Vọng Thiên tửu lâu, một tầng trong đại sảnh.
“Áo Đặc Mạn! Dọn thức ăn lên!”
“Áo Đặc Mạn, có khách tới, mau mau chào hỏi, đừng đứng gục ở đó!”
“Áo Đặc Man, bàn phía đông muốn tính tiền!”
“Áo Đặc Mạn. . . . . .”
Đoàn Cẩm Sơ chạy tới chạy lui bận rộn đủ thứ, mắt thấy thời gian ăn trưa cũng đã qua, tại sao còn nhiều khách vào như vậy? Vỗ vỗ cái lưng với chân đau nhức, sau đó đi tới một bàn ở góc khuất, yếu ớt ỉu xìu nói: “Khách quan, ngài gọi thức ăn đi!”
“Yêu! Ngươi chính là tiểu nhị chiêu bài Áo Đặc Mạn của Vọng Thiên tửu lâu phải không?” Một nam nhân trung niên nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, hứng thú dạt dào hỏi.
“Ách. . . . . . Tiểu nhị chiêu bài của quán?” Đoàn Cẩm Sơ bối rối, khóe miệng co rút đứng gục ở trước bàn gỗ, “Sao ta lại thành chiêu bài rồi hả? Mà làm sao ngươi lại biết ta tên là Áo Đặc Mạn?”
“Tiểu huynh đệ, hai ngày trước chúng ta nghe nói ở Vọng Thiên tửu lâu có một tiểu nhị tuấn tú vô cùng, có cái tên quái dị gọi là Áo Đặc Mạn, cho nên chúng ta mới đến đây đấy! Ha ha, tiểu huynh đệ quả thật là rất xinh đẹp, nếu như giả trang thành nữ nhân, có thế mê chết rất nhiều nam nhân nha!” Hai mắt của nam nhân trung niên tỏa sáng, tấm tắc khen ngợi không dứt.
“Đúng vậy đúng vậy, thật sự là nghe tiếng không bằng gặp mặt! Đại ca, có một tiểu nhị xinh đẹp như vậy hầu hạ dùng bữa, cơm này ăn vào trong miệng đều rất ngọt a!” Một nam nhân khác ngồi cùng bàn lập tức bổ sung, con ngươi đen nhìn chăm chăm gương mặt tinh xảo của Đoàn Cẩm Sơ, không hề chớp mắt một lần.
Đoàn Cẩm Sơ càng nghe mặt càng đen, cắn răng đứng thẳng lên, phẫn nộ chất vấn, “Ta mới đến tửu lâu này năm ngày, mà đã nổi danh như vậy sao?”
Ai ngờ, vừa nới dứt lời, ở bên bàn cách vách liền có người chen vào nói: “Đương nhiên, chúng ta cũng là nghe nói Vọng Thiên tửu lâu có một tiểu nhị mới đến cực xinh đẹp, cho nên mới đến đây ăn cơm, tiểu huynh đệ Áo Đặc Mạn, không bằng ngươi đến phủ ta làm hạ nhân đi, ta cho ngươi gấp hai tiền công!”
“Ta cho gấp ba!” Nam nhân trung niên ở bàn này lập tức nói, liếc xéo bàn cách vách, nói khıêυ khí©h: “Áo Đặc Mạn, bỏ công việc bưng bê này đi, cùng ta đến Ngạn phủ như thế nào? Nghe nói qua Ngạn phủ chưa? Ngươi làm ở đó sẽ bao ăn ngon uống ngon đấy!’
“Ai, ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nam nhân trẻ tuổi bên bàn cách vách đã bị chọc giận rồi, hắn duỗi tay ra kéo nàng qua bên bàn của hắn, lớn tiếng nói: “Ngạn phủ thì thế nào? Lý gia chúng ta muốn người thì không ai sẽ chiếm được! Áo Đặc Mạn, bổn công tử cho ngươi gấp mười lần tiền công!”
Trận gây rối này, lập tức làm cho cả đại sảnh xôn xao, mắt thấy muốn xảy ra chuyện, chưởng quỹ đang ở quầy vội vàng chạy tới, bày ra nụ cười khuyên nhủ: “Ngạn Nhị gia, Lý công tử, chớ nổi giận, muốn ăn món ăn gì, để cho Áo Đặc Mạn giới thiệu cho hai vị. . . . . .”
“Không được, Tôn chưởng quỹ, Áo Đặc Mạn này ta muốn!” Ngạn Nhị gia vung tay lên, ném ra một thỏi bạc lớn.
Nam nhân trẻ tuổi ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: “Muốn so bạc sao? Lý Ngạo ta không thiếu nhất chính là bạc!”
Dứt lời, lấy ra một thỏi vàng để lên trên bàn, thỏi vàng được ánh mặt trời giữa chiếu vào làm cho cực kỳ chói mắt.
Vô số người vây quanh lại thổn thức không thôi, từ trước đến giờ chỉ nghe nói vì hồng nhan mới vung tiền như nước, hôm nay, lại vì tranh một tiểu nhị xinh đẹp mà lại vung tiền như thế. . . . . .
Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được nuốt nước bọt một cái, nhưng mà, sau một khắc lại lập tức nổi giận, dùng sức tránh ra khỏi tay Lý Ngạo, sau đó tức giận quát: “Áo Đặc Mạn ta là kỹ nữ bán mình sao? Chỗ nào bổn đại gia cũng không đi!”
Lời vừa nói ra, làm cho mọi người đều kinh hãi!
Sau vài giây Ngạn Nhị gia kinh ngạc, lại thình lình kéo Đoàn Cẩm Sơ qua, đưa tay muốn sờ lên gò má trắng mịn của nàng. . . . . .
“Dừng tay!”
Một giọng nói lạnh thấu xương đột ngột vang lên trong đại sảnh, Ngạn Nhị gia kinh hãi tay cũng run lên!
Mọi người đều hoảng sợ quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trước cửa tửu lâu, nam tử mặc một bộ cẩm y màu trắng thêu viền vàng không biết đã yên lặng đứng đó từ khi nào.
Thân thể kia, hơn người; ngũ quan kia, tuấn tú không đúc; nhưng mà, đôi con ngươi kia lại lạnh lùng làm cho người ta phát run, lạnh thấu xương như đao!
Cả đại sảnh yên lặng không tiếng động!
“Tại sao. . . . . . Lại là hắn!” Đoàn Cẩm Sơ giật mình ngẩn ra, cuối cùng mới tìm được đầu lưỡi của chính mình, nhẹ phun ra một câu.