Editor: Họa Đến Vô Tình
Bị người khác nắm cổ áo kéo đi, mùi vị thật sự không dễ chịu chút nào, cho nên, dọc theo đường đi, Đoàn Cẩm Sơ không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, kêu la cũng mệt rồi, người cũng đã bị Sở Vân Hách kéo vào một tòa viện cực kỳ tao nhã, trong viện, không ngờ lại có một vườn hoa oải hương, cả vườn có mùi thơm ngát, sắc thái chập chờn mộng ảo, đập vào mắt, tràn đầy một màu tím nhạt làm lòng người mê say.
“Hoa oải hương. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ cười một tiếng, thích ý ngửi ngửi vài cái, thỏa mãn nhắm lại hai mắt, hưởng thụ sự lãng mạn trong mộng của nàng.
Sở Vân Hách liếc xéo một cái, nhìn thấy vẻ mặt Đoàn Cẩm Sơ biến hóa, bước chân chậm lại, cũng chậm rãi buông lỏng cổ áo của nàng, thuận miệng nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ừ?” Mộng đẹp của Đoàn Cẩm Sơ bị quấy rầy, vừa mở mắt, mới phát ra mình đã được tự do, trong đầu sinh ra ý nghĩ chạy trốn, vì vậy, cười khan hai tiếng, “Hì hì, không có việc gì, không có việc gì. . . . .”
Ngoài miệng vừa nói, chân cũng không nhàn rỗi, lui về phía sau hai bước, vừa nghiêng đầu, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng xông ra ngoài!
Nhưng mà lần này, không cần Nhϊếp Phong Nhϊếp Huyền ra tay, Sở Vân Hách xoay người lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng đang chạy, nhè nhàng lay động đầu, bên môi nở nụ cười thản nhiên, giơ lên ngón trỏ, một tiếng tu huýt từ trong miệng phát ra ——
“A ——”
Nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một vật to lớn, sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết, trước mắt Đoàn Cẩm Sơ tối sầm, thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh!
Tiểu Xuyên Tử dắt chó ngao Tây Tạng, liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ ngã xuống đất, ngạc nhiên ngẩng đầu, “Chủ tử, Tiểu Sơ Tử hôn mê, làm sao bây giờ?”
“Mang vào trong phòng.” Mặt Sở Vân Hách không chút thay đổi mà nói, xoay người, chậm rãi đi đến phòng ngủ của hắn.
Tiểu Xuyên Tử bối rối, “Chủ tử, mang. . . . . Mang tới phòng nào a?”
“Đuổi theo!”
Sở Vân Hách ném lại hai chữ, Tiểu Xuyên Tử ngây ngốc, lập tức hiểu rõ, đưa sợi dây dẫn chó ngao Tây Tạng giao cho hạ nhân, rồi cùng một hạ nhân khác nâng Đoàn Cẩm Sơ đi theo phía sau.
Vào lúc hoàng hôn.
Từng đợt từng đợt mùi thơm bay vào trong mũi, Đoàn Cẩm Sơ hít hít cái mũi, bụng kêu lên một tiếng “Cô lỗ”, phút chốc mở mắt, đờ đẫn đánh giá bốn phía, cách một hồi lâu, mới xác định mình vẫn còn ở cổ đại, hơn nữa đây không phải là phòng của nàng và Tiểu Thuận Tử trong hoàng cung, ánh mắt chậm rãi dời xuống, khi thấy trên người mình đang đắp một cái chăn gấm màu lam thêu hoa thì đột nhiên trí nhớ xông lên đại não, sau một giây, lập tức “Oa!” một tiếng sợ hãi, “Trời ạ! Ta X con mẹ nó rồi!”
Một tiếng nói này, khiến cho tay Sở Vân Hách đang cầm đôi đũa chợt run lên vài cái, thân thể hai nha hoàn đang đứng trước bàn cơm hầu hạ cũng run lên, suýt nữa thì té xuống đất, trong lúc tình thế cấp bách bắt được góc bàn mới ổn định được thân thể, sau đó mấy ánh mắt đồng thời nhìn sang Đoàn Cẩm Sơ!
Trên giường, Đoàn Cẩm Sơ trở mình ngồi dậy, vội vàng xốc chân kiểm tra quần áo chính mình, trong lúc bận rộn, tiếng nói của Sở Vân Hách truyền tới, “Ngươi cho ai **? Cho nam nhân hay nữ nhân?”
“Ách. . . . .” Mặt Đoàn Cẩm Sơ rút rút, cúi đầu nhìn thấy quần ảo chính mình còn hoàn chỉnh, hối hận muốn cho mình một bạt tay, nàng chẳng lẽ là muốn không đánh đã khai sao?
Xuống giường, mang giày, quay đầu lại nhìn chiếc giường êm ái, thấy chăn gấm chỉ có chủ tử mới được dùng, Đoàn Cẩm Sơ 囧, áy náy cúi thấp đầu xuống, oang oang nói: “Bát vương gia, thật xin lỗi! Nô tài còn tưởng rằng, ngài đối với nô tài. . . . . Khụ khụ, làm cái chuyện cầm thú gì rồi. . . . .”
“Ngươi tên thái giám chết bầm, bổn vương còn có thể trông cậy vào. . . . . Trông cậy vào ngươi làm ấm giường cho bổn vương hay sao?” Sở Vân Hách tức giận đôi đũa lại run lên, thật muốn lấy đũa đâm vào cái đầu đầy keo hồ kia!
“Hắc hắc, chuyện ấm giường này, thật sự không thể trông cậy vào, nghĩ cũng không được, đợi kiếp sau nô tài đầu thai chuyển thế thành nữ nhân rồi hãy nói sau!” Bản tính thật sự của Đoàn Cẩm Sơ cũng khó dời, mới có quy củ chưa đến nửa phút, lại lộ nguyên hình ra.