Chương 186: Đến Tĩnh Vương phủ, xa hoa rực rỡ (7)

"Dạ!" Đoàn Cẩm Sơ cong lên môi hồng, không tình nguyện khẽ gật đầu, mặc dù hắn nói có lý, nhưng mà. . . . Nhưng mà nàng thật mất hứng!

"Nàng nha!" Sở Vân Hách không nhịn được cười, yêu thương véo mũi Đoàn Cẩm Sơ, nghiêng người áp vào bên tai nàng, môi mỏng thở khẽ nói: "Sơ nhi! Ta yêu nàng, rất thích rất thích nàng! Vừa rồi nàng. . . làm cho ta quá kinh ngạc và cảm động!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ chợt đỏ bừng: "Vân Hách! Ta. . . ta còn tưởng rằng chàng. . . .!"

"Xuỵt! Chúng ta trở về rồi nói!"

Sở Vân Hách ngồi thẳng lên, khẽ nháy mắt với nàng, sau đó cười thầm giúp nàng thay toàn bộ áo ướt, thay sạch sẽ từng món một, tóc ướt dùng khăn lông khô lau một lúc lâu, sửa sang lại một chút xem cũng được.

Đoàn Cẩm Sơ cầm cẩm y trên bàn lên, mỉm cười nói: "Vân Hách! Ta cũng giúp chàng thay!"

(cẩm y: quần áo màu tím, y phục màu tím)

"Ha ha! Cầu còn không được!" tuấn nhan Sở Vân Hách giãn ra, mắt huyền hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Trở lại đến trà nhã đình, mọi người đều đã ngồi xuống, không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền đến. Thấy hai người từ trên cầu thang, Tĩnh Vương phi lập tức đứng dậy gọi: "Biểu đệ! Mau tới ngồi! Đang chờ ngươi tới mở thiện! Giữa trưa rồi, mọi người đều đói!"

"Để ca ca và tẩu tẩu đợi lâu!"

Sở Vân Hách chắp tay, mắt huyền nhẹ quét một vòng, còn hai chỗ ngồi trống, một ở giữa Sở Vân Trạch và Từ Thiên Lệ, một ở phía sau Sở Lạc Dĩnh. . . . liếc mắt về phía Đoàn Cẩm Sơ, cười nhẹ: "Tiểu Sơ Tử! Sang chỗ Cửu công chúa ngồi đi! Hôm nay Nhị ca Nhị tẩu ân điển để cho nô tài ngươi ngồi cùng bàn chủ tử dùng bữa, nhưng không được càn rỡ quấy rối nữa đấy!"

"Dạ!" Đoàn Cẩm Sơ buồn buồn gật đầu, cúi đầu xuống đi tới chỗ Sở Lạc Dĩnh ngồi xuống, dừng lại một chút, lại sực nhớ ra một chuyện, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía thủ tọa, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Nô tài tạ ơn An Tĩnh vương gia, Tĩnh Vương phi ân điển!"

"Bổn vương còn chưa từng thấy nô tài ngồi tạ ơn!" khẩu khí Sở Vân Ly lành lạnh, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ trong ánh mắt rõ ràng viết hai chữ khó chịu.

Đoàn Cẩm Sơ không phải là thuần túy ngu ngốc, đương nhiên cũng đã nhìn ra. Đành phải nuốt nuốt nước bọt, chống cái bàn đứng lên, tận lực khiến nụ cười đẹp mắt chút: "Vương gia! Hay là ngài đồng ý nô tài cáo lui đi! Nô tài không được vui, ảnh hưởng tâm tình ngài dùng bữa, trong lòng nô tài ray rứt vạn phần!"

Sở Vân Hách lặng yên không nói, vẻ mặt lại lạnh nhạt, tựa như quyền quyết định cũng giao cho Sở Vân Ly, mọi việc hắn đều thờ ơ.

"Theo Bổn vương thấy! Ngươi nói nhảm so với đang nói nhiều gấp trăm lần!" Sở Vân Ly thờ ơ khiển trách một câu, bưng bình rượu trước mặt lên, ánh mắt quét nhẹ về phía Sở Vân Hách, bất chợt mỉm cười: "Bát đệ khẩn trương nô tài! Bổn vương sao lại có thể không cho Bát đệ mặt mũi? Ngồi xuống đi!"

"Tạ nhị ca khoan hồng độ lượng!" mắt huyền Sở Vân Hách khẽ nhướng, nâng ly rượu một cái: "Vân Hách kính nhị ca một chén!"

"Được!"

Đoàn Cẩm Sơ thầm cắm răng, trong lúc hai người đàn ông này ở đó dối trá khách sáo ngồi xuống, giọng Sở Lạc Dĩnh đã thầm thì vang lên ở bên tai nàng: "Tiểu Sơ Tử! Hôm nay ngươi trở về Bát Vương Phủ phải không?"

"Ừ!"

"Lời của ngươi Bát ca có để tâm không? Ta thấy Bát ca đối đãi ngươi đặc biệt tốt!"

"Bình. . . . bình thường thôi!"

"Vậy thì tốt! Sau khi chơi xong! Ta cũng đi Bát Vương Phủ cùng các ngươi! Ta muốn nói chuyện với Bát ca! Ngươi phải đứng ngoài nói giúp cho ta!"

"Ặc. . . . Chuyện gì vậy?"

"Xuỵt! Trở về rồi hãy nói!"

Chớp chớp hàng mi, nhìn sang thấy vẻ mặt Sở Lạc Dĩnh rối rắm, Đoàn Cẩm Sơ cũng khẩn trương theo, chỉ có thể gật đầu nhanh: "Được rồi!"

Bọn nha hoàn gia đinh thay nhau mang thức ăn lên, rất nhanh liền bày đầy một bàn lớn, mùi thức ăn ngào ngạt, món ăn tinh xảo. Mũi hít sâu một hồi, đến mức làm người ta đói bụng hơn nữa muốn chảy nước miếng. . . . Nói nhảm! Bát Vương Phủ nàng không bỏ được chuyện món ăn quá đắt, đi tới Tĩnh Vương phủ rồi, không ăn cũng uổng!

Chẳng qua là. . . . Người ta ai cũng không động đũa, nàng làm sao ăn? Đoàn Cẩm Sơ nhướng nhướng chân mày, mắt lộ ra mong đợi lặng lẽ nhìn về phía lão Đại nơi này hôm nay. . . . Sở Vân Ly!

Đáng tiếc, chú sói đột nhiên đổi tính rồi, chỉ từ từ thưởng thức ly rượu, không nói được lời nào, vì vậy, những người khác cũng chỉ có thể uống rượu lót dạ, ngắm món ăn đỡ đói. . . .

Nghiêng đầu một cái, Đoàn Cẩm Sơ đáng thương nhìn về bạn trai nàng ngồi đối diện, liều mạng nháy động mắt ám hiệu, Sở Vân Hách khẽ cười nhẹ, lại không mở miệng, ngón giữa âm thầm gõ bàn một cái.

Đây là ý gì?

Chân mày Đoàn Cẩm Sơ nhăn nhó, mặt mờ mịt, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, lại bắt gặp Từ Thiên Lệ ngồi chung một chỗ cùng Sở Vân Hách như đang đăm chiêu nhìn nàng, trong ánh mắt kia có vẻ phức tạp nhất thời nàng xem không hiểu.

Bốn mắt nhìn nhau, môi đỏ mọng Từ Thiên Lệ hơi vểnh, nở một nụ cười yếu ớt, tiếp theo nàng nhìn qua Sở Vân Ly, giọng nhỏ nhẹ nói: "Tĩnh Vương Gia! Tiểu Sơ Tử đói bụng!"

Lời vừa nói ra, vô số đạo ánh mắt chế nhạo liền đồng loạt bắn qua. . . .

"Ặc. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn co rúm, mãnh liệt toát mồ hôi lạnh: "Hắc hắc" hai tiếng cười khan nói: "Cũng may! Tốt quá. . .! Không nhìn ta! Tốt quá tất cả các người đều không nhìn ta!"

"Ha ha! Đang lúc còn chưa tới một khắc đồng hồ!" Sở Vân Trạch cười lớn theo, ánh mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ đầy chế nhạo.

"Hả? Cái gì đang lúc không tới?" Đoàn Cẩm Sơ bồn chồn hỏi.

Sở Vân Lan cũng nhịn không được cười: "Lúc các ngươi chưa lên! Chúng ta đã đoán trước rồi! Nếu món ăn lên bàn, bảo đảm cái người nô tài này chỉ quy củ không được một khắc đồng hồ!"

"Thôi đi! Nhưng ta một chữ đói cũng không có nói! Nói thế nào ta cũng là giới thái giám người làm công tác văn hoá, sao có thể để cho các ngươi chế giễu được!" Đoàn Cẩm Sơ ưỡn ngực, vẻ rất giận dữ nói.

"Ây da! Người làm công tác văn hoá?" giọng Sở Vân Lan kéo dài một tiếng kỳ quái, trong mi trong mắt tất cả đều là cười.

Một tiếng "Ây da!" này Đoàn Cẩm Sơ nghe xong không khỏi run rẩy, sao cảm giác nghe giống như là ma ma kêu khách làng chơi trong thanh lâu đây?

"Đúng rồi! Không phải Tiểu Sơ Tử nói mình có tài kinh thiên động địa sao? Vậy tốt lắm! Ai ăn món ăn nào phải lấy tên đồ ăn ngâm một câu thơ, chỉ cần ngâm được, món ăn kia liền thuộc về người đó, người khác không được ăn! Như thế nào?" ý tưởng Tĩnh Vương phi đột phát tìm được một việc vui, lập tức cười nói.

"Gì gì gì. . . . Cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ lại nhốn nháo, hai mắt sáng ngời lay động: "Muốn ăn cơm còn phải làm thơ trước! Đây là đâu phải đạo lý người sai vặt chứ!"

Nàng nói thầm kháng nghị, ai ngờ, mỗ sói xám cũng rất nghe lời bà xã, cười gật đầu: "Tiêu mộng ra chủ ý hay, cứ làm như thế! Nếu ai trong bụng không có học vấn thì chịu đói bụng!"

"Tốt! Mọi người đang ngồi đây, muốn ngâm đôi câu thơ đều không phải là việc khó, cứ quyết định như vậy!" Sở Vân Tinh cũng rất hứng thú, chẳng qua là đây không có hảo tâm, tất cả đều là tư tâm nói tiếp: "Thiên Lệ là khách! Để Thiên Lệ tới trước đi, sau đó đến Đan Đan! Chúng ta đại nam nhân dựa vào sau đó, ăn trễ chút cũng không sao!"

"Được! Vậy cứ theo Lục đệ nói!" Sở Vân Ly tán đồng gật đầu, những người khác tất nhiên cũng không có ý kiến gì.

Từ Thiên Lệ thản nhiên cười, cũng hào phóng: "Nếu như thế! Thiên Lệ liền bêu xấu!"

"Đợi đã nào. . .! Ta không đồng ý!"

Một giọng vội vàng phát lên. . . .

Editor: luyen tran