Còn dám có lần tới, bổn vương sẽ chặt chân ngươi!” Sở Vân Hách tức giận cảnh cáo một câu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Đoàn Cẩm Sơ lại không đành lòng quở trách tiếp, đem tay nàng hất ra, sau đó vung cẩm bào đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đuổi theo!”
“Ách, cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại rồi chạy đến sau lưng Sở Vân Hách, đau khổ nói: “Bát đại gia, van cầu ngươi, ngươi đừng bắt ta vào cung có được hay không? Ta, ta trở lại cung chắc chắn sẽ có một con đường chết đấy!”
Làm phản tặc, làm thích khách, đây chẳng phải là ngay cả chết thế nào cũng không biết sao?
Nhưng Sở Vân Hách lại hiểu sai ý, bước chân hơi chậm lại, quay đầu lại nhìn Đoàn Cẩm Sơ, chậm rãi nói: “Sẽ không, bổn vương đã cùng Lộ tổng quản nói chuyện, hắn sẽ không làm khó ngươi. Hoặc là. . . . . . Nếu như ngươi không muốn vào cung làm người hầu, ngươi có thể đến Bát vương phủ.”
“A? Đến Bát vương phủ hầu hạ ngươi?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc không thôi, vừa nghĩ tới nam nhân trước mắt này tính tình nóng lạnh thất thường, cổ liền co rúm lại, lắc đầu như trống bỏi: “Ta không đến vương phủ của ngươi đâu, ngươi khó hầu hạ như vậy, lại hỉ nộ vô thường, lại không kiềm chế được hành động của mình, còn có một đám cơ thϊếp hung thần ác sát, ta không đi!”
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lập tức trở nên khó coi, gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Tùy ngươi!” Dứt lời, xoay người bước đi.
Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn môi dưới, nhất thời cho là lời nói của mình đã chọc giận Sở Vân Hách,
không khỏi chu lên cái miệng nhỏ, nàng không muốn hắn trở thành nguyên nhân khiến nàng thương tâm nữa, cảm giác của nàng đối với hắn không cách nào nói rõ, cực kỳ phức tạp, người khác dù cho đánh nàng mắng nàng, nàng cũng chỉ là phẫn nộ nhưng sẽ không thương tâm, mà một câu của hắn lại khiến nàng thương tích đầy mình, lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Hoặc là, có thể hay không, nàng cầu xin hắn thả nàng, không cho nàng tiến cung nữa, sau đó nàng len lén đổi công việc khác, để cho hắn không tìm được nàng, rồi nàng tiếp tục kiếm tiền làm chi phí lên đường, tiếp tục kế hoạch rời kinh thành?
Chậm rãi đi theo ở phía sau, khi đi qua quầy thì Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng dừng chân lại, vỗ vỗ quầy, “Chưởng quỹ, ta không làm nữa, ngươi mau thanh toán tiền công cho ta!”
Sở Vân Hách nghe thấy tiếng nàng nói thì dừng bước, quay đầu lại, không nói một lời nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đoàn Cẩm Sơ, thấy nàng một thân xiêm y vải thô, sắc mặt không tốt, tinh thần mệt mỏi, đôi tay để trên quầy vốn là trắng nõn trơn mềm, thế nhưng lúc này có chút thô ráp, từ tận đáy lòng đột nhiên xuất hiện một cơn đau. . . . . .
Sáng sớm hôm nay, sau khi Tiểu Xuyên Tử vào cung làm việc trở về, thần sắc hốt hoảng bẩm báo hắn, nói Tiểu Sơ Tử hôm đó cũng không có trở về cung, Lộ tổng quản ở Kính Sự phòng vẫn cho là Tiểu Sơ Tử vẫn còn hầu hạ ở Bát vương phủ nên cũng không làm ầm lên, lúc đó hắn mới biết, vật nhỏ quật cường này đã chạy mất, hôm đó, hắn rõ ràng nhìn thấy ‘hắn’ (‘hắn’ này chỉ Đoàn Cẩm Sơ) quỳ trên mặt đất rớt nước mắt, một khắc kia, đột nhiên hắn có cảm giác, ‘hắn’ là bởi vì hắn mà chạy, cho nên, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn, đó là vận dụng tin tức rộng ở kinh thành của hắn tìm được ‘hắn’, sau đó, lại không nhịn được tự mình tìm đến ‘hắn’. . . . . . .
Chưởng quỹ đang núp dưới quầy run rẩy bò ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Áo Đặc Mạn, vốn là làm năm ngày thì không có tiền công, nhưng nhìn người là một. . . . . Thái giám, đáng thương như vậy, liền, coi như cho ngươi!”
“Ba!”
Một tiếng vang thật lớn, Đoàn Cẩm Sơ cầm bàn tính đập lên trên quầy, trừng mắt quát: “Khốn khϊếp! Bổn đại gia lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình thì có quan hệ cái lông gì với thái giám?”