy a, Đoàn công tử cho là không đúng chỗ nào sao?” Khúc Đại Hưng nghi ngờ cau mày, nói tiếp: “Ta chính là thấy diện mạo của Đoàn công tử quá mức tuấn mỹ, nếu làm thái giám thật thì thật đáng tiếc, nên mới đánh bạo làm ra chuyện này, cho nên, Đoàn công tử ngươi ngàn vạn lần làm việc cẩn thận a!”