Một nam tử mặc y phục màu trắng, dáng người cao lớn xinh đẹp, tương phản với sắc vàng của ánh nắng buổi chiều, tự nhiên đến không nói thành lời, xinh đẹp giống như được đúc từ một khối ngọc không tỳ vết mà thành. Cho dù hắn chỉ đứng lẳng lặng ở đó cũng là xuất sắc hiếm thấy, một mình hắn quá mức hấp dẫn. tạo cho người ta một loại cảm giác cao quý, rực rỡ, giống như thiên nhân.
Ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, tuấn mỹ như đao khắc, mày kiếm anh tuấn nhíu lại, môi dày vừa phải, màu hơn nhợt nhạt, đôi mắt lạnh như băng, mơ hồ lộ ra mấy phần khí phách chỉ vương giả mới có!
Toàn bộ trong tửu lâu bao gồm cả trên lầu hai, không biết từ lúc nào đã lộ ra từng cái đầu, người người im lặng trầm ngâm, tuy bị khí thế của bạch y nam tử dọa cho sợ hãi, toàn lưng toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn tò mò mở to hai mắt!
Đoàn Cẩm Sơ giống như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắt không biết làm sao, trong khoảnh khắc đó ở trong lòng không hiểu sao lại nảy lên một cỗ vui sướиɠ, ngơ ngắc ngắm nhìn hắn, lúc bất giác, ở trong mắt cũng hiện lên tia mê luyến. . . . . .
Bốn mắt nhìn nhau, lãnh ý trong mắt Sở Vân Hách dần dần mất đi, hóa thành lạnh nhạt không gợn sóng nhìn nàng, cách hai trượng, môi mỏng khẽ mở, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Lại đây!”
Nghe vậy, vô số ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Đoàn Cẩm Sơ, mang theo hiểu lầm, khϊếp sợ, không hiểu!
Đoàn Cẩm Sơ ngây ra, lông mi nhẹ nhàng di chuyển, nhưng lại nhớ tới lúc Sở Vân Hách nhẫn tâm trong thư phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nghiêng đi chỗ khác, trách né tầm mắt của hắn, nặng nề “Hừ” một tiếng, trực tiếp lựa chọn không nhìn!
Sở Vân Hách khẽ chau mày lại, liếc mắt nhìn chằm chằm nàng, đứng im tại chỗ, thật lâu sau, nhìn thấy vật nhỏ kiêu ngạo bướng bỉnh không chút nào để ý đến mình, rốt cục, nén tức giận mà di chuyển hai chân!
Hắn vừa động, ở ngoài cửa lập tức xuất hiện hai vị nam tử áo xanh cầm kiếm đuổi theo!
Mọi người cả kinh, rối rít lui ra chừa một đường đi, ở trước vô số ánh mắt nhìn soi mói, bước chân Sở Vân Hách vẫn trầm ổn đi qua từng bước một!
Trong bụng Đoàn Cẩm Sơ căng thẳng, thầm kêu không ổn, hắn giận dữ, có thể hay không sẽ ném nàng cho cầm thú A Hổ làm điểm tâm? Làm sao bây giờ? Chạy thôi!
Nhưng mà, ở trong đầu vừa sinh ra ý tưởng này, trước mắt đã bị một mảnh mây đen bao phủ, Đoàn Cẩm Sơ lập tức nghiêng đầu lại, chỉ thấy Nhϊếp Phong Nhϊếp Huyền một tả một hữu che mất đi lối nhỏ ra vào, mà Sở Vân Hách giống như Thái Sơn áp đỉnh, khí thế nghiêm nghị đứng ở trước mặt nàng!
“Ngươi. . . . . . Tránh ra! Ta không biết ngươi!” Đoàn Cẩm Sơ gấp gáp, khẩn trương đến mức cà lăm.
Nghe vậy, đột nhiên Sở Vân Hách nheo con ngươi lại, lãnh ý bắn tán loạn, ánh mắt kia như muốn nuốt sống vật nhỏ trước mặt, lại dám nói không biết hắn?
Khí thế cường đại như vậy, làm trong lòng Đoàn Cẩm Sơ phát run, không tự chủ được mà cúi đầu, nhưng mà, không chưng bánh bao thì chưng khẩu khí, dù sao hiện tại nàng cũng rất thảm, dựa vào cái gì nàng phải khuất phục dưới da^ʍ uy của hắn?
“Lấy móng vuốt ra!”
Đột nhiên Sở Vân Hách mở miệng, làm nhiễu loạn tâm trạng của Đoàn Cẩm Sơ, bị giật mình nàng lập tức ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt của hắn không phải dừng trên mặt nàng, mà là. . . . . . .
Tay Ngạn Nhị gia còn đặt trên bả vai của Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt Sở Vân Hách đảo qua một cái, giọng nói thuần hậu lại lạnh lùng kinh người!
Mọi người lập tức cũng hít vào một ngụm lãnh khí!
Ai mà không biết, đại môn Ngạn phủ là thương nhân nhà giàu số một số hai ở kinh thành, gia tài bạc vạn, hơn nữa thiếu gia Ngạn Hi của Ngạn gia tuổi còn trẻ đã làm Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân ở trong cung, có thể nói là dòng dõi hiển hách a!
Vậy mà, Sở Vân Hách trang phục khí chất, đỉnh đầu buộc tóc bằng ngọc quan, bên hông treo ngọc bội, còn có ở phía sau hắn có hai người hộ vệ mang kiếm làm người ta sợ hãi. . . . . . Mặc dù mọi người không biết hắn là đương kim Bát vương gia, nhưng cũng phán đoán, người này lai lịch không nhỏ!