Ngạn Nhị gia có vẻ bị khϊếp sợ, một lúc lâu không có phản ứng, cái tay như cũ bất ngờ khoác lên vai Đoàn Cẩm Sơ, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Sở Vân Hách, đáy lòng không hiểu vì sao nổi lên cơn tức giận, ánh mắt phát lạnh, hơn nữa giọng nói càng thêm lạnh lùng, "Nhϊếp Phong! Mời vị Ngạn Nhị gia này lấy cái móng bẩn của hắn ra!”
"Dạ, chủ tử!"
Nhϊếp Phong nhận lệnh, tay phải giương lên, cổ tay lật lại, vỏ kiếm đánh bay tay Ngạn Nhị gia, sau một khắc, kiếm chỉ cổ họng, dồn hắn tại góc tường!
Tốc độ nhanh, không ai thấy rõ, chỉ cảm thấy hoa mắt, Ngạn Nhị gia cứng ngắt bị ép lui về sau một bước dài, trên mặt không còn chút máu, kinh hãi run lẩy bẩy, đôi môi khẽ mở ra rồi đóng lại, không dám phát ra tiếng nào !
"A ——"
Không biết người nào hét lên một tiếng, lập tức mọi người hốt hoảng chạy ra ngoài, sợ bị vạ lây, về phía bên trong quán rượu, nhất thời trở nên hỗn loạn, mọi người chạy trối chết, chen lấn chạy thoát thân, chưởng quỹ cùng tiểu nhị không có nơi trốn, khϊếp sợ núp ở trong quầy, Ngạn Nhị gia và mấy người cùng bàn đã sớm chân tay mềm nhũn co quắp ngồi ở trên ghế, động cũng không dám động một cái, chỉ biết nhúc nhích môi luôn miệng nói: "Tha. . . . . . Tha mạng a! Tha mạng. . . . . ."
Lý Ngạo đang thừ người, đột nhiên nhận ra Sở Vân Hách, "Ngươi. . . . . . Ngươi là Bát. . . . . . Bát vương. . . . . ."
"Cút!"
Sở Vân Hách lạnh lùng phun ra một chữ, rồi liếc Ngạn Nhị gia cùng những người ngồi cùng bàn khác, "Toàn bộ cút!"
Cái này "Toàn bộ" , Đoàn Cẩm Sơ hiểu thành, bao gồm nàng!
Cho nên, Nhϊếp Phong thu kiếm, đám người Lý Ngạo cùng Ngạn Nhị gia sốt ruột nhanh chóng chạy ra ngoài Đoàn Cẩm sơ đưa chân muốn đuổi theo, ai ngờ, thân thể mới vừa động, mội bàn tay cực nhanh vặn chặt nàng lỗ tai!
"A! Đau ——"
Kêu thảm một tiếng, mặt Đoàn Cẩm Sơ lập tức nhăn lại, đôi tay vội lấy bàn tay của Sở Vân Hách, đồng thời tức giận trầm giọng nói: "Không cho vặn lỗ tai ta! Không cho không cho!"
"Biết bổn vương sao?" Khóe môi Sở Vân Hách khẽ nhếch , miệng chứa nụ cười lạnh.
"Không biết! Không biết!" Đoàn Cẩm Sơ vẫn mạnh miệng gào to, nhận lấy ánh mắt của hắn, hốc mắt lại lập tức đã ươn ướt, uất ức mấy ngày nay , mệt nhọc từ sáng đến tối, vẫn còn nhớ, thương tâm nhất chính là một ngày kia, hắn bảo nàng cút. . . . . .
"Tiểu Sơ. . . . . ." Sở Vân Hách ngẩn ra, nhìn nước mắt trên lông mi Đoàn Cẩm Sơ, vốn là muốn khiển trách lời nói vừa đến cửa miệng, lại miễn cưỡng nuốt trở vào, tay chậm rãi buông lỏng, buồn bực nói nhỏ: "Sao ngươi thích khóc như vậy?"
"Nói nhảm! Bởi vì ta là nữ. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ nổi cáu kèm theo một trận nước mắt, liền bật thốt lên, sau đó con ngươi Sở Vân Hách trong nháy mắt dâng lên sự kinh ngạc , bỗng nhiên phản ứng kịp, vội vàng dừng lại, trừng mắt nhìn hắn, nghiêng mặt đi, chợt nảy ra cách sửa lại từ, "Bởi vì ta từ trong bụng nữ nhân sinh ra, dĩ nhiên thích khóc rồi !"
". . . . . ." Sở Vân Hách im lặng, trừng mắt nhìn Đoàn Cẩm sơ, âm thầm cắn răng, suýt nữa còn tưởng rằng vật nhỏ này là nữ nhân! Hại hắn không vui. . . . . Đột nhiên, Sở Vân Hách thu con mắt, hắn mới vừa có cảm giác vui mừng? Đáng chết, bất quá chỉ là một thái giám, hắn sao lại có thể. . . . . .
Giận dữ xoay người, dường như có chút tức giận bản thân , lại có chút tức giận Đoàn Cẩm Sơ là thái giám, Sở Vân Hách cực kỳ không vui khinh thường nói: "Ai mà không từ trong bụng nữ nhân sinh ra? Chuyện này còn cần ngươi nói sao? Cũng không biết là ai nói nhảm!"
"Hừ!" Đoàn Cẩm Sơ dùng sức khịt mũi, thân thể quay ngoắt một cái, đưa lưng về phía Sở Vân Hách, trong lòng yên lặng tính toán, nàng làm thế nào để thoát thân? Hắn tới đây là làm gì? Là vô tình gặp gỡ hay là. . . . . . Đặc biệt tới tìm nàng?